Không Tránh Ra Liền Hôn Em

Chương 37




“Cần giúp đỡ không?”

Khương Chỉ Niệm kinh ngạc ngẩng đầu, một khuôn mặt tươi cười cứ như vậy hiện ra rõ ràng trước mặt của cô, người đàn ông hơi cúi người duỗi tay ra, đôi mắt đào dài và hẹp hơi hếch lên, khóe môi hơi nhếch lên, có chút nam tính mà diện mạo nữ tử, nhưng lại khiến cho người ta không cảm thấy hắn có chút nữ tính nào.

Các đường nét trên gương mặt không có chiều sâu nhưng cũng đủ lập thể, nụ cười chói lọi ấm áp giống như ánh mặt trời.

Cô gái nhỏ trợn to hai mắt nhìn anh, nhàn nhạt gật gật đầu, đưa tay đỡ lấy cánh tay của anh, dùng sức đứng lên, khẽ cười nói: “Cảm ơn đại ca ca.”

Nội tâm Khương Chỉ Niệm rất cảm kích với người đã kịp thời ra tay giúp đỡ mình này.

Giang Kha Tố nhếch môi, lớn giọng nói với cô: “Việc nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”

Khương Chỉ Niệm cứ như vậy đỡ lấy cánh tay anh khập khiễng đi về phía trước, Giang Kha Tố rất có nhẫn nại đi bên cạnh cùng cô, miệng còn an ủi nói: “Đừng nóng vội, cứ từ từ bước đi.”

Khương Chỉ Niệm có chút ngượng ngùng cười cười: “Thật xin lỗi làm mất thời gian của anh rồi.”

Giọng điệu của cô gái nhỏ vừa trong sáng nhẹ nhàng còn mềm yếu ngọt ngào, Giang Kha Tố khẽ cúi đầu, nghĩ rằng đây là Tô Dịch Ngôn phiên bản nữ, bộ dạng cũng rất giống, giọng nói cũng rất dễ nghe.

“Em học khiêu vũ à?” Anh giả vờ như thuận miệng hỏi.

Khương Chỉ Niệm kinh ngạc giương mắt ngửa đầu nhìn về phía anh:“Sao anh biết?”

“Trực giác.” Giang Kha Tố ngoéo môi một cái:“Anh cũng là vũ công, tương đối mẫn cảm mà thôi, cảm giác như là đang khiêu vũ.”

“Oa, đại ca ca cũng là vũ công sao?”

Giang Kha Tố ậm ừ: “Vũ công la tinh, sau này đổi nghề.”

Khương Chỉ Niệm càng kinh ngạc, đúng lúc này, y tá ở trước phòng cửa hướng tới nói với bọn họ: “Anh trai này, bế em gái lên, đừng để chân cô ấy dùng sức, cô ấy bây giờ không thích hợp để đi lại!”

Khương Chỉ Niệm đột nhiên dừng lại.

Giang Kha Tố gật đầu với y tá: “Ồ.”

Sau đó cúi đầu, ấm áp hỏi Khương Chỉ Niệm: “Em có để ý không?”

Đôi mắt to đen láy của Khương Chỉ Niệm nhìn anh có chút hoang mang, đụng phải ánh mắt anh bình tĩnh như hồ nước, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Để ý.

Ngoại trừ anh trai cô, cô chỉ muốn được một người ôm vào lòng.

Y tá lại nói: “Nhanh lên đi.”

Khương Chỉ Niệm rất thất vọng, nghĩ rằng nếu lúc này đứng ở bên cạnh cô là anh Ngôn Sâm thì tốt rồi, nhưng cuối cùng suy nghĩ vì thương tích của bản thân, cắn chặt răng vẫn là thưa dạ nói: “Làm phiền anh vậy.”

Giang Kha Tố trầm thấp cười: “Không có gì.”

Nói xong đã ôm ngang cô lên, động tác của anh rất nhẹ nhàng, sợ đụng tới miệng vết thương của cô mà làm đau cô.

Mà vết thương ở cổ tay tối hôm qua Tô Mặc Trừng làm bởi vì dùng sức nên khá đau nhức.

