Không Yêu Thì Biến

Chương 12




Tuy Trình Thần nói như vậy, nhưng sáng hôm sau lại chính là tôi đánh răng rửa mặt xong rồi gọi chị dậy.

“Đây là điện thoại của Trần Thượng Ngôn, chị tự liên lạc với anh ấy đi, hôm nay em còn có việc, không chơi với chị được”.

Trình Thần mắt nhắm mắt mở cầm lấy tay tôi khe khẽ siết lại: “Ơi?”. Tiếng ậm ừ mờ ám mà nhẹ nhàng mềm mại khiến bầu không khí sớm mai chỉ trong phút chốc đã trở nên cực kỳ ám muội. Da mặt giật giật điên cuồng, tôi vội vàng gạt tay chị ra: “Lần sau không cho chị ngủ với em nữa, đỡ lo không giữ được tấm thân trong sạch này”.

Chị dụi mắt, từ từ tỉnh táo: “Là Tịch Tịch hả, hôm nay cuối tuần mà em còn phải đi làm à?”.

Tôi vừa buộc tóc vừa ậm ừ đạp: “Dân thiết kế thì làm gì có ngày nghỉ”.

“Đừng làm việc nữa, mấy hôm nay chị theo em mệt kinh khủng, chỉ có một ngày thôi mà, nghỉ ngơi đi”.

“Không được, hôm nay em đã hẹn sẽ tới với thợ bên đội thi công rồi…”.

Trình Thần thở dài: “Hà Tịch à, em nói xem, cả ngày cứ bận bịu như thế để làm cái gì? Nhìn sắc mặt mới sáng sớm ra của em đi, em muốn làm việc quá độ mà chết à?”. Trình Thần ngồi dậy, thản nhiên nói: “Sau lần sảy thai đợt trước chị đã hiểu rõ rồi. Em có thể nhớ tới được bao nhiêu người khi em gặp chuyện thì cũng chỉ có bấy nhiêu người có thể giúp đỡ em thôi. Cuộc đời phụ nữ không phải chỉ có ngần ấy chuyện sao. Hiếu kính cha mẹ, tìm một công việc nhàn hạ, một người đàn ông, sinh một đứa nhóc, số mà may hơn chút đỉnh thì có mấy đứa bạn chí cốt. Còn có thể mong gì nữa chứ”.

Trình Thần nói nhẹ nhàng như vậy là bởi vì chị đã có những thứ ấy rồi, một công việc nhàn hạ, một người đàn ông yêu chị. Chị rất tự tin khi nói những lời này, còn tôi thì không. Tôi chỉ đành vừa dọn lại túi xách, vừa đùa giỡn: “Vì Trình Thần có Thẩm Hy Nhiên, mà Hà Tịch thì chỉ có bản thân thôi”.

“Thế nên chị mới bảo em đi tìm Tần Mạch chứ!”.

Tôi thở dài: “Sao chị cứ nhắc đến Tần Mạch thế, anh ta có gì hay, em không cưới anh ta thì không được chắc?”.

Nói tới đây Trình Thần lại hào hứng: “Em không biết đấy thôi, hôm chị đính hôn đã đặc biệt quan sát giùm em rồi, Tần Mạch cứ nhìn em suốt. Nhất định là có ý với em”.

Khóe miệng tôi giật giật, bụng bảo dạ, e là hắn chỉ cảm thấy rất kỳ lạ vì một đứa con gái có thể mất mặt tới mức đó thôi.

Trình Thần lại nói: “Em có cố nữa thì cùng lắm chỉ thêm mấy tờ giấy in hình cụ Mao thôi. Em xem em bây giờ đây, em có biết giờ em làm việc để sống hay là sống để làm việc không hả? Em là con gái, sao phải ép bản thân cực khổ như bọn đàn ông muốn mua nhà mới thế hả?”.

Tôi nhìn lại mình trong tấm gương, không phản bác lại được, cuối cùng đành lảng sang chuyện khác: “Chị mới hai mươi mấy mà nói y hệt mẹ em, ai dà, không phải chị muốn gặp bạn trai em sao? Tự liên lạc đi. Anh ấy mà đi buổi vũ hội tối nay thì em đi, anh ấy không đi thì miễn”.

Tôi nhặt tờ giấy nhớ rơi trên chăn lên rồi dán vào đầu chị, cầm túi xách ra ngoài.

Tôi nghĩ rằng, nếu Trình Thần cứ chèo kéo nhất định bắt tôi đi dự tiệc thì kéo cả Trần Thượng Ngôn vào là kế thượng thượng sách luôn.

Tôi nghĩ sở dĩ Tần Mạch phản cảm với tôi như thế, có lẽ là bởi hai chúng tôi đã từng trải qua chuyện tình một đêm, hắn sợ tôi cứ bám riết lấy hắn. Xem ra mẫu đàn ông như hắn chắc chắn trước đây cũng từng đụng phải chuyện như thế rồi. Thế nên trong lòng vẫn luôn phòng bị tôi.

