Không Yêu Đừng Quấy Rầy

Quyển 1 - Chương 5




Vãn Vãn dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, mang bóp da, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Dọc theo đường đi, bởi vì quá mức sốt ruột, cô thiếu chút nữa vấp chân mấy lần.

Chỉ là đến cửa quán đồ nướng XX, đột nhiên cô mới chậm chạp phát hiện, nếu quả như thật bị ông chủ giam rửa chén, không phải là nên đi phòng bếp hoặc là hẻm sau tìm anh ư, sao lại biến thành phòng? Chẳng lẽ hiện tại ông chủ cũng xa hoa như vậy, nguyện ý dọn ra một cái ghế lô cho người ta rửa chén.

Cô có thể bị lừa.

Nhưng vừa nghĩ tới, chỉ là "Có thể" mà thôi, cô vẫn nhắm mắt đẩy cửa ra.

"Người chủ chuyện hôm nay thật rất oan, là tôi thì thật nuốt không trôi cục tức này, rõ ràng đã ký xong hợp đồng giấy trắng mực đen với nhà đầu tư, cũng nộp tiền mua phòng cho bộ phận rồi. Nhưng mấy năm này bởi vì giá phòng ốc tăng đến điên rồi, nhà đầu tư không có lý do nào bội ước, người bị hại cho là có thể bảo vệ quyền lợi của mình, cầm hợp đồng muốn nhờ luật pháp trợ giúp, nhưng tòa án cũng không nguyện ý mở phiên toà trực tiếp liền chuyển tới pháp đình xử lý, đồng thời để công ty giao hoàn trả một khoản tiền nhà năm vạn nguyên làm tiền bồi thường, đến cơ hội thẩm vấn trên tòa án cũng không có!"

"Đúng, năm vạn nguyên, từ chín năm trước đến bây giờ, căn nhà kia tăng ít nhất 50 vạn, thật là người dân thường không có chỗ giải oan!"

Mọi người vừa nói say sưa, vừa hung hăng giành thịt xiên nướng ăn, vừa thảo luận công việc của hôm nay.

"Chuyện này rõ ràng chính là môi giới bất động sản không tuân theo giao ước, vốn phần thắng lớn vô cùng, nhưng vấn đề xuất hiện ở quyền tài sản của căn nhà đó không rõ rệt, người bị hại tự nhiên có lý do bị áp lực. Chúng ta chỉ có thể phát động lực lượng truyền thông, hy vọng có thể giúp được anh ta, sẽ không để cho người bị hại tiếp tục không nhà để ở." Anh vừa uống bia, vừa nói.

Cửa khép, Vãn Vãn lui một bước, không biết nên gõ cửa hay không.

Cô rất thích làm trạch nữ, thật ra thì có chút chứng sợ xã giao, hiện tại một phòng đầy người khiến cô khiếp đảm và sợ hãi.

Thật may là Giang Diệc Hãn mắt tinh, hô to một tiếng, "Hạ Vị Vãn!"

Ánh mắt một phòng đều tập trung ở ngoài cửa.

Vãn Vãn có loại kích động muốn chạy trốn, cô không thích trở thành tiêu điểm, điều này làm cho cô cực kỳ không được tự nhiên.

"Mau tới đây, ngồi chung!" Hiếm khi lừa gạt được cô ra ngoài, anh tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân cận với hàng xóm thật thà.

Cô lui về phía sau muốn chạy trốn.

"Hạ Vị Vãn, cô có mang ví tiền chứ? Tôi không muốn ở lại rửa chén, buổi tối cô thay tôi tính tiền trước đi!" Anh cười híp mắt nói lên yêu cầu.

Ách.

Anh thật quên mang ví tiền ư? Vãn Vãn chỉ có thể nhắm mắt bước vào.

Tất cả mọi người xê dịch qua bên cạnh, tự động tự phát dành ra một ghế trống bên cạnh anh. Điều này làm cho cô vốn định để ví tiền xuống liền trốn đi, phải bị động ngồi xuống.

"Ăn chung, lát nữa chúng ta cùng về." Anh đè thấp âm lượng.

Thật ra thì, bọn họ thật không có quen thuộc như vậy.

Vãn Vãn lắp bắp không biết nên cự tuyệt như thế nào.

"Hình như tôi uống hơi nhiều, cô phải làm người tốt đến cùng, đừng bỏ tôi ở nơi này một mình!" Anh than thở.

Này....

Anh cũng đã nói như vậy, cô còn có thể cự tuyệt sao?