Khương Chỉ Niệm thấy anh đem bản thân ôm lên trong chớp mắt nên thân thể có chút cứng ngắc, hai tay thật ngoan ngoãn biết điều, cố gắng không chạm vào anh, cô có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói với anh: “Thật sự xin lỗi đã làm phiền anh rồi.”

Giang Kha Tố bất đắc dĩ cười, cũng nhấn mạnh: “Thật sự không có gì.”

Trong lòng lại đột nhiên phát hiện bản thân quả thật vô liêm sỉ.

Khi Trình Thiên Nhiễm quay lại, cô nhìn thấy dãy số màu đỏ trên màn hình LCD là Khương Chỉ Niệm, cô lập tức bước vào phòng, kết quả không nhìn thấy Tô Mặc Trừng, cô lại nhìn ra cửa, quay sang hỏi Khương Chỉ Niệm: “ Anh của em đâu?”

“Hình như anh có chuyện cần xử lí nên đi tới nơi yên tĩnh hơn nghe điện thoại rồi.” Ống quần của Khương Chỉ Niệm bị bác sĩ đẩy lên đầu gối, cô đang ngồi ở trên giường bệnh được bác sĩ xem xét.

“Vậy làm sao em tới đây được?”

Khi Khương Chỉ Niệm nghĩ đến người vừa rồi ôm cô không phải là người trong lòng cô nghĩ tới, cô hơi buồn bực thở dài nói: “Vừa rồi em gặp một đại ca ca, anh ấy giúp em tới đây.”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Sau đó Tô Mặc Trừng cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm đang cùng Khương Chỉ Niệm tái khám, tim của anh như rơi xuống ngay lập tức, anh bước tới thở phào nhẹ nhõm, hỏi bác sĩ đang viết hồ sơ bệnh án: “Bác sĩ, vết thương ở chân của em gái tôi hồi phục như thế nào?”

“Đầu gối vẫn còn sưng tấy, lâu lâu lại tụ máu. Sau khi trở về, hãy để cô ấy cử động ít hơn và cố gắng uốn cong chân bị thương càng ít càng tốt. Hiện tại giai đoạn này không thể đi lại nhiều. Lát nữa đi đến hiệu thuốc bên kia để lấy thuốc và trở về tịnh dưỡng một thời gian.”

“Được, xin lỗi đã làm phiền bác sĩ.”

Giang Kha Tố đưa Khương Chỉ Niệm vào phòng liền rời khỏi bệnh viện, đối mặt với cô gái nhỏ trong sáng hồn nhiên, liên tiếp nói với anh lời cảm ơn, anh thật sự chịu không nổi.

Hổ thẹn.

Lời cảm ơn của cô làm cho anh cảm thấy hổ thẹn vì mục đích tiếp cận cô lúc đầu.

Anh lái xe được nửa đường thì đỗ vào bên đường, lấy điện thoại di động ra nhìn bức anh vừa chụp trong bệnh viện, chọn chỉnh sửa và gửi đi, người nhận là — Ba.

Trong văn phòng của chủ tịch một công ty bất động sản ở Hải Thành, một người đàn ông trung niên đã qua tuổi năm mươi sau khi nhìn thấy bức ảnh này đã không thể kiềm chế được cảm xúc.

Trên ảnh chụp người đàn ông đang trả lời điện thoại, thân hình cao gầy, đường nét khuôn mặt sắc như dao, lưu loát rõ ràng, hai mươi năm qua đã thay đổi rất nhiều, nhưng khi anh còn nhỏ vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, anh tuấn tú lãng tử biểu cảm lạnh lùng, loại khí chất này khiến Giang Khải Quốc thật xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc.

Giang Khải Quốc tay không tự chủ được mà run rẩy, hắn nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt trên màn hình điện thoại di động, vẻ mặt vừa áy náy vừa đau khổ.

Là lỗi của anh, anh có lỗi với Trừng Trừng, có lỗi với Dịch Ngữ.

Những chuyện đó đã thật sự giày vò anh ta trong suốt hai mươi năm, không phải là anh ta không đi tìm Tô Mặc Trừng, anh ta đã từng có tin tức của câu, nhưng anh ta thấy xấu hổ khi làm một người cha.