Tôi đưa Trần Thượng Ngôn tới lượn lờ trước mặt Tần Mạch cũng tốt, tránh việc hắn cứ đề phòng tôi như tên hoang tưởng nghĩ mình bị hãm hại.

Làm việc với người bên đội thi công tới tận trưa, Trần Thượng Ngôn gọi cho tôi một cú điện thoại, nói Trình Thần đã tìm anh rồi, tối nay có thể đi tham dự vũ hội cùng tôi. Nhưng anh ta còn có ca phẫu thuật phải tiến hành, có lẽ sẽ đến muộn một chút, bảo tôi đi trước với Trình Thần.

Tôi không nghĩ nhiều bèn đồng ý. Nhưng nếu tôi biết cái muộn một chút của Trần Thượng Ngôn là muộn tới cỡ đó, tôi thà tới bệnh viện canh nhà xác chờ anh ta còn hơn tới trước với Trình Thần.

Bốn giờ chiều, Trình Thần đúng giờ lái xe tới đón tôi. Chị nhìn tôi một cái rồi nói: “Hà Tịch, em làm thế nào mà tóm được cậu chàng hiền lành thế hả? Sau này chẳng phải cậu ta sẽ bị em chèn ép sao?”.

Tôi nhếch mép, không để tâm tới chị.

Trình Thần cũng không nói nhiều: “Đi thôi, thay quần áo trước đã”. Khi chúng tôi thay đồ và trang điểm xong xuôi thì đã quá sáu giờ, tôi đói không chịu nổi, vừa bước chân vào đại sảnh vũ hội đã bỏ rơi Trình Thần, trốn vào trong góc ăn uống, định chờ Trần Thượng Ngôn vừa đến là kéo anh ta diễu qua trước mặt Tần Mạch một chút rồi rút.

Những chuyện đâu có dễ như thế.

Khi Dương Tử nắm tay cô bạn gái người Tây đỏm dáng bước vào đại sảnh, tôi hận không thể chọc mù đôi mắt hợp kim của mình. Nếu không phải chính tôi đã trải qua, tôi thực sự không thể liên hệ nổi người đàn ông đang cười dịu dàng lịch sự này với gã đàn ông bị tôi đánh tơi bời đêm đó.

Bạn trai mới chờ mãi mà chẳng thấy tăm hơi, còn bạn trai cũ thì cứ đập thẳng vào mắt.

Tôi dõi mắt ra xa tìm Trình Thần, vừa lúc trông thấy chị đang nói chuyện với Thẩm Hy Nhiên, sắc mặt không tốt lắm, có lẽ chị không biết Dương Tử cũng đến.

Tôi lặng lẽ quay người vào nhà vệ sinh. Chỉ cần nghĩ một chút là biết, công ty Thẩm Hy Nhiên đang tìm đối tác, vẫn chưa quyết định hợp tác với ai, mời Tần Thị, lẽ nào không mời bên công ty Dương Tử?

Tôi cứ đứng ì ra trước gương trong nhà vệ sinh mãi, vô số lần lấy dũng khí định ra ngoài, nhưng dưới chân như kéo theo cả ngàn cân sắt, làm thế nào cũng không nhấc lên được. Tôi lướt tay qua gương mặt được trang điểm đậm hôm nay, rồi lại nhìn bộ lễ phục xinh đẹp của mình.

Lớp trang điểm đã giấu đi tất cả sự tiều tụy thường nhật của tôi. Tôi biết mình hiện giờ không thể xem là khuynh thành, nhưng tốt xấu gì cũng được tính là giai nhân.

Tôi không sợ đối mặt với Dương Tử, nhưng tôi…

Có lẽ chỉ không dám đối mặt với cô bạn gái đã đá tôi xuống đài kia thôi.

“Hu hu…”. Tiếng khóc lanh lảnh không biết từ chỗ nào trong nhà vệ sinh không một bóng người vang lên khiến tóc gáy tôi lập tức dựng ngược hết lên.

Tấm gương rộng phản chiếu toàn bộ kết cấu của nhà vệ sinh phía sau lưng tôi. Hoàn toàn trống không, chỉ có tiếng khóc của người vẫn vang lên không ngừng.

Cảnh tượng kinh điển quá giống phim ma này khiến tôi thấy lạnh buốt, không dám nghĩ thêm gì, cũng chẳng dám ngoái đầu lại nhìn ra phía sau lấy một cái, tôi cuống quýt bỏ chạy ra ngoài. Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành lang chừng hơn mười mét, bên hành lang có một cánh cửa đang khép hờ, ánh đèn mờ mờ chẳng biết trong phòng để thứ gì.

Tôi dừng bước nhìn cánh cửa kia, trong lòng thì tưởng tượng xem liệu trong đó có đột nhiên bò ra thứ gì đó không.

Đương lúc đang nghĩ ngợi thì cánh cửa đột ngột bị đẩy ra!

“A!”. Tôi buột miệng hét lên một tiếng ngắn ngủi, nhưng sau khi nhìn rõ người đã mở cửa ra, tôi lập tức bịt miệng mình lại.

