Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 35: Suối nước nóng




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Chỉ chốc lát sau, nhân viên khách sạn đưa bữa trưa tới. Sầm Niệm và Tiêu Tân Thâm ở sân trong ăn món lẩu mang mùi vị chính tông. Sau khi ăn uống xong, Chu Nham cũng đưa tới những thứ mà Tiêu Tân Thâm căn dặn hôm qua.

Buổi chiều, Tiêu Tân Thâm thay chiếc áo hoodie mà Sầm Niệm mua cho anh, mang giày thể thao rồi dẫn cô đi tới phía Tây.

Tại phía Tây núi Vân Vụ có một cây phong đỏ ngàn năm, ngày đầu tiên của Quốc khánh có rất nhiều du khách, Sầm Niệm thấy người đông nghìn nghịt, chẳng những sắc mặt không mất kiên nhẫn như Tiêu Tân Thâm, ngược lại cô càng hưng phấn hơn.

Tiêu Tân Thâm chịu đựng cùng Sầm Niệm chơi ở đỉnh núi cả buổi chiều.

Sầm Niệm giống như một đứa trẻ tò mò, thấy ở đâu đông người thì muốn đi qua xem thử, cầm di động chụp ảnh không ngừng.

Trên đỉnh núi ngoại trừ cây phong thì không có gì khác để chơi. Sau khi xem xong thì mặt trời lặn, Sầm Niệm vẫn còn chơi chưa đủ. Nếu không phải đói bụng thì e rằng cô còn chưa quay về khách sạn. Bữa chiều cũng giải quyết ở khách sạn, ăn xong thì mặt trời ngã về phía Tây.

Tiêu Tân Thâm nhận điện thoại, sau đó mở máy tính. Sầm Niệm lén dùng khóe mắt nhìn thoáng qua màn hình máy tính, Tiêu Tân Thâm đang kết nối video. Anh đeo tai nghe, sắc mặt nghiêm túc, thường thường thốt ra mấy câu tiếng Anh.

Khẩu ngữ của Sầm Niệm không tốt lắm, hơn nữa tốc độ nói của Tiêu Tân Thâm rất nhanh, cô chỉ có thể đại khái nghe ra anh đang cùng người trong video bàn bạc chuyện công việc.

Sầm Niệm luôn nhớ về hồ nước nóng ở sân sau, cô chỉ phía sân sau với Tiêu Tân Thâm, dùng khẩu hình nói: “Em đi ngâm nước nóng.”

Tiêu Tân Thâm ngồi trước cái bàn nhỏ, anh ngẩng đầu khẽ gật đầu với cô, sau đó dời ánh mắt trở về màn hình máy tính.

Mấy túi to Chu Nham đưa tới đặt ở huyền quan, Sầm Niệm tìm được cái túi đựng áo tắm. Cô lấy ra, giây tiếp theo lại dùng tốc độ nhanh như chớp nhét trở về cái túi.

Cái này, cái này mặc sao đây?

Sầm Niệm tưởng rằng Lâm Uyển sẽ mua cho cô một chiếc áo tắm một mảnh kiểu dáng tương đối bảo thủ.

Nhưng chiếc này…

Áo tắm xẻ tà màu hồng nhạt, họa tiết rất đơn giản, nửa phần dưới là chiếc quần giả váy khá bình thường. Phía trên là kiểu buộc cổ, hai mảnh kia ít vải đến nỗi có còn hơn không, mặc vào cũng không che được cái gì.

Sầm Niệm lặng lẽ quay đầu, nhìn Tiêu Tân Thâm đang chuyên tâm làm việc ở phòng khách.

Lúc nãy cô lấy áo tắm ra chắc là không bị nhìn thấy chứ?

Sầm Niệm đấu tranh trong lòng hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản sức hấp dẫn của hồ nước nóng, cô đi vào phòng tắm thay áo tắm. Sầm Niệm mặc ào choàng tắm của khách sạn ở bên ngoài, cô cầm di động giả vờ bình tĩnh đi qua trước mặt Tiêu Tân Thâm. Bản thân cô thầm nghĩ mau chóng ngâm nước, ngâm xong rồi thì bỏ chạy. Thế thì sẽ không bị Tiêu Tân Thâm nhìn thấy.

