[KHR] Nơi Khoảng Trời Tìm Được Bình Yên

Chương 45: Quyết định của Cozart.




Phải mất hơn ba tháng, đôi vợ chồng trẻ nhà Simon mới có thể bắt đầu chuyến hải trình trở lại Italia sau nhiều ngày bôn ba ở Nhật Bản và đến Nga thăm thân. Khi Giáng Sinh và lễ mừng năm mới đã trôi qua một khoản thời gian, Cozart và Alisia mới miễn cưỡng rời bỏ ngôi nhà bằng gỗ xinh đẹp của ông bà cô gái mang màu tóc bạch kim, lên tàu rời khỏi vùng đất của những khu rừng lá kim xinh đẹp. Con tàu hơi nước chậm chạp rẽ sóng trùng dương, đôi lần ghé vào vài bến cảng để tiếp thêm nguyên liệu và hàng hóa trước khi có thể chạm vào cảng Venice nửa tháng sau đó. Vào thời điểm này, Italia vào mùa xuân với những ngày tháng tư nắng ấm, hoa lá đâm chồi nảy lộc khắp nơi và nhựa sống tưởng chừng đã chảy tràn đến từng góc nhỏ nhất của mảnh đất này.

Thế nhưng, lần quay lại của thủ lĩnh nhà Simon đã chẳng hề diễn ra suôn sẻ. Ngay khi vừa xuống tàu, Cozart đã nhận được một mật thư được gửi từ nhà Vongola với niêm phong y hệt bao lần. Suốt nhiều tháng trời lênh đênh ở vùng trời xa xăm, anh đã chẳng hề nhận được bất kỳ tin tức nào từ bạn mình. Vì thế, lá thư này làm lòng người con trai ấy vừa hào hứng vừa thoáng đôi chút bất an. Sau khi cất xong hành lý vào một khách sạn đã được chuẩn bị từ trước, người con trai có mái đầu đỏ thẫm liền ngồi phịch xuống ghế Sofa, nóng lòng xé mở lá thư vẫn còn nguyên niêm phong, chăm chú dán mắt vào từng câu chữ. Lá thư được viết hết sức vội vàng với nét chữ nghiêng nghiêng nửa xa lạ nửa thân quen, bên trong vẻn vẹn chỉ vài con chữ nhưng đủ sức kéo tâm trạng của cả Cozart và Alisia chùng xuống.


"Chúng tôi đang bị bao vây ở phía Đông Genoa, khẩn cầu sự cứu viện."

Trái tim của chàng trai ấy như nhói lên một nhịp trong sự căn thẳng và lo âu. Nhưng rất nhanh sau đó, đôi chân mày nhíu chặt của anh giãn ra ít nhiều. Bởi, giống như người vợ đang siết chặt lấy lòng bàn tay mình, Cozart đã nhận ra vấn đề của bức thư này. Trước lúc tạm biệt nhau ở ngưỡng cửa biệt phủ, Giotto đã nói cho họ biết ám hiệu mà mình sẽ sử dụng để liên lạc nếu cần, phòng trường hợp "ai đó" muốn giả dạng y, dẫn dụ anh và gia đình Simon vào chỗ nguy hiểm. Thâm tâm chàng trai có đôi mắt màu Ruby ấy thừa hiểu cậu bạn mình đang ám chỉ đến ai. Và có lẽ, Giotto đã đúng. Lá thư mang danh nghĩa Vongola Giotto đang nằm yên trên tay anh không hề có ám hiệu mà y đã nói trước đó, mật danh Ciel và Suolo của hai người. Nếu cậu ta đã cố tình đề phòng như thế nhất định sẽ không quên, nhất là với lời yêu cầu tiếp viện quan trọng như vậy. Thế nhưng, có một điều mà Cozart vẫn còn chưa được giải tỏa trong lòng: chủ nhân và mục đích của lá thư này. Theo lời của những người Simon đến đón họ, một tuần trước đó thám báo báo về Vongola Giotto đã rời khỏi Sicilia để tiến về phía Bắc Italia, không rõ để làm gì và từ đó đến nay, y chưa hề xuất hiện trở lại hòn đảo. Tức là thông tin báo rằng Giotto đang ở Genoa vẫn có phần đáng tin. Và không cần tốn quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Cozart cũng lờ mờ đoán được chủ mưu của lá thư giả mạo này là ai. Daemon Spade - Người bảo vệ Sương Mù của Vongola chính là kẻ đáng nghi nhất. Vongola Giotto và Simon Cozart đã là bạn tâm giao nhiều năm, mối lo của y cũng là chuyện khiến y phải bận tâm, ai nấy đều rõ. Huống hồ, việc Daemon hận thù thủ lĩnh về cái chết của vị hôn thê suốt thời gian đã là tin đồn truyền râm rang khắp thế giới ngầm, kẻ không mù ắt hẳn đều sẽ nhìn ra vấn đề của họ. Với sự hiểu biết của mình về chàng trai tóc vàng, Cozart sẽ chẳng lấy làm ngạc nhiên là vào thời điểm như vậy, y vẫn chưa hề muốn triệt tiêu kẻ thủ hạ đang rục rịch phản bội mình, bất chấp mọi điều xấu nhất sắp sửa rơi lên đầu mình. Anh cũng là một người trong thế giới ngầm và thậm chí còn tiếp xúc với nó còn sớm hơn cả Giotto, vì thế, số lần sự tàn nhẫn của nó phản chiếu trong đôi mắt này cũng chẳng hề thua kém đôi đồng tử màu Hổ Phách của cậu ta là bao. Đừng nói là với một người đứng trên đỉnh cao quyền lực như Vongola, ngay cả với thủ lĩnh nhà Simon như anh còn phải đối mặt với vô số sự ám sát từ các nhà đối địch. Cái đầu của Vongola Giotto là món hời mà chẳng tên sát thủ nào chê bai. Trước lúc anh và Alisia đi có vài ngày, thế giới ngầm Italia đã nổi lên trận sóng dữ khi có tin đồn ba tổ chức sát thủ mới nổi lên vừa nhận lệnh lấy mạng y. Giữa tình thế thù trong giặt ngoài như vậy mà Giotto lại ...