Tần Mạch, anh đúng là đồ âm hồn không tan, cứ sờ sờ ra đấy! Hắn trông thấy tôi cũng khựng lại một chút, tôi nghĩ chắc hắn cũng đang tự nhủ như tôi.

Tôi liếc mắt ra phía sau hắn, một cô gái mặc lễ phục màu trắng đang liên tục lau nước mắt.

Tôi đập “bộp” một cái lên mắt mình: “Tôi không nhìn thấy gì hết, không thấy gì hết nhé”.

Đang định chạy ù vào trong đại sảnh vũ hội thì vai tôi đột nhiên bị giữ lại. Tần Mạch xoay người tôi lại, nhẹ nhàng kéo tôi vào trong lòng hắn. Tôi đang ngu người ra thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của hắn bay qua đỉnh đầu mình: “Thật tình cờ, cô An, người yêu của tôi tới đây rồi”.

Tôi sợ hãi đảo mắt, ngước lên nhìn hắn. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn tôi, tôi đã hiểu được đại khái ánh mắt đó – muốn sống thì ngậm mồm vào.

Cô bé kia đang khóc lóc rền rĩ cũng bớt chút thời giờ mà đưa mắt liếc tôi một cái, nước mắt còn rơi nhiều hơn: “Nhưng mà, nhưng lúc bác gái nói chuyện với mẹ em, bác bảo anh chưa có mà”.

Tôi thấy không đành lòng, giãy giãy ra, kết quả là Tần Mạch càng ôm tôi chặt hơn. Đúng lúc này, chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến cái đêm vào mấy tháng trước, cũng cùng là vòng tay này…

Tôi lại giãy mấy cái nữa, quả nhiên hắn lại ôm vai tôi chặt hơn đúng như ý muốn. Nhưng đầu tôi vẫn chưa tựa được vào vai hắn… thế là tôi lại cử động thêm nữa…

Có lẽ bị tôi quậy cho hết kiên nhẫn, hắn vòng một tay qua eo tôi, ấn tôi vào lòng ngực hắn. Đây là động tác cực kỳ ngang ngược, nếu bình thường có người dám ép buộc tôi như thế này, chắc chắn là thằng nhỏ của hắn sẽ không sử dụng được trong cả tuần luôn.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc này tôi lại vùi đầu vào nơi hắn không thể thấy được, khóe môi chợt mỉm cười.

“Cô An, tôi chưa nói chuyện này cho mẹ tôi biết, thế nên mới gây phiền toái cho cô, tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng cũng chỉ là xin lỗi mà thôi”.

Cô bé kia lại òa lên khóc một chập nữa mới chịu nín: “Tần Mạch, em biết tại sao anh không nói với bác gái rồi. Anh đừng tưởng là em… em không nhận ra, người giàu có, có những thứ mà người khác làm thế nào cũng không học nổi. Chắc, chắc chắn gia thế nhà cô ta không xứng với anh”.

Tôi nghe câu này mà thấy ngứa tai vô cùng.

Tần Mạch lạnh lùng hừ một tiếng, đang định lên tiếng thì tôi đã đưa tay đặt lên đôi môi ấm áp của hắn, nhìn “cô An” kia rồi cười nói: “Người giàu có thứ gì thì đúng là tôi không rõ. Nhưng nếu đó là những thứ mà cô An đây đang có thì tôi thà không có còn hơn”.

“Chắc chắn… chắc chắn sau này hai người sẽ không có kết quả đâu!”.

“Chúng tôi liệu có kết quả hay không tôi cũng không biết, nhưng tôi biết chắc chắn cô còn chẳng có nổi khởi đầu với anh ấy nữa”. Tôi quay người đi, ngước nhìn Tần Mạch bằng ánh mắt tình tứ, rồi vươn tay ra sửa lại cổ áo hắn, “A Mạch, anh nói xem?”.

Vừa gọi tiếng “A Mạch” xong, cả người tôi đã nổi đầy da gà, nhịn mãi mới nén được tâm trạng ấy xuống.

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Mạch, tìm bóng dáng mình trong đôi mắt ấy. Có lẽ là hiệu quả của ánh đèn, ánh mắt hắn đang nhìn tôi trông giống như nặng tình lắm.

Da miệng ngứa ngáy, bụng tôi nhộn nhạo, tôi kiễng chân đặt một nụ hôn khẽ lên tai hắn: “Anh giải quyết đi, em qua chỗ kia xem thử”.

Không dám nhìn lại Tần Mạch một lần nữa, tôi nghiêng đầu quay người đi, cố gắng hết sức giả vờ tao nhã, chậm rãi bước đi trên đôi giày cao gót.

Tới chỗ đông người, chân tôi mới từ từ nhũn ra, nghĩ thầm trong bụng, mẹ ơi, không thể ở chỗ này thêm được nữa, sẽ xảy ra án mạng, xảy ra án mạng thật mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.