Cô đi qua phòng ngủ, từ sân trong đi xuống. Cô quay đầu nhìn lại, ban nãy cô đặc biệt kéo lại tấm ngăn giữa phòng khách và phòng ngủ, xác nhận Tiêu Tân Thâm không nhìn thấy mình mới cởi ra áo choàng tắm.

Kích cỡ áo tắm vừa người, ngoại trừ nửa phía trên chỉ che khuất hai phần thì còn lại đều tốt cả.

Sầm Niệm giẫm trên bậc thang hồ nước đi xuống, dựa vào vách hồ ngồi xuống. Cô tùy ý buộc lên nửa phần tóc, cũng không quan tâm sợi tóc còn ở phía dưới hơi ẩm ướt.

Sương mù dày đặc, sân sau có ngọn đèn trên cao rọi vào hồ nước nóng. Bức tường vây quanh sân sau rất cao, cảm giác lạnh lẽo cũng tan biến khi hòa mình vào nước nóng.

Sầm Niệm cầm di động chụp ảnh cây phong. Cô lại chuyển sang camera phía trước giơ tay lên thật cao, sau khi xác nhận không nhìn thấy phần cổ thì tự chụp cho mình một cái. Sầm Niệm lựa chọn tỉ mỉ ra mấy tấm rồi đăng lên vòng bạn bè.

“Mừng lễ Quốc khánh.”

Chỉ chốc lát sau cô nhận được rất nhiều like.

Ông Sầm là người đầu tiên: “Chơi vui vẻ. /mỉm cười/” Sầm Niệm trả lời ông Sầm bằng một biểu tượng cảm xúc cười to.

Di động lại rung lên, cô thoát khỏi vòng bạn bè. Là tin nhắn trong nhóm.

Thư Nam: [Hu hu hu, Niệm Niệm cậu đi ngâm suối nước nóng hả?]

Sầm Niệm: [Đúng rồi đúng rồi, Tiêu Tân Thâm đưa tớ đi.]

Thư Nam: [A a a a a, hâm mộ chết thôi, tớ cũng muốn ra ngoài chơi.]

Sầm Niệm đang gõ chữ an ủi cô nàng thì Lăng Vân xuất hiện.

Lăng Vân: [Anh tớ rõ ràng dẫn cậu đi Hồng Kông, nghe nói hôm nay cậu quẹt thẻ của anh ấy hơn cả triệu.]

Thư Nam: [……]

Thư Nam: [Tớ cùng anh ấy đi công tác thuận tiện dạo phố được không hả! Anh ấy có việc bận không thể đi cùng tớ, tớ quẹt thẻ của anh ấy dùng chút tiền mua đồ đạc rất quá đáng ư? Đây là tài sản chung của vợ chồng bọn tớ mà!]

Lăng Vân: [Chút? Khi nào thì lạm phát tới cả triệu nhân dân tệ gọi là chút tiền hả?]

Thư Nam gửi qua biểu tượng cảm xúc “không đếm xỉa tới bạn”, rồi hỏi: [Lễ Quốc khánh của cậu thế nào?]

Lăng Vân gửi sang một định vị: [Ở núi sâu rừng hoang cùng đoàn phim.]

Thư Nam: [Em chồng hãy cố gắng làm việc, sự nghiệp đu idol của tớ đều phải dựa vào cậu!]

Mấy người nói xong thì chuyển đề tài sang Sầm Niệm, muốn nhìn ngắm phong cảnh của khách sạn. Sầm Niệm bèn quay một đoạn video ngắn, quay lại phong cảnh của gian phòng và sân sau của khách sạn cho hai cô bạn xem.

Thư Nam: [Cháu lớn của tớ lãng mạn quá đi, nơi này rất đẹp. /cười xấu xa/]



“Chan!” Âm thanh ở đầu dây bên kia của tai nghe gọi trở về sự chú ý của Tiêu Tân Thâm. Hai tay anh chống trên mặt bàn, đang suy nghĩ nhưng không phải chuyện công việc.