Kẻ đứng đầu nhà Simon khẽ buông tiếng thở dài mang theo cái cảm giác nặng nề pha lẫn chút bất lực chẳng hề giấu giếm. Anh biết lá thư này là giả nhưng lại chẳng hề vứt nó sang một bên, ngược lại, còn dán mắt vào từng con chữ như đang cố gắng đưa ra lựa chọn chuẩn xác nhất của mình. Nếu là trước đây ắt hẳn, Cozart đã chẳng thèm đem thứ giả mạo này vào mắt. Thế nhưng, sự cố với Asari Ugetsu - kẻ bây giờ đang ở vị trí Người bảo vệ Mưa Sa của Vongola lại làm anh chẳng thể nào an tâm. Tuy chàng trai Nhật Bản đã lọt vào bẫy của kẻ giả mạo nhưng điều đó lại chẳng hề gây ra bất kỳ bất lợi nào cho Vongola và Giotto. Ngược lại, sự có mặt bất thường đấy ngay sau đó đã chứng minh tác dụng của nó khi người giao chiến và chiến thắng gã kiếm sĩ từng tung hoành khắp Italia, bảo vệ cho "vị vua không ngai của thế giới ngầm" trong một lần đi xuống trấn chính là Asari Ugetsu. Giống như lời mà chàng trai ấy đã từng nói, Daemon không hề căm ghét Vongola, ngược lại, hắn muốn bảo vệ gia đình đấy bằng mọi giá. Sự có mặt của vị kiếm khách đến từ phương Đông chẳng qua cũng chỉ nhằm củng cố và bảo vệ sự tự tôn của Vongola, không hơn. Nếu như vậy thì, có lẽ nào lá thư này cũng nhằm mục đích như thế? Khi mà. Daemon vượt qua ranh giới mà Giotto đặt ra, chỉ vì muốn bảo toàn cho thứ mà hắn muốn ? Thắc mắc ấy quẩn quanh trong đầu Cozart, chắc khác gì đám cây dại mọc chen chúc trên những khối gỗ đã mục, vô cùng vướng víu mà chẳng thể nào gỡ bỏ. Nên hay không, tin tưởng vào "lòng tốt" của Daemon Spade hay, hãy làm mọi thứ theo những gì lý trí đang mách bảo, bỏ qua lá thư này rồi thong thả quay lại Bari trước?


Câu hỏi ấy cứ xuất hiện, lởn vởn quanh tâm trí vị thủ lĩnh trẻ hàng giờ đồng hồ trước khi anh đưa ra quyết định sau cùng của mình.

"Anh sẽ cùng mọi người đến cứu viện Giotto."

