Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 7




Ra khỏi nhà thi đấu, cô ấy nói: “Khoa mình không đủ người, nên mình đành bù vào.”

“Bù vào?” Tôi nói, “Không phải chứ, thực ra bạn đánh rất tốt.”

“Làm gì có ai thắng lại đi khen người thua chứ? Như vậy chẳng phải là nói bạn đánh càng giỏi hơn hay sao?”

“Tôi không phải có ý này.”

“Mình biết.” Cô ấy cười nói, “Bạn có thể kể chuyện cười không?”

“Có thể.”

“Vậy có thể hỏi bạn một chuyện không?”

“Đương nhiên là được.”

“Trong rừng sâu, bạn nuôi mấy con vật, ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày bạn bắt buộc phải rời khỏi rừng, nhưng chỉ có thể mang theo một con vật mà thôi, bạn sẽ mang theo con vật nào?”

“Khổng tước.” Tôi thở dài, nói tiếp: “Chắc bạn vẫn còn ấn tượng với tôi.”

“Ừm.” Cô ấy nói, “Khi đó thầy giáo chỉ hỏi bạn tại sao chọn khổng tước.”

“Còn có câu hỏi khác sao?”

“Bạn đúng là Thái Trí Uyên chứ?”

“Ừ.”

“Vừa rồi mình nhìn thấy tên bạn trong danh sách của trọng tài, giật cả mình.”

“Tại sao?”

“Có phải bạn đã từng…”

“Hửm?”

“Để mình hỏi cách khác vậy.” Cô ấy nói, “Có phải bạn đã từng viết thư cho con gái?”

“Ừ.”

“Mà cô gái này bạn không hề quen.”

“Phải.”

“Đó là thư tình.”

“Không sai.”

Cô ấy lấy từ trong túi áo khoác ra một phong thư, phía ngoài viết: Người nhận Lưu Vỹ Đình.

“Đấy là tôi viết.” Không đợi cô ấy hỏi, tôi trực tiếp trả lời. Có lẽ do tôi trả lời quá đột ngột, cô ấy sững người lại, hồi lâu không lên tiếng.

Tôi thấy cô ấy không nói gì, bèn hỏi: “Sao bức thư này lại ở trong tay bạn?”

“Vỹ Đình là đàn em khoá dưới của mình, lúc mình tốt nghiệp nó đưa bức thư này cho mình, lại nói là người nhận thư thực ra là mình, mà người gửi thư là Thái Trí Uyên khoa Thuỷ Lợi. Nhưng mình thấy bức thư này ký tên là…”

“Kha Tử Long.” Tôi ngắt lời cô ấy, “Đó là biệt hiệu của tôi.”

“Tại sao phải dùng biệt hiệu?”

“Bởi vì…” Tôi nghĩ một hồi, nhún nhún vai, “Chẳng sao cả. Chỉ là một lý do vớ vẩn thôi.” Cô ấy cũng không hỏi thêm lý do vớ vẩn là gì, chỉ ậm ờ một tiếng.

Chúng tôi đều dừng lại, tôi đợi cô ấy hỏi câu tiếp theo, cô ấy suy nghĩ xem tiếp theo hỏi câu gì.

Qua một hồi, cô ấy cuối cùng cũng hỏi: “Bức thư này thật là viết cho mình sao?”

“Phải.” Tôi trả lời rất thẳng thắn.

“Ừm.” Cô ấy ừm một tiếng, lại chẳng nói gì nữa.

“Nếu không có chuyện gì nữa, thì tôi đi đây.”

Cô ấy mở miệng muốn nói gì đó, nhưng tôi không đợi cô ấy nói, liền quay người rời đi.

Tôi không phủ nhận tối nay bất ngờ nhìn thấy Liễu Vỹ Đình, trong lòng tôi có vui mừng, nhưng một loạt các câu hỏi, lại làm tôi cảm thấy khó chịu. Nhất là cô ấy là người tôi thích, lại là người nhận chính thức của bức thư đó, khi cô ấy lấy ra bức thư đó trước mặt tôi, tôi cảm thấy mình như bị lột trần.

“Bạn đợi một chút!”

Đi được hơn chục bước, tiếng cô ấy từ đằng sau vọng đến, tôi dừng lại.

“Xin lỗi.” Cô ấy chạy đến trước mặt tôi, “Mình không có ý ép bạn. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là bức thư này rất có ý nghĩa với mình, vì thế mình muốn xác định một chút mà thôi.”

“Vậy bây giờ bạn xác định rồi đấy.”

“Ừm.” Cô ấy gật đầu. “Xin lỗi.”

Tôi thở dài, nói: “Không có gì.”

“Vốn muốn thi đấu xong hỏi bạn luôn, nhưng lại thấy không ổn, nên chạy về lấy bức thư này trước.” Cô ấy lật lật lá thư trong tay hai lần, đút vào túi áo khoác, nói tiếp: “Mình sợ bạn đi mất, nên mới nhờ hai cậu em giữ bạn lại.”

“Thực ra một cậu là đủ rồi.”

“Mình sợ một người không giữ được bạn.”

“Tại sao?” Tôi nhìn cô ấy, mặt đầy nghi hoặc.

Cô ấy hơi xấu hổ, né tránh ánh mắt tôi rồi nói: “Mình không quen bạn, cũng không biết bạn có khuynh hướng bạo lực không. Nhỡ may trong lòng bạn không vui, ra tay đánh người…” Cô ấy nói đến đây bỗng im bặt, trên mặt lộ vẻ gượng gạo.

Tôi sững người lại, qua vài giây thấy buồn cười, bèn mỉm cười.

“Vậy…” Cô ấy lúng túng, “Mình còn có thể hỏi bạn một câu cuối cùng không?”

“Bạn hỏi đi.”

“Tối mai mình có thể đến cổ vũ cho bạn không?”

Tôi nhìn cô ấy, chẳng bao lâu sau, trên mặt cô ấy lại nở một nụ cười ngọt ngào, vì thế tôi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.