"Hạ tiểu thư, chúng tôi rất hiền lành, cứ tùy ý!" Các đồng nghiệp của anh đều lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần.

"Được, cám ơn...." Cô nhỏ giọng trả lời.

Ba đã dạy cô, cho dù luống cuống hơn nữa, cũng cần phải duy trì giáo dưỡng mọi lúc, không thể không lễ phép.

Nói xong, bọn họ tiếp tục tán gẫu chuyện công việc của mình. Cô yên lặng, ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Bụng thật đói! Gần đây cô ăn mì ăn đến sắp nôn mửa rồi.

Ăn ngon! Suy nghĩ này khẽ hiện lên trong đầu Vãn Vãn, sợ tiếp xúc với người xa lạ, lại có món ăn ngon có thể giúp cô trốn tránh. Vãn Vãn suy nghĩ như thế liền không dừng tay được, không nói tiếng nào, vùi đầu tận lực ăn, cũng không ngừng quơ đũa.

"Uống nước lạnh đi, thích hợp với đứa bé ngoan ngoãn." Lúc có một đồng nghiệp tính toán mời bia, anh trước một bước, đặt nước lạnh ở trước mặt cô, cười như không cười, nói.

Vãn Vãn không có phản bác, bởi vì đúng lúc cô đang khát.

Thấy bộ dáng nhu thuận đáng yêu của cô, lại thêm dáng vẻ rất cố gắng ăn. Con gái bây giờ sẽ không làm như vậy, trên bàn, một anh chàng mắt kính rốt cuộc không nhịn được thử dò xét: "Giang Hãn, anh và Hạ tiểu thư là...."

Vãn Vãn dừng đũa lại.

Giang Diệc Hãn quay đầu đi, suy nghĩ một chút, "Bạn bè." Nếu như thừa nhận là bạn cùng phòng, một nam một nữ ở chung ở chung một chỗ, giải thích với bọn họ khẳng định rất phiền toái.

"Bạn gái?" Nào biết, anh chàng mắt kính sẽ tiếp tục hỏi tới.

Giang Diệc Hãn sảng lãng cười to, "Là nữ, không phải chính là bạn gái sao? Suy nghĩ cái gì! Các người đều biết tôi thích dạng phụ nữ gì, cô ấy không phải là món ăn của tôi!" Anh thích kiểu phụ nữ lý trí, thông minh, mà không phải cô gái liều lĩnh mơ hồ.

Nhưng tiếng nói vừa mới rơi xuống, bên cạnh rõ ràng cương cứng một chút, anh lập tức phát hiện, "Dĩ nhiên, không phải nói Vãn Vãn không tốt. Trên thực tế, Vãn Vãn cực kỳ đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến người ta rất động lòng!" Sợ cô cảm thấy tự ái tổn thương, anh vội vàng nói vòng trở về, thậm chí vì khuyếch đại hiệu quả, cố ý gọi thân mật, thật giống như hai người thật sự là bạn tốt.

Anh chàng mắt kinh thở phào nhẹ nhõm, "Hạ tiểu thư, có thể có vinh hạnh kết giao bạn bè không?"

Yêu cầu này khiến Vãn Vãn và Giang Diệc Hãn đều ngẩn ra, sau đó, Giang Diệc Hãn sử dụng ánh mắt hiểu rõ mập mờ nhìn anh ta, cười hòa nhã nhìn anh chàng mắt kính.

Vãn Vãn nhất thời có chút luống cuống.

Ba từng nói, năm sông bốn biển đều là anh em, bạn bè càng nhiều càng tốt, như vậy Vãn Vãn mới sẽ không tịch mịch.

"Có thể cho tôi số di động của cô không?" Anh chàng mắt kính không buông tha, tiếp tục truy vấn.

"Có thể lấy mã số QQ không?" Rốt cuộc cô cũng trả lời, chỉ là có chút khó khăn.

Điện thoại di động của cô hư hai tháng, còn chưa có mua mới.

Anh chàng mắt kính sửng sốt một chút, "Được...." Mặc dù có chút thất vọng, có số điện thoại di động sẽ thuận tiện rất nhiều, nhưng là lùi một bước, có thể có mã số QQ cũng không tồi.

Giang Diệc Hãn không nhìn ra, đây coi là nhìn vừa mắt rồi, còn hàm hồ cự tuyệt ư? Dù sao đôi mắt đen trắng rõ ràng kia của Hạ Vị Vãn quá mức trong suốt, đơn thuần, ngược lại khiến anh không thăm dò vào được thế giới của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.