Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 36: 36: Tỉnh Táo





Khoảnh khắc hai người đang thân mật bị bắt gặp họ lập tức cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, chỉ hận không thể đào một cái hố chui vào.
Đỗ Hàn Yên xấu hổ gọi Hạ nhi, mở miệng giải thích, Hạ nhi sải bước chạy tới, biểu cảm trên khuôn mặt nàng ấy có thể được miêu tả là u ám.

Nàng ấy cảm thấy mình đang ép bản thân tỉnh táo lại sau cú sốc, khó khăn lắm mới nặn ra được từng chữ: "Nương nương...!đừng nói với ta là...!người, người và..." Nàng ấy liếc nhìn Quý Liên Tích.
Quý Liên Tích nhìn Đỗ Hàn Yên, muốn biết kế hoạch tiếp theo của nàng ấy.
Mặc dù trong mắt Đỗ Hàn Yên tràn đầy bất an, nhưng dù sao nàng cũng định thẳng thắn với Hạ nhi, chuyện cũng đã đến lúc này, sao không nhân cơ hội này nói cho nàng ấy biết sự thật.
"Hạ nhi...!Bọn ta thực sự..." Đỗ Hàn Yên chưa kịp nói xong thì Hạ nhi đã kích động hét lên: "Không! Không được!!" Giọng điệu kích động của nàng ấy khiến Đỗ Hàn Yên giật nảy mình.
Nàng vốn nghĩ rằng Hạ nhi sẽ chấp nhận mối quan hệ của họ dễ dàng như Xuân nhi, nhưng thấy phản ứng thái quá của nàng ấy vào lúc này, xem ra không phải như nàng đã nghĩ.
"Hạ nhi, ngươi bình tĩnh đi." Đỗ Hàn Yên nói.
Nhưng Hạ nhi dường như không nghe thấy, nàng ấy nắm lấy tay của Đỗ Hàn Yên và muốn kéo nàng đi.

Quý Liên Tích phản ứng rất nhanh, nàng vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Đỗ Hàn Yên: "Hạ nhi, ngươi hãy bình tĩnh và nghe bọn ta giải thích."
Hạ nhi quay đầu lại, nước mắt rơi lã chã nhìn vào mắt của Đỗ Hàn Yên, nói một cách cầu xin: "Nương nương, ta xin người, xin người đừng như vậy có được không."
Phản ứng của Hạ nhi nằm ngoài dự đoán của hai người họ, thấy tình hình không ổn, Quý Liên Tích bảo Đỗ Hàn Yên quay về với Hạ nhi trước vì nàng sợ rằng cứ tiếp tục như vậy sẽ gây ra náo động.
Trong chòi nghỉ mát chỉ còn lại một mình Quý Liên Tích.
Đối mặt với cơn gió mát, đầu nàng trở nên tỉnh táo hơn một chút, nàng đặt tay lên đỡ trán.
Dường như Hạ nhi rất phản cảm về mối quan hệ của họ, điều này khiến nàng u mê Đỗ Hàn Yên như bị dội một gáo nước lạnh.

Cả Nguyệt nhi và Tuyết nhi đều quá dịu dàng, điều này ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của nàng, phản ứng của Hạ nhi mới là phản ứng bình thường của người đời đối với mối quan hệ của họ.
Nếu không phải Hạ nhị, nàng suýt chút nữa đã quên mất mối quan hệ giữa hai người bọn họ là không được thế gian cho phép.
Những đám mây trôi trên bầu trời che phủ lên ánh trăng một tầng bụi, một tiếng thở dài yếu ớt phát ra từ chòi nghỉ mát.
"Hạ nhi...!dừng lại đi." Trên đường đi, Đỗ Hàn Yên hỏi Hạ nhi đang dẫn mình đi trên đường.

Nhưng nàng ấy không quay đầu lại, đi thẳng đến viện Tích Hàn.
"Hạ nhi?" Nàng cho rằng nàng ấy không nghe thấy, Đỗ Hàn Yên lại gọi.
Hạ nhi hơi quay đầu lại, sắc mặt không được tốt lắm: "Nương nương, xin người đừng nói chuyện, trở về hãy nói." Nói xong nàng ấy dường như bước đi nhanh hơn.

Đỗ Hàn Yên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo nàng ấy.
Khi về đến viện Tích Hàn, Hạ nhi đã lập tức khóa chặt cửa, dáng vẻ khác thường của nàng ấy đã thu hút sự chú ý của Xuân nhi.
"Xảy ra chuyện gì à?" Xuân nhi hỏi.
Hạ nhi nