Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 45: Nếm thử




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Từ khi Tiêu Tân Thâm bắt đầu mang cơm trưa, mỗi ngày Sầm Niệm đều biến đổi đa dạng chuẩn bị cho anh. Một mặn một rau một canh, thỉnh thoảng còn có chút đồ tráng miệng.

Ngay từ đầu Tiêu Tân Thâm đã cảm thấy rất phiền toái, Sầm Niệm chuẩn bị bữa ăn mỗi ngày đều phải thức dậy sớm nửa tiếng, nhưng cô lại làm không biết chán. Tiêu Tân Thâm không chịu nổi Sầm Niệm làm nũng, anh chỉ có thể ngầm đồng ý. Bản thân anh cũng cảm thấy khó tin, thói quen sinh hoạt của anh dần dần thay đổi bởi sự ảnh hưởng của Sầm Niệm.

[Anh ở dưới lầu chờ em.]

Sau khi Tiêu Tân Thâm tan tầm sẽ lái xe tới dưới lầu công ty Sầm Niệm, đến nơi rồi anh sẽ gửi tin nhắn cho cô.

Sầm Niệm còn đang làm thêm giờ, vừa nhận được tin nhắn của anh cô vội vàng trả lời: [Em sắp xong rồi.] Cô còn kèm thêm biểu tượng cảm xúc hôn hôn.

Tiêu Tân Thâm lưu lại biểu tượng cảm xúc của Sầm Niệm, rồi gửi lại cho cô.

Hai mươi phút sau, Sầm Niệm làm xong việc trong tay, sau khi quẹt thẻ cô vội vàng chạy tới thang máy đi xuống lầu.

Trong thang máy, Sầm Niệm đụng phải mấy người của phòng nhân sự. Cô không quen thân với những người ở bộ phận khác, chỉ mỉm cười chào hỏi, để giảm bớt bầu không khí xấu hổ Sầm Niệm lấy ra di động bắt đầu lướt Weibo, tay kia thì xách hộp đựng cơm.

Đại Tây phó trưởng phòng nhân sự cong khóe miệng cười đáp lại với cô, cô ta dùng ánh mắt đánh giá cặn kẽ lướt nhìn Sầm Niệm từ trên xuống dưới.

“Vội vàng tan tầm à?” Đại Tây cười nhạt hỏi.

Sầm Niệm ngẩng đầu, ánh mắt dời khỏi di động, cô đáp lại: “Ừm, chồng tôi tới đón tôi.”

Đại Tây cười cười, cô ta vươn tay vén mái tóc xoăn chải chuốt xinh đẹp, vòng tay kim cương lắc lư trên cổ tay, cô ta nói với ý sâu xa: “Ồ, sorry, tôi quên mất cô đã kết hôn, không thường thấy chồng cô tới đón cô lắm.”

Sầm Niệm đáp có lệ: “Ừ, anh ấy bận công việc.”

Lúc Sầm Niệm nhận chức là Đại Tây huấn luyện cô. Bởi vì thói quen nghề nghiệp, Đại Tây nhận thức rất nhanh, có thể ghi nhớ tên họ của phần lớn nhân viên trong công ty, gặp ai cũng sẽ chào hỏi, trông rất quen thuộc.

Sầm Niệm không thích Đại Tây cho lắm, mỗi lần gặp nhau cô ta đều dùng ánh mắt xem xét nhìn cô, hai mắt giống như có chức năng X-quang, hận không thể dùng mắt thường  chụp X-quang cho cô. Hơn nữa cô có thể cảm giác được, thái độ của Đại Tây đối với mình cũng không thân thiện như ngoài mặt. Vả lại hồi học cấp ba cô không phải là người thích kết bạn mọi nơi, thỉnh thoảng tiếp xúc với Đại Tây cũng chỉ giới hạn tại công việc.

“Đinh.” Tới lầu một, cửa thang máy mở ra.

Sầm Niệm nói tạm biệt với những người trong thang máy rồi chạy ra ngay.

Đại Tây mang giày cao gót giẫm trên nền đá cẩm thạch bóng loáng của tòa cao ốc tập đoàn Thiên Hải, cô ta đi từng bước chầm chậm, ngó nhìn bóng lưng Sầm Niệm chạy trốn như con thỏ nhỏ.