Ban nãy khi Sầm Niệm ở huyền qua lấy ra áo tắm anh đã nhìn thoáng qua. Cô rõ ràng sợ anh nhìn thấy mà quay đầu lặng lẽ nhìn qua. Anh còn tưởng rằng cô sẽ không mặc áo tắm hở bạo như vậy, mấy phút sau cô lại mặc áo choàng tắm, túm chặt vạt áo đi qua trước mặt anh.

Sau cần cổ trắng nõn buộc sợi dây mảnh màu hồng nhạt. Trong đầu tóc Tiêu Tân Thâm đều là dáng vẻ Sầm Niệm mặc chiếc áo tắm kia.

“No problem, that’s the end of today’s meeting.” Nói xong anh tắt video.

Lúc anh làm việc luôn luôn rất nghiêm túc, hôm nay lơ đãng là một việc rất bất ngờ, người phụ trách chi nhánh ở Châu Âu nói gì sau đó có một phần ba anh chẳng nghe vào lỗ tai. Anh dứt khoát kết thúc buổi họp, đi vào phòng tắm thay quần áo.

Sầm Niệm nhìn thấy lời nói của Thư Nam trong nhóm chat ngày càng hạ lưu, cô không biết nên trả lời thế nào. Hơn nữa Lăng Vân luôn không a dua nịnh bợ ở trong mắt cô giờ đây còn tiếp lời, quả thực hơi quá đáng.

Lăng Vân hình như gõ chữ không tiện, nên gửi sang một đoạn tin nhắn thoại. Sầm Niệm đặt phần loa di động ở bên tai, sân sau rất tĩnh lặng, âm thanh của di động cô mở rất lớn. Bên Lăng Vân hơi ồn ào, Sầm Niệm chăm chú lắng nghe tin nhắn thoại, ngay cả Tiêu Tân Thâm đi tới bên cạnh cô cũng chưa phát hiện. Trong khóe mắt cô chợt xuất hiện một bóng dáng, khiến cô giật mình suýt nữa làm rơi di động, may mà không rơi vào hồ nước nóng.

“Anh, anh sao lại ở đây? Không phải anh đang họp ư?” Sầm Niệm kinh ngạc, nói hơi lắp.

Tiêu Tân Thâm nhìn Sầm Niệm từ trên cao xuống, gò má cô ửng đỏ, hẳn là vì ngâm lâu trong hồ nước nóng. Bàn tay cô chống ở mép hồ, xương quai xanh mảnh mai hoàn toàn phơi bày trước mắt Tiêu Tân Thâm. Xuống chút nữa là sương mù nửa che nửa lộ phong cảnh trước ngực.

Anh đại khái đã thấy rõ kiểu áo tắm, sợi dây mảnh khảnh trên cổ kia có thể kéo giữ được ư?

Chỉ liếc mắt một cái đã khiến cho bụng dưới của Tiêu Tân Thâm kéo căng.

“Họp xong rồi.” Giọng anh hơi khàn, mang theo mấy phần nhẫn nhịn, ánh mắt cũng chưa từng dời khỏi cô.

Di động nằm bên mép hồ còn chưa khóa, Thư Nam cũng gửi sang tin nhắn thoại tự động phát ra.

“Niệm Niệm, cậu có mặc bikini không vậy, phong cảnh đẹp thế mà không chơi trò suối nước nóng quả thực rất đáng tiếc. Mợ nó, ngẫm lại tớ thấy rất hưng phấn a a a a, cậu và Tiêu Tân Thâm cố lên, để tớ sớm ngày lên chức bà mợ được không?”

Âm lượng di động để tới lớn nhất, Sầm Niệm lắng nghe rõ ràng tiếng kêu hưng phấn của Thư Nam. Đương nhiên cũng hoàn toàn lọt vào lỗ tai Tiêu Tân Thâm.

Xấu hổ quá đi.

Còn chơi trò suối nước nóng gì nữa?

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng xào xạc của cơn gió lùa qua lá cây.