Tô Dịch Ngôn năm đó đã cảnh cáo anh ta không cần phải xuất hiện trước mặt của Trừng Trừng, đời này anh ta cùng Trừng Trừng không còn có liên quan gì đến nhau nữa.

Nếu phải có quan hệ họ hàng với nhau thì có lẽ chỉ là cùng một mạch máu chảy trong cơ thể họ.

Hắn run rẩy nhắn lại hỏi Giang Kha Tố: “Cậu ấy sống tốt chứ?”

Sau khi Giang Kha Tố nhìn thấy tin nhắn, anh khẽ nhếch khóe môi: “Rất tốt.”

Nếu bản thân không xuất hiện trước mặt Tô Mặc Trừng, anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng vận mệnh như trêu người, giằng co đời trước còn chưa đủ, giờ đây lại để hai anh em bọn họ cùng yêu một người phụ nữ.

Anh có tình cảm với cô bảy năm  làm sao có thể nói buông là buông được, ở trong thế giới của anh chỉ có muốn và không muốn.

Cái gì anh muốn thì anh phải có được, còn cái gì anh không muốn thì cầu xin anh nhận lấy anh cũng sẽ không muốn.

Mà Trình Thiên Nhiễm là điều anh mong muốn nhất trong cuộc đời mình.

Nhưng Giang Kha Tố dường như quên rằng cô là một người sống sờ sờ, cô sẽ có suy nghĩ riêng và lựa chọn của riêng mình, sẽ không thuộc về anh khi anh nói:“Anh muốn em, em chỉ có thể là của anh.”

Trình Thiên Nhiễm ở nhà của Tô Mặc Trừng ăn cơm trưa, sau buổi trưa chờ Khương Chỉ Niệm hoàn toàn tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, Tô Mặc Trừng dàn xếp ổn thỏa cho cô bé mới cùng Trình Thiên Nhiễm trở về căn hộ của cô để đón Long Nhãn đến bệnh viện cắt chỉ.

Sau khi để Long Nhãn vào ghế sau, Trình Thiên Nhiễm đóng cửa, mở cửa chỗ ghế phụ rồi ngồi vào, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang thắt dây an toàn, cười nói: “Lần này không ghen nữa chứ?”

Tay Tô Mặc Trừng dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

Trình Thiên Nhiễm thấy biểu cảm không vui của anh, có chút kinh ngạc nói: “Anh không vui khi em ngồi ở ghế phụ à?”

Tô Mặc Trừng: “… Anh không vui.”

Anh vừa nói vừa xoay chìa khóa khởi động xe.

Trình Thiên Nhiễm hừ một tiếng, cố ý chọc giận anh, nói: “Vậy em sẽ đi ra phía sau!”

Cô nói xong liền làm bộ cởi dây an toàn nhưng Tô Mặc Trừng đã nắm lấy tay cô, đôi mắt rũ xuống của Trình Thiên Nhiễm nhướn lên, lúc này mới phát hiện anh đã cởi bỏ dây an toàn nhanh hơn cô và tiến lại gần hơn.

Trình Thiên Nhiễm: “… Em chỉ đùa thôi…”

Nửa câu nói sau đã chìm trong nụ hôn của anh.

Mặc dù anh chỉ chạm vào đôi môi đỏ mọng như chuồn chuồn, nhưng Trình Thiên Nhiễm vẫn chột dạ mà né tránh ánh mắt của anh, sau đó cô lại dùng ánh mắt hung dữ trừng trừng nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm: “Long Nhãn còn đang nhìn!”

Khóe miệng Tô Mặc Trừng nhếch lên một vòng cung xinh đẹp, anh không nhịn được mà hôn cô làn nữa.

Ở ghế sau Long Nhãn nghiêng cái đầu to ngây ngô nhìn chằm chằm bọn họ: “Ngao ô ~ “

Dù biết rõ Long Nhãn không thể hiểu gì, Trình Thiên Nhiễm vẫn nghĩ rằng có người nhìn trộm bọn họ thân thiết, cô thường khiến cơ thể Tô Mặc Trừng cứng ngắc và bất lực, chân tay luống cuống, cô lúc này mặt đỏ như muốn chảy máu.