Cô ta cười châm biếm, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Đừng thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay cô ta lớn vậy, còn làm theo loại kim cương cổ điển của Harry Winston, nhưng mà công ty người ta hoàn toàn không có kiểu dáng này, có bắt chước cũng bắt chước không giống.”

“Đúng vậy, khẳng định là tự làm rồi, năm trăm một chiếc.” Có người cười nói.

“Chạy nhanh như vậy sợ chúng ta phát hiện đồ của cô ta là hàng nhái ư?”

Đại Tây thường ngày thích mua hàng xa xỉ, cô ta nói nhẫn kim cương của Sầm Niệm là hàng nhái, đám chị em chẳng hề nghi ngờ. Hơn nữa Sầm Niệm mang theo hộp đựng cơm, tuy rằng khí chất không tệ nhưng trông chẳng giống kẻ có tiền. Sầm Niệm vẫn duy trì thói quen ăn mặc hồi cấp ba, thường ngày cô đều mang giày thể thao. Vả lại Tiêu Tân Thâm sợ cô lạnh, vừa tới mùa đông anh ép buộc cô phải mặc áo lông mới cho ra ngoài đi làm.

Bên cạnh có người hùa theo nói: “Chạy nhanh vậy, chẳng lẽ chồng cô ta chạy xe đạp tới đón cô ta sao?”

Đại Tây cười cười, nói: “Dù sao cũng chẳng phải xe đắt tiền, cô có hứng thú thì ra ngoài xem thử đi? Là xe hai bánh hay là xe bốn bánh, nhìn rồi chẳng phải biết được à.”

“Thôi đi thôi đi, không ngờ trông cô ta không tệ lắm mà lại hư vinh như vậy.”

Đại Tây liếc nhìn bóng lưng Sầm Niệm một cái: “Cô có biết cô ta có chỉnh sửa gì không?”

Điều kiện trong nhà Đại Tây coi như khá tốt, sau khi học đại học ở Canada lăn lộn vài năm thì về nước làm việc, thường hay thích thốt ra hai ba chữ tiếng Anh. Ăn mặc chi tiêu đều theo thương hiệu, đóng gói bản thân thành xã hội thượng lưu. Hồi ở nước ngoài, cô ta dựa vào có chút sắc đẹp, từng yêu đương với vài cậu ấm nhà giàu mới nổi, thích tìm đàn ông mua đồ cho cô ta, sau khi về nước đương nhiên tầm mắt cao chót vót.

Dưới sự giúp đỡ của gia đình cô ta được vào làm tại Thiên Hải, cô ta một lòng muốn trèo cao với Quý Du chủ tịch đương nhiệm, tiếc là nghe nói anh ta chuẩn bị kết hôn, hiện nay cô ta còn chưa tìm được mục tiêu kế tiếp.

Lúc trước khi huấn luyện cho Sầm Niệm, Đại Tây nhìn một cái liền để ý tới cô, dáng vẻ xinh đẹp khí chất lại thuần khiết, Đại Tây không nhịn được quan sát vài lần. Cơ mà nhìn cách ăn mặc của cô không giống kẻ có tiền, cũng không có hàng hiệu gì ngoại trừ cái túi kia.

Đại Tây bị lòng hư vinh quấy phá, sau khi huấn luyện xong cô ta trở về phòng nhân sự nói với mấy chị em: “Hôm nay ở bộ phận thiết kế có một nữ nhân viên mới, đeo túi Hermes hàng nhái, còn là loại da hiếm thấy, cơ mà bắt chước rất giống.”

Đại Tây quản lý hai tổ nhân sự, trong tổ có mười người, có quan hệ rất tốt với các chị em thích tâng bốc.

Nghe cô ta nói vậy, có người trêu chọc nói: “Lần sau nhớ giúp tôi hỏi WeChat, tôi cũng mua một cái.”

Lại có người khác nói: “Thực sự hâm mộ Đại Tây, mua được hàng chính phẩm, công việc này của tôi, mua một cái túi mười ngàn tệ cũng phải để dành hai tháng đó.”

