Khuyết Ấn/Dương Bình Nhi - Quyển 1: Bắc Thành Sụp Đổ

Chương 5-1: Hành hình




Tôi nhìn thấy Tiên nữ đứng gần pháp trường, toàn thân phát sáng đặc trưng của người tộc Tiên, cô ta phô cái bộ mặt ăn năn khó hiểu đó làm tôi buồn nôn. Ngô Thông đứng bên cạnh cho cô ta tựa. Sao hắn lại ở đây mà không ở bên cạnh Vương tử? Phải chăng Vương tử tỉnh lại rồi và cũng đang ở đây? Tôi nhìn quanh thì rõ ràng không có. Chẳng lẽ tôi lại quan trọng hơn cả Vương tử yêu dấu của hắn sao? Hay hắn muốn tận mắt nhìn tôi bị hành hình, bị bốc khói khét lẹt? Tôi thầm rủa cái pháp lực hỏng của Anh Nhi. Anh có biết trăm ngàn lần Ma cà rồng tôi không muốn chết kiểu này, đại kị đấy.


Tiếng rủa xả, chửi bới lẫn oán thán đòi trừng phạt tôi vang cả pháp trường. Tiên nữ ơi là Tiên nữ, nếu họ biết bộ mặt thật của cô thì những lời vàng ngọc này là dành cả cho cô đấy, họ sẽ vô cùng thất vọng về cô, cô có chịu nổi đả kích này không. Tôi liếc nhìn bộ mặt Tiên nữ, môi cô ta mím chặt, người cô ta run lên, mới đó mà đã không chịu nổi đả kích rồi sao?


Tôi bị lôi lên đài. Có một tảng đá lớn bằng phẳng đặt giữa đài, bên cạnh là một gã hung thần cao lớn cầm đao đứng chờ sẵn ở đó. Tôi đi tới giữa đài không dừng lại, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn gặp Dương Dương, hay tôi cố nghĩ đến Dương Dương để quên đi mùi vị thịt mình sắp bị nướng cháy vì ánh nắng.


Đám đông ầm ĩ rồi ném vô số thứ lên đài, tôi chính là bia để ném. Bộ dạng thảm hại này tôi suốt đời cũng không quên được. Hai gã áp giải tôi ghì tôi quỳ xuống một cách thô bạo. Tôi thoáng nghe thấy tiếng Tiên nữ thét "Đừng" ở phía dưới nhưng gã hộ pháp vẫn không dừng động tác, hung tàn kéo hai cánh tay tôi đặt lên tảng đá. Ánh nắng lập tức phủ ngập tay tôi. Tôi nín thở, nhắm chặt mắt lại, có khi còn quên cả thở, chỉ vài giây nữa cả cánh tay tôi sẽ bốc khói, rồi toàn thân tôi cũng như vậy.


Chờ một giây, hai giây, ba giây... một phút cũng không thấy mùi vị thịt nướng hấp dẫn nào tỏa ra cả. Tôi hồi hộp đến nỗi tim như ngừng đập hẳn, chuyện quái gì xảy ra vậy? Tôi dừng cả thở chờ đợi. Vài giây nữa trôi qua cũng không thấy hiện tượng gì xảy ra. Tôi liều mạng mở choàng mắt, mọi hình ảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt tôi như đang bị thời gian đóng băng.


Trước mắt tôi là Vương tử, anh ấy đang đứng trước mặt tôi, không phải, anh đang lơ lửng giữa không trung, chân không hề chạm đất. Ánh mắt anh nhìn tôi ngỡ ngàng tột độ, một tay anh còn đang chìa ra chặn trước cán đao đáng sợ cũng đang buông giữa không trung của gã đao phủ. Gã đao phủ cũng vẻ mặt kinh ngạc cùng dáng đứng bất động khó hiểu. Chân hắn bị một bóng dáng quen thuộc cản lại. Là Dương Dương, anh cũng đang nhìn tôi hết sức bàng hoàng. Hai gã đang ghì tôi cũng bất động. Đám đông cũng im bặt.


Kỳ lạ, họ phát hiện ra tay tôi bị gãy vốn không thể làm bị thương Tiên nữ, hay họ nhìn thấy tay tôi bốc cháy nhanh quá? Tôi nhìn xuống tay mình, mắt tôi như có pháo nổ cái đòm. Trời ơi, chuyện này là chuyện kì quái gì? Tay tôi không bị bốc cháy như tôi đã tưởng tượng. Dưới ánh nắng nó đang phát ra ánh sáng xanh xanh nhẹ. Chuyện này là sao, ánh sáng ở đây không thiêu cháy được tôi vì tôi không còn là Ma cà rồng hay vì mặt trời ở đây không đủ khả năng thiêu đốt tôi?