----

Đêm xuân tĩnh mịch lạ thường, tiếng pháo kích đã lịm dần và mùi thuốc súng nồng đượm đã theo làn gió nhẹ mà bay về phía cánh rừng thưa cách đó chỉ vài bước chân. Vùng thung lũng hoang vu cứ thế chậm chạp quay lại dáng vẻ yên bình mà mình vốn thuộc về, trước khi nắng mai lên và một lần nữa bị bom đạn cày xới. Mặt trăng mỏng như lá, vắt vẻo treo trên đỉnh đồi, yếu ớt nghiên ánh sáng qua mấy vạt mây mờ, rọi xuống một căn nhà bằng đã trông qua như đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi. Dưới sức oanh tạc của bom đạn, từng mảng tường lớn đã nhuộm màu năm tháng đều bị khoét từng hốc to tướng, khó coi. Ngôi nhà ấy nằm khắp mình dưới một gốc cổ thụ đã bị chất nổ nhổ bật cả rễ, trông cũ kỹ và tàn tạ đến mức ngỡ đâu, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng tức khắc sụp đổ hoàn toàn.
Cho dù từng lo sợ rằng lời cầu cứu chỉ là cái bẫy do Daemon hoặc bất cứ kẻ nào có thâm thù đại hận với Vongola giả mạo, Simon Cozart cũng chẳng thể tin mình và anh em trong gia đình lại rơi vào thảm cảnh đến như thế này. Ngay vào thời điểm đoàn người nhà Simon đi qua con đường tắt hướng về thành phố Bari, họ đã gặp phục kích và bị dồn đến lòng thung lũng hoang vắng này. Đã hai ngày trôi qua, đoàn người do Cozart dẫn đầu vẫn chưa thể nào tìm cách thoát khỏi thế bị bao vây trong khi lực lượng của anh đang dần bị tiêu hao. Với tình cảnh ngặt nghèo trước mắt e rằng, họ sẽ không cầm cự qua nổi ngày thứ tư. Nhìn các thuộc cấp xanh xao, mệt mỏi, không ít người còn đang bị thương, chàng trai có mái đầu đỏ không khỏi mang trên mình cảm giác tội lỗi. Nếu anh chịu suy xét cẩn thận hơn, không đặt sự an nguy của người bạn lâu năm lên cao hơn tất cả thì có lẽ giờ đây họ đã chẳng ở đây, chịu đói, chịu khổ và đối mặt với tử thần bất cứ lúc nào. Là lỗi của anh.
Niềm hy vọng cuối cùng của thủ lĩnh nhà Simon là lời anh dặn vợ mình trước lúc khởi hành. Alisia sẽ thảo lá thư gửi cấp tốc đến gia đình Vongola để xác nhận thông tin và cầu viện sự giúp đỡ nếu nếu lời cầu cứu ấy thật sự là giả. Giờ đây sự thật đã chứng minh cho Cozart hiểu ra tất cả chỉ là kế hoạch của kẻ thủ ác, anh tin Giotto sẽ không bỏ rơi mình và gia đình Simon. Theo thời gian dần trôi, niềm tin ấy của chàng trai tóc đỏ vẫn vẹn nguyên, bất chấp sự thật rằng trong thế giới ngầm chuyện đồng minh phản bội vốn chẳng hề hiếm thấy. Và rồi, vào cái đêm trăng non ấy, sự chờ đợi của Cozart đã nhận lại được kết quả xứng đáng: viện binh của gia đình Vongola đã đến. Đám người ấy khoác trên mình chiếc áo choàng trùm kín đầu, chậm chạp tiến tới ngôi nhà hoang với một lá thư được niêm phong bởi ngọn lửa Dying Will màu cam chín.
"Chúng tôi đến viện trợ ngài theo lệnh của ngài Daemon Spade của Vongola, hỗ trợ ngài."

Một gã trong đám người giấu mặt đó cất lời chậm rãi. Thế nhưng, niềm hy vọng chỉ vừa được nhen nhóm của Cozart đã vì cái tên đó mà bị phá hủy hoàn toàn. Khóe môi chàng thủ lĩnh trẻ đã đượm vị thuốc súng khẽ nhếch lên, vẽ ra một nụ cười yếu ớt, nửa mỉa mai nửa lại như khinh bỉ thứ đang hiện diện trong đáy mắt mình.