Sầm Niệm cảm thấy nhịp tim mình thất thường, thoáng cái trở nên nhanh hơn. Cô dựa lưng vào vách hồ, từ từ trượt xuống đem cằm dưới chìm vào trong nước.

Cô không nhìn tới sắc mặt của anh.

Ánh mắt Tiêu Tân Thâm sâu lắng, anh vươn tay cởi ra áo choàng tắm của mình. Tay chống trên mép hồ trực tiếp nhảy xuống nước.

“Anh, anh.” Bên cạnh vang lên tiếng bùm, Tiêu Tân Thâm ở nơi cách cô chưa tới mấy centimet, “Anh dùng bậc thang đi, đừng để trượt chân.”

Tiêu Tân Thâm chẳng để ý: “Cái này có là gì?”

Nhảy xuống hồ nước mà thôi, hồi trước khi anh theo đuổi Sầm Niệm, trèo tường còn không ít à.

Sầm Niệm nghiêng mặt dè dặt nhìn anh, Tiêu Tân Thâm cũng đang nhìn cô. Hai người bốn mắt đối diện nhau. Ánh mắt Sầm Niệm lấp lánh tia sáng trong trẻo, vẻ bất an và rụt rè ở đáy mắt đều rơi vào tầm mắt Tiêu Tân Thâm.

Tiêu Tân Thâm ở trần, Sầm Niệm thấy rõ đường nét của cơ bụng của anh, cô bối rối dời tầm mắt. Cô yếu ớt chậm rãi dời bàn tay tới trước ngực mình, định che khuất. Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Sầm Niệm kinh ngạc quay đầu, nụ hôn của Tiêu Tân Thâm liền hạ xuống.

Bá đạo, cường thế, mang theo tính xâm lược rõ rệt.

Lần đầu tiên Sầm Niệm gặp tình huống thế này, cô giật mình ngớ ra, không biết đặt bàn tay ở đâu. Cô muốn đẩy Tiêu Tân Thâm ra, nhưng sức lực của cô không đủ mạnh, trực tiếp bị anh túm lấy cổ tay giữ ở bên người.

Cô không thể động đậy.

“Bé Cam…” Tiêu Tân Thâm tạm thời buông cô ra, anh khàn giọng hô một câu bên tai cô.

Anh vốn chỉ muốn nếm thử một chút rồi thôi, được thỏa nguyện là được rồi. Nhưng lý trí dường như không thể khống chế. Sầm Niệm cảm thấy dòng máu toàn thân đều chảy thẳng lên đầu, hơn nữa Tiêu Tân Thâm thân mật gọi nhũ danh của cô, cô sắp thiếu dưỡng khí hít thở không thông.

“Anh, anh đừng…” Cô không thể nói rõ là bảo Tiêu Tân Thâm đừng gọi nhũ danh của cô hay là đừng hôn cô.

Ánh mắt Sầm Niệm như có như không nhìn xuống dưới, không dám nhìn thẳng Tiêu Tân Thâm. Cô sợ nhìn thấy ánh mắt nóng cháy của anh, giống như là muốn ăn cô, muốn nuốt sống cô vào bụng.

Tiêu Tân Thâm không buông tay, hai cánh tay anh giữ Sầm Niệm trong vòng tay của mình. Bờ lưng cô dựa sát vào vách hồ.

Tiêu Tân Thâm hồi lâu không có động tác, chỉ là nhìn tỉ mỉ dáng vẻ rụt rè của cô. Cô không biết càng như vậy thì càng quyến rũ người ta. Làn môi Sầm Niệm ửng đỏ, chiếc mũi xinh xắn vểnh lên còn dính bọt nước. Tiêu Tân Thâm chậm rãi cúi đầu, Sầm Niệm nhận ra ý đồ của anh bèn khẩn trương rụt vai. Nụ hôn của anh dừng tại chóp mũi Sầm Niệm, rồi từ từ dời xuống.

“Đừng sợ, anh dạy cho em.” Tiêu Tân Thâm mang theo giọng điệu mê hoặc nói. Anh hiếm khi dịu dàng như vậy.