Tôi cứ thế chìm đắm suy tư vài giây bỏ quên cả cảnh tượng đang bất động trước mắt.


"Tay em... bị... gãy... thì... làm sao mà..."


Tiếng Vương tử và Dương Dương cùng vang lên lắp bắp làm tôi sực tỉnh. Hai người bọn họ sao lại nói cùng nhau vậy? Có điều gì đó không đúng ở đây, sao Vương tử lại biết tay tôi bị gãy, anh ấy bị mù cơ mà, lẽ nào mắt anh ta khỏi rồi? Tôi ngước nhìn Vương tử, đôi mắt anh linh hoạt, trong ánh nhìn có sự chuyển động bộ dạng mơ hồ của tôi. Rõ ràng là đang nhìn thấy tôi, không còn vô hồn như trước.


Tôi nhìn sang Dương Dương, đôi mắt trong veo của anh đang hết sức kinh ngạc. Đúng là Dương Dương rồi, anh vẫn khoác bộ áo choàng xám huyền bí đó.


Ánh mắt của hai người bọn họ làm tôi bị áp lực, tôi cũng không hiểu mình đang bị cái gì nữa. Tôi vùng dậy rút dao găm đâm vào chân một gã vẫn đang ghì lấy vai tôi, động tác tôi rất nhanh khiến hai gã đều bất ngờ, không theo kịp đà bật của tôi mà chỉ kịp túm lấy áo choàng của tôi. Giữa hai lực đối nhau đột ngột làm áo choàng của tôi bị xé toạc ra. Lần đầu tiên phù thủy tôi, kẻ luôn ẩn núp trong lớp áo choàng kín đáo xuất hiện trước đám đông để lộ mái tóc vàng do nhuộm. Trên đài lúc này toàn thân tôi phát sáng ánh xanh ma mị.


Tôi từ ngỡ ngàng chuyển sang vui sướng, tôi không bị ánh nắng thiêu chết, từ nay tôi không còn phải sợ nắng nữa, pháp lực hỏng đã biến thành kì tích. Tôi cười, lần đầu tiên tôi cười hạnh phúc như thế mặc kệ đám đông đang ngỡ ngàng bất động nhìn mình. Họ chắc chắn không thể nào ngờ phù thủy bấy lâu bị họ nguyền rủa lại có bộ dạng này. Cả Tiên nữ, cả Ngô Thông, tất cả, cả Vương tử trên này, cả Dương Dương đứng ngay cạnh đều rất kinh ngạc.


Nghĩ tới Dương Dương tôi mới cố kìm nén cảm xúc quay sang nhìn anh, anh vẫn bất động kinh ngạc nhìn tôi, biểu cảm khó tả. Chỉ mình anh mới nhìn thấy bộ dạng thật của tôi lúc còn ở đồi hoa Bách Mộc Thảo. Nhưng anh cũng không thể nào ngờ tôi có thể phát sáng như thế này. Tôi cười với anh, điều tôi không bao giờ mong chờ lại xảy ra, hóa ra ác quỷ cũng có thể trong lúc nào đó biến thành thiên thần. Tôi vui sướng gọi Dương Dương, định hỏi anh thấy tôi như này có bất ngờ không nhưng lời còn chưa kịp nói hết tôi đã thấy mặt mũi tối sầm lại, toàn thân mất hết trọng lực ngã bổ nhào xuống. Chẳng lẽ do tôi bị say nắng, không phải, tôi hoàn toàn bị kiệt sức. Tôi biết Dương Dương sẽ bắt kịp tôi. Trong vòng tay anh tôi luôn cảm thấy thật an tâm.


Dương Dương nhìn tất cả một lượt, phóng ra ánh mắt chất chứa đầy sự oán trách đang phải cố gắng kìm nén. Anh quay sang nhìn Vương tử đang ngây phỗng không rõ nét mặt đang lột tả cảm xúc gì rồi hừ lạnh một tiếng, nhún người lao vút đi. Ngay lập tức Vương tử hô lên, Ngô Thông lao tới chộp lấy Vương tử rồi cả hai đuổi theo. Tiên nữ cũng không chần chừ mà phóng theo luôn. Cô ta dùng phép dịch chuyển, trong vài giây lại hiện ra trước mặt Dương Dương, rồi vụt mất, rồi lại xuất hiện, chỉ cần anh vẫn còn trong tầm mắt thì cô vẫn đuổi theo được.