"Ha, đừng nói dối ta, các ngươi theo lệnh của hắn đến đây để gϊếŧ ta, đúng không? Chuyện trong hàng ngũ nhà Vongola có kẻ phản bội ta đã đoán được từ trước. Ngay cả lá thư được gửi đến ngày ta vừa quay lại cũng là giả, Giotto sẽ không bao giờ xưng là Primo với ta, bên trong thư lại chẳng hề có ám hiệu chúng ta quy định từ trước. Rõ ràng là Daemon đã làm tất cả, ta nói không sai chứ?"
Một khoản im lặng rơi xuống không gian, trước khi Cozart chậm rãi đứng dậy khỏi góc tường đổ nát, đôi mắt sắc sảo màu Ruby lấp lánh trong cái bóng tối mờ mịt của đêm đen loáng thoáng ánh đuốc lập lòe. Kể từ lúc bị phục kích, anh đã luôn chuẩn bị tinh thần khi chờ đớn cái chết nhưng trước khi gã Tử Thần vung lưỡi hái, anh vẫn sẽ muốn chiến đấu đến hơi thở sau cùng vì bạn bè và anh em mình. Không chỉ Cozart đứng lên vào thời khắc ấy, đồng đội bên cạnh cũng đã sẵn sàng tử chiến với kẻ thù mà không mang theo chút sợ hãi. Nhưng rồi, trước ánh nhìn sững sờ của vị thủ lĩnh trẻ, gã mang mật thư đến đã thản nhiên xé đôi nó ra và cười khẽ.

"Nói hay lắm thưa ngài Simon. Nhưng mà đáng tiếc... Daemon Spade đã bị ngài Vongola Primo đi trước một bước rồi."

Lời ấy nói vừa dứt, lớp áo choàng đen và mặt nạ lần lượt đều bị vứt bỏ trước những đôi mắt mở to sững sờ của toàn bộ thành viên nhà Simon có mặt ở đấy, bao gồm cả thủ lĩnh của họ. Mặc cho bóng đêm vẫn đang nuốt chửng cả vùng thung lũng hoang vu, ngũ quan của những kẻ đứng đầu trong đám người ấy vẫn hiện ra vô cùng rõ ràng dưới những ánh lửa Dying Will đang rực cháy trên tay.
"Tuy hiện tại chúng tôi có thể tấn công tổng lực nhưng ngài Primo vẫn chưa muốn chuyện này lộ ra vì thế xin ngài hãy đi cùng tôi đến gặp ngài ấy."

Chàng trai mang một vết sẹo lớn chạy dài một nửa gương mặt nghiêm nghị chìa ra một bàn tay hướng về phía Cozart. Đến tận lúc ấy, thủ lĩnh nhà Simon mới chợt nhận ra giọng nói ấy mình đã lắng nghe nhiều lần trước đây, là G - Người bảo vệ Bão Tố của Vongola, cánh tay phải đắc lực nhất bên cạnh người bạn của anh. Lộ ra một ý cười thật nhẹ nhõm, Cozart nhanh chóng cùng G nhanh chóng rời khỏi căn nhà hoang. Trước lúc để cảnh vật xung quanh những bức tường gạch vỡ ấy hoàn toàn tan vào màn đêm, chàng trai mang đôi mắt màu Ruby không quên ngoảnh mặt nhìn lại những người vừa được cử đến hỗ trợ mình. Hầu hết họ đều là những thành viên anh từng đôi lần gặp gỡ trừ một người... Gương mặt Á Đông với mái tóc đen đặc trưng có đôi phần thân quen làm thủ lĩnh nhà Simon chợt nhận ra danh tính của anh ta. Đấy hẳn là Asari Ugetsu - kiếm sĩ Nhật Bản mà Giotto từng nhắc đến, cũng là anh trai của vị tiểu thư trong bộ áo Kimono truyền thống từng rót trà mời họ vào những ngày cuối năm. Trong phút chốc, Cozart lại vô thức vẽ ra một nụ cười thoáng buồn khi một ý nghĩ kỳ lạ vừa xuất hiện trong tâm trí anh.
Hừng đông dần ló dạng qua những rặng cây rừng, nắng mai tưới lên mái tóc của những người bạn đã quen nhau từ thuở thiếu thời. Có lẽ sẽ chẳng ai ngờ được, cuộc tái ngộ hôm ây sẽ dẫn đến kết cục mà hậu quả của nó rồi sẽ còn ám ảnh và day dứt đến các thế hệ của hậu duệ của hai cái tên Vongola và Simon hàng trăm năm tới.

---

P/s 1: Chà mình vừa được sắm lap mới nên có vẻ dễ gõ hơn rồi.

P/s 2: Thực ra mà nói mình đều giận cách Cozart và Giotto tiếp cận sự việc lần đó. Họ nhận ra kế hoạch của Daemon nhưng vẫn chấp nhận nhảy vào, khiến cho bao cớ sự, sau này còn ảnh hưởng đến cả cuộc đời của Tsuna, Enma và nhiều người khác nữa :((.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.