Sau khi hôn thành công, Tô Mặc Trừng lái xe đi trên đường với tâm tình rất tốt, chậm rãi nói với Trình Thiên Nhiễm: “Em bế nó đi.”

Trình Thiên Nhiễm: “Hả?”

“Vậy anh lại hôn đây.”

Trình Thiên Nhiễm: “…”

Tính toán chi li!

Hơn nữa vì sao anh lại muốn hôn cô khi cô bế Long Nhãn! Cái logic gì thế này!

Cô còn chưa kịp than thở trong lòng, anh lại nói thêm: “Gấp đôi.”

Cho nên ý của câu trên chính là — Em bế nó, anh sẽ hôn em gấp hai.

Hả???

Trình Thiên Nhiễm: “…” Có thể nói là cô không nói lên lời.

Nhưng đồng thời…cô lại cảm thấy anh thật sự rất đáng yêu aaaa!

Anh thẳng thắn như một đứa trẻ, không che giấu suy nghĩ thật của bản thân, muốn làm thế nào liền làm như thế nào, có cái gì thì nói cái đó.

Trong tình yêu, Tô Mặc Trừng như vậy có thể khiến Trình Thiên Nhiễm có chút bất lực và không nói gì lên lời, nhưng nhiều hơn vẫn là làm cho cô cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ.

Bởi vì cái thẳng thắn, có gan bộc lộ con người chân thực nhất của bản thân Tô Mặc Trừng, chỉ của Trình Thiên Nhiễm.

Chỉ mình cô.

Anh có thể thành thục, trưởng thành ở trước mặt những người khác, nhưng ở nơi này với cô, Trình Thiên Nhiễm chỉ hy vọng hắn có thể như vậy gỡ bỏ lớp phòng bị xuống, hy vọng anh có thể luôn luôn là một Tô Mặc Trừng chân thật nhất mà cô yêu nhất.

Dù đứa trẻ có tính khí thất thường hay trưởng thành và ổn định cũng như nhau, chỉ cần là anh, cô đều thích.

Vết thương của Long Nhãn đã hoàn toàn bình phục nên Trình Thiên Nhiễm và Tô Mặc Trừng cũng không lo lắng gì cả, trong khi Thẩm Thiếu Khanh đang giúp Long Nhãn cắt chỉ, hai người bọn họ an vị ngồi trên sofa bên cạnh, đan các ngón tay vào nhau và trò chuyện.

“Em một lát về nhà vẫn là…”

“Đi cùng anh.”

Đưa lưng về phía bọn họ chính loan thắt lưng Thẩm Thiếu Khanh, người đang khom lưng quay lưng hướng về phía họ, ở trong lòng thầm chửi rủa — Chết tiệt!

Trình Thiên Nhiễm tựa vào trong lòng anh, một tay Tô Mặc Trừng ôm lấy cô từ phía sau, tay kia thì bị Trình Thiên Nhiễm nắm lấy các ngón tay mà chơi đùa, cô cúi đầu xuống, mái tóc dài của cô xõa xuống, che đi khuôn mặt của cô một chút.

“Vậy thì…chúng ta cùng nhau ăn cơm tối nhé?”

“Được thôi, anh sẽ nấu cơm cho em.”

Thẩm Thiếu Khanh bị ngược đãi còn tệ hơn cả một chú chó: “… ☺”

Long Nhãn ngây thơ háo hức ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiếu Khanh, thấy anh sắc mặt ảm đạm mà run run “Ô” vài tiếng, và đương nhiên, ba mẹ nó vội vàng nói chuyện yêu đương, hoàn toàn bỏ qua tiếng kêu to của nó.

Trình Thiên Nhiễm suy tư một lúc: “Tiểu Khả khi tan sở sẽ trở về nhà, chúng ta hãy làm thêm…”

Cô còn chưa nói hết lời, Tô Mặc Trừng đã đăm chiêu “Ừ” một tiếng: “Vậy thì đừng về nhà em, về căn hộ ở trường học đi.”

“Anh không muốn bị người khác quấy rầy.”

Thẩm Thiếu Khanh: “…”

Yên lặng ở trong lòng cho Đổng An Khả vì đã từng dốc hết sức lực hỗ trợ tác hợp cho hai người bọn họ hòa giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.