Sầm Niệm ngây ngốc đáp lại: “Dạy thế nào?”

Trước kia bọn họ thường xuyên như vậy sao?

Nhưng cô…

Tiêu Tân Thâm đột nhiên nhoẻn miệng cười, anh cong khóe miệng nói: “Đừng cắn chặt răng, há miệng.”

Lần đầu tiên Sầm Niệm nhìn thấy Tiêu Tân Thâm cười, càng điển trai hơn vẻ điềm tĩnh của thường ngày, đầu óc cô mê muội hai giây.

Cô không hiểu ý của hai chữ cuối của anh: “Hả?”

Tiêu Tân Thâm thừa cơ tiến vào, bá đạo xâm chiếm hương vị của Sầm Niệm. Cô nhắm chặt mắt không dám nhìn anh. Tiêu Tân Thâm nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cô, người trong lòng chợt run lên.

Hai mắt Sầm Niệm nhắm nghiền, thừa nhận sự công thành đoạt đất của anh. Tiêu Tân Thâm cảm thấy hơi thở của cô trở nên hỗn loạn, cô bé ngốc này quên thở rồi à?

Sau đó anh từ từ buông cô ra, Sầm Niệm thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng đến lúc chấm dứt rồi.

Tiêu Tân Thâm lại tới gần hôn lên khóe môi cô, nói: “Vòng tay qua cổ anh, hoặc là ôm eo anh.”

Sầm Niệm rõ ràng còn đang suy nghĩ muốn từ chối, có lẽ bởi vì tối nay Tiêu Tân Thâm quá dịu dàng, sau khi anh cho cô sự lựa chọn, cô còn nghiêm túc suy nghĩ về hai lựa chọn này mà quên đi phản bác. Cái ôm quá thân mật, vì thế cô run run cánh tay vòng qua cổ Tiêu Tân Thâm.

Tiêu Tân Thâm cũng hiểu được mình như bị ma nhập rồi, sự tự chủ của anh hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này. Cánh tay anh quấn chặt vòng eo thon thả của Sầm Niệm, ngón tay cọ xát làn da mịn màng của cô, muốn khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút.

Anh tưởng rằng mình có thể nhẫn nhịn, nhưng lý trí lại sụp đổ vào lúc này. Anh biết mùi vị của Sầm Niệm ngọt ngào bao nhiêu. Những thứ trong ký ức, anh cần tự nếm trải lần nữa mới cam tâm. Trong đầu sôi sục một ý tưởng cuồng vọng, còn chưa đủ.

Sầm Niệm khờ khạo cho rằng ôm cổ sẽ tốt hơn là ôm eo anh, nhưng hiện nay hai người rõ ràng càng dính nhau chặt hơn. Cô có thể cảm nhận được cơ bắp trước ngực của Tiêu Tân Thâm, nó đang dán chặt một nửa phần cơ thể không bị áo tắm che khuất.

Anh dẫn dắt Sầm Niệm, dạy cô những thứ trước kia hai người học được trong thực tế. Lòng bàn tay to lớn của anh cũng từ từ hướng lên trên.

“Bé Cam.” Tiêu Tân Thâm chuyển nụ hôn sang phía sau lỗ tai cô, cắn mút nốt ruồi nhỏ phía sau lỗ tai. Âm thanh của anh giống như bị giấy nhám mài qua.

Đầu óc Sầm Niệm choáng váng, không biết giờ phút này mình nên làm gì. Toàn thân cô nóng bỏng, nhiệt độ xung quanh tăng cao.

“Anh, anh đừng…” Hai chân Sầm Niệm giẫm đạp trong nước.

“Đừng mà, không được…”

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Quan Lan nói bây giờ còn chưa thể xin nghỉ sinh.

Đối với chuyện xa lạ, cô sợ hãi và căng thẳng, còn có một cảm giác khác, cảm giác rất kỳ lạ.