Đại Tây rất hài lòng với lời nói của mọi người, cô ta kiêu ngạo hất cằm khẽ mỉm cười.

Hôm nay, ở trong thang máy Đại Tây lại để ý tới chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của Sầm Niệm, cô ta lại mượn cơ hội cùng mấy chị em nói chuyện sau lưng người ta.

Cô ta không biết rằng, nhẫn kim cương của Sầm Niệm là do Tiêu Tân Thâm đến Mỹ tìm thương hiệu đặt làm riêng, kiểu dáng dựa theo sở thích của cô, nhà thiết kế giúp chỉnh sửa một chút. Đương nhiên không giống với chiếc cô ta nhìn thấy trên tạp chí hay trên mạng.

Sầm Niệm chạy ra liền trông thấy chiếc xe của Tiêu Tân Thâm đỗ ở ven đường. Cô mở cửa xe, anh nhìn cô hỏi: “Hôm nay công việc thế nào?”

Sầm Niệm cất hộp đựng cơm, gật đầu: “Cuối năm hơi bận, có điều qua đợt này rồi thầy Quan nói có thể cho bọn em nghỉ sớm.”

Thời gian tăng ca trước đây Quan Lan đều ghi nhớ cho bọn họ, tìm bộ phận nhân sự xin chuyển ngày nghỉ. Đợi đến Tết Âm lịch không bận rộn có thể dùng thời gian đó mà nghỉ Tết trước.

Tiêu Tân Thâm giúp cô thắt dây an toàn, Sầm Niệm chủ động tiến đến gần hôn lên má anh. Anh cong khóe miệng đạp chân ga.

Ánh mắt cô vẫn nhìn khuôn mặt nghiêng điển trai của anh: “Hôm nay sao anh tới đón em thế?”

Anh cố tình ra vẻ thần bí nói: “Đưa em tới một nơi.”

Sầm Niệm tò mò truy hỏi, Tiêu Tân Thâm thấy vẻ hiếu kỳ của cô, anh cố tình tỏ vẻ thần bí không nói với cô. Tới đường Nhất Hoàn, Tiêu Tân Thâm chạy vào một tiểu khu. Nơi này cách công ty Tiêu thị và Thiên Hải không xa.

Dừng xe xong, Tiêu Tân Thâm nói với Sầm Niệm: “Xuống xe đi.”

Sầm Niệm tò mò hỏi: “Chúng ta phải tới nhà ai làm khách hả?”

Tiêu Tân Thâm không trả lời, thuận tay xách theo hộp đựng cơm của hai người. Tiến vào thang máy, anh bấm nút tới tầng cao nhất. Sầm Niệm cứ líu ra líu ríu hỏi anh, nhưng cô càng tò mò thì anh càng im lặng. Sầm Niệm thấy khuôn mặt không biểu cảm của anh, làm như chẳng nghe được câu hỏi của mình, cô giận đến mức muốn cắn anh hai cái.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Tiêu Tân Thâm đi tới trước cánh cửa của căn hộ bên trái, anh ấn vân tay, cửa theo đó mở ra. Từ khi Tiêu Tân Thâm xuống xe xách theo hộp đựng cơm thì Sầm Niệm đã đoán được gì đó, nhưng anh vẫn im lặng không đáp lại.

Vào cửa, Sầm Niệm nhìn thấy chiếc sô pha lười đỏ chót của mình đặt ở phòng khách thì cô đã biết rồi.

“Tiêu Tân Thâm, chúng ta sẽ sống ở đây sao?” Sầm Niệm thay dép, tò mò nhìn ngắm xung quanh.

Phòng ốc trang hoàng rất hiện đại hóa, tương tự với phong cách của Hải Việt tại Bắc Kinh.

Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói: “Ừ, hôm nay anh tìm người dọn đồ đạc sang đây.”

Căn hộ này to gấp hai lần Thúy Đình Uyển, sau khi xác nhận đây là nhà của Tiêu Tân Thâm, Sầm Niệm chẳng khách sáo nữa, cô đi xem từng phòng.

“Sao đột nhiên chuyển nhà vậy?” Cô nghi hoặc hỏi han.

Anh đi theo phía sau cô: “Ngày mai ba em sẽ trở lại, ở cùng nhau không tiện lắm.”

Hai người vốn dọn tới căn hộ này khi mới đến thành phố Giang.

Sầm Niệm kéo màn ra, thưởng thức cảnh sông nước trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ. Cô quay đầu nhìn Tiêu Tân Thâm, ánh mắt vô tội hỏi: “Không tiện? Có gì không tiện chứ?”

Tiêu Tân Thâm ôm chặt vòng eo nhỏ của cô, anh cúi đầu, hơi thở hai người đan xen. Anh cạy mở bờ môi hồng phấn của Sầm Niệm, quấn quýt một hồi lâu mới buông lỏng Sầm Niệm đang thở hổn hển trong lòng.

“Em nói đi?” Giọng anh trầm thấp, mang theo sự quyến rũ nói không nên lời.

Sầm Niệm thiếu dưỡng khí bởi nụ hôn của Tiêu Tân Thâm, cô ngớ ra vài giây mới có phản ứng.

Cô vùi đầu trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Anh xấu quá đi.” Âm thanh yểu điệu lại hấp dẫn, khiến anh nghe xong có phần không nhịn được.

Sau khi vào nhà, bên trong có mở hệ thống sưởi hơi nên Sầm Niệm đã cởi ra áo khoác. Lúc này ngược lại rất tiện cho Tiêu Tân Thâm. Anh vén áo Sầm Niệm lên, cô ưm một tiếng khẽ run rẩy.

Bầu không khí trong phòng ngủ dần dần mập mờ, Sầm Niệm cứ suy nghĩ hệ thống sưởi hơi có phải mở cao quá không, nóng quá đi.

Bàn tay Tiêu Tân Thâm xoa nắn, dẫn dắt Sầm Niệm tiếp tục nụ hôn sâu ban nãy. Mấy hôm nay đều bận làm việc, buổi tối dưới sự yêu cầu cứng rắn có chừng có mực của Sầm Niệm, Tiêu Tân Thâm nhịn vài hôm, bây giờ có phần không nhịn được nữa.

“Em có muốn mừng sinh nhật sớm không?” Giọng Tiêu Tân Thâm trầm thấp từ tính, “Bé Cam, anh có mang đồ tới.”

Sầm Niệm bị hôn choáng váng, nghe được Tiêu Tân Thâm gọi mình là “Bé Cam” cô lập tức lấy lại tinh thần, cảnh giác trả lời: “Không được!”

Tiêu Tân Thâm cũng không làm khó cô, chỉ là bàn tay không an phận trêu chọc cô: “Hửm? Thật sự không muốn à?”

Sầm Niệm cắn môi dưới, cô vùi đầu trong lòng anh, tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không muốn.”

Nói xong, hai tay cô đẩy ra bờ vai anh, kéo ra chút khoảng cách: “Ăn bữa tối trước, em đi nấu cơm.”

Tiêu Tân Thâm giúp cô chỉnh lại quần áo, thấp giọng nói bên tai cô: “Được, nhưng mà buổi tối sau khi ăn cơm anh muốn ăn trái cây, muốn ăn quả cam. Được không? Hửm?”

Sầm Niệm đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tối rồi tính…”

Tiêu Tân Thâm lại cố ý hỏi: “Đêm nay em có muốn nếm thử cái khác không?”

Sầm Niệm không hiểu được ý sâu xa trong lời nói của anh, cô nghiêm túc hỏi: “Nếm thử cái gì?”

Tiêu Tân Thâm cười cười, đuôi mắt nhướng lên, kéo bàn tay Sầm Niệm xuống dưới. Sầm Niệm chạm phải thứ kia lập tức rụt tay về giống như bị điện giật.

“Con rùa thối anh! Em đi nấu cơm!” Nói xong cô bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ.

Tiêu Tân Thâm cười bất đắc dĩ, bây giờ còn có rất nhiều việc, chuyện mà trước kia anh cùng Sầm Niệm tìm tòi, anh cần phải từ từ chỉ dạy Sầm Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.