Dương Dương nhìn Tiên nữ không chút cảm xúc, anh cứ thế lao đi. Thân thủ anh quả không tồi, bế thêm tôi mà vẫn chạy rất nhanh, nhưng dù anh có nhanh đến mấy thì cũng thoát không kịp tầm với của Ngô Thông. Hắn quả thực rất phi phàm, hắn biết nếu không chặn kịp Dương Dương lại thì anh có thể mạo hiểm dùng phép dịch chuyển mà biến mất tức thì, bất chấp mọi rủi ro.


Trong tích tắc Ngô Thông lao vụt lên trước mặt Dương Dương, Tiên nữ cũng bất thình lình áp sát ngay phía sau, ép Dương Dương vào thế gọng kìm. Giọng Vương tử lạnh lùng cất lên, ánh mắt mơ hồ: "Cậu không được mang cô ấy đi."


"Cậu dám ra lệnh cho cả tôi nữa à?" Giọng Dương Dương rít lên.


"Tốt cho cậu, tốt cho cả cô ấy."


"Tốt cái gì cho Bảo Bình chứ, cô ấy vốn chỉ là người bình thường, lại bị trọng thương, sao tự nhiên các người lại lôi cô ấy ra pháp trường?"


"Cô ta đã tấn công và làm Thu Bích bị thương." Ngô Thông gay gắt.


"Các người nói dối, Bảo Bình quyết không làm những chuyện vô lý như thế. Thu Bích vốn rất hiền hòa, giữa hai người bọn họ không có xích mích gì ghê gớm đến nỗi Bảo Bình phải ra tay." Dương Dương một mực khẳng định.


Nghe đến đây tôi bất giác mơ hồ, Dương Dương lấy đâu ra lý lẽ tin tưởng tuyệt đối vậy?


Ngô Thông định phản pháo nhưng Vương tử ngăn lại. Vương tử luôn là người hiểu chuyện nhất trong mọi tình huống.


"Đúng, cô ta không đẩy ngã muội, là muội đã tự đâm vào cột và làm mình bị thương." Tiên nữ òa khóc thú nhận.


*Lý Nhật Du*


Mí mắt tôi khẽ co giật nhưng không tài nào mở ra nổi. Cô ta cũng chịu thú nhận mọi chuyện sao, cô ta không sợ mất danh hiệu Tiên nữ à? Cả ba người kia im lặng vài giây, có phải họ bị bất ngờ không? Tiên nữ không đời nào là kẻ động thủ, còn tôi thì khả năng đó phải đạt bảy mươi phần trăm, nếu không bị thương. Lời thú nhận này của Tiên nữ quả rất khó chấp nhận.


Vương tử thở dài, giọng anh khô khốc: "Bảo Bình im lặng không tố cáo muội vì cô ấy muốn bảo vệ danh dự cho muội, cô ấy bị thương nặng như vậy, tay thì bị gãy, cô ấy thực không có khả năng hạ thủ. Giờ muội lại tự thú nhận rồi. Thu Bích, muội thực làm ta quá thất vọng." Sau anh nhìn sang Dương Dương lãnh đạm: "Dương Dương, đưa Bảo Bình về Nam Thành dưỡng thương."


Nói rồi Vương tử chỉ im lặng chờ đợi Dương Dương quyết định. Con người Vương tử lúc nào cũng phẳng lặng sâu xa như vậy, không thể đoán được anh đang toan tính điều gì. Không ai đọc được tâm trí của anh cho dù có pháp lực là vì trong đầu Vương tử là cả một thế giới xa lạ vượt ra khỏi tầm nhìn của tất cả.


Dương Dương có chút lưỡng lự, sự kiên định của Vương tử làm anh lung lay, anh không thể phủ nhận Vương tử nói đúng. Rồi tất cả nhanh chóng quay về đỉnh tháp, Lão Tiên đã ở đó chờ sẵn. Tôi lập tức được điều trị. Thực sự lúc đó khắp người tôi đầy vết thương lở loét, Tiên nữ đã hét toáng lên khi thấy toàn thân tôi thương tích nghiêm trọng như vậy, tôi cũng không biết lúc tôi phát sáng trên pháp trường thì những vết thương này có hình thù như nào nữa, quả không dám tưởng tượng. Tiên nữ nhanh chóng giúp các vết thương liền lại không chút dấu vết, không biết liệu cô ta có tranh thủ thêm tí chất độc truyền vào người tôi không nữa.


Tuy bên ngoài tôi đã lành lặn lại, nhưng nội thương từ bên trong từ lúc đến đây thì vẫn còn, thuốc của Dương Dương làm tôi tỉnh táo hơn nhưng chỉ như thế thôi, cuối cùng Lão Tiên nói phải cho tôi uống Huyết Long, nếu không tôi cũng sẽ chẳng tốt đẹp hơn là bao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.