Cô biết trước đây hai người đã từng làm chuyện thân mật hơn thế nữa. Nhưng khi thật sự xảy ra thì cô lại theo phản xạ từ chối. Cô bối rối đến mức nói chuyện không lưu loát, Tiêu Tân Thâm phớt lờ giọng nói của cô.

Cho dù Sầm Niệm không còn nhớ chuyện lúc trước, nhưng hiện tại bụng dưới của cô bị một vật cứng nào đó chạm vào. Cô có ngây ngô bao nhiêu cũng biết đó là thứ gì.

Tiêu Tân Thâm dừng động tác, bàn tay chuẩn bị kéo ra nút thắt sau cổ cô chợt khựng lại, một hồi sau cũng không thấy tiếp tục. Sầm Niệm tì đầu trên bờ vai anh, khẩn trương đến mức không thể nói ra. Không biết là chờ mong, hay là thấp thỏm, hay là sợ hãi.

Tiêu Tân Thâm bình tĩnh trong chốc lát, anh chậm rãi buông lỏng Sầm Niệm,

“Em về trước đi.” Giọng anh trầm thấp, ánh mắt lạnh đi mấy phần.

Sầm Niệm nghe anh nói vậy, không ngờ anh dễ dàng buông tha cho mình, cô mau chóng rời khỏi hồ nước nóng. Dép cũng chưa mang, để chân trần chạy về phòng.

Tiêu Tân Thâm tựa vào mép hồ, cánh tay khoác lên trên. Anh nhìn bầu trời đêm tối đen thở hắt ra. Sầm Niệm của hiện tại, rốt cuộc anh nên làm gì với cô đây?

Qua mấy phút sau anh mới từ từ đứng dậy.

Khi Sầm Niệm tắm xong ra khỏi phòng tắm thì anh đang đứng ở sân trong hút thuốc. Cô liền nhớ tới ban nãy hai người sắp làm cái kia, chỉ thiếu chút thôi cô đã không thể khống chế. Nào ngờ Tiêu Tân Thâm dễ dàng thả cô đi.

“Anh đi tắm đi.” Sầm Niệm nhỏ giọng nói với anh, đầu cô vẫn cúi thấp không dám ngẩng lên nhìn sắc mặt của anh.

Tiêu Tân Thâm ừ một tiếng rồi đi vào phòng tắm.

Sầm Niệm tắm xong thì tiến vào ổ chăn, cô khẩn trương chờ Tiêu Tân Thâm đi ra. Ban nãy cô chạy trốn nhanh quá, đã quên buổi tối hai người còn phải ngủ cùng nhau.

Nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra, Sầm Niệm túm chặt góc chăn co người lại. Tiêu Tân Thâm nhìn thoáng qua một gồ nho nhỏ lõm trên chiếc giường lớn, sắc mặt anh phức tạp. Anh tiện tay tắt đèn, cả phòng rơi vào mảnh tối tăm.

Sầm Niệm nghe tiếng bước chân của anh đi tới bên giường, sau đó một góc chăn bị xốc lên. Cô đưa lưng về phía Tiêu Tân Thâm, toàn thân đang run rẩy. Tiêu Tân Thâm nằm xuống cạnh cô, bên người cũng lõm xuống.

Chiếc giường rộng rãi, anh và cô chỉ cách nhau mấy centimet. Sầm Niệm lắng nghe kỹ càng một hồi lâu, Tiêu Tân Thâm không có động tác gì cả chỉ nằm thôi. Ngay khi cô sắp thả lỏng cảnh giác thì Tiêu Tân Thâm đột nhiên trở người, lồng ngực anh dính sát bờ lưng cô.

Sầm Niệm cảm nhận được nhiệt độ cơ thể gần kề sau lưng, cô nhất thời không còn buồn ngủ nữa. Trong đầu bấm nút phát lại, tất cả đều là những gì xảy ra ở hồ nước nóng ban nãy.

“Anh, anh quay qua bên kia ngủ đi, nó cấn em.” Cô chẳng dám cử động, nhỏ giọng lại mệt mỏi phản bác.

~

Lời tác giả:

Tiêu tổng: hard còn big.

Bạn Sam: tui cần Niệm Niệm kiểm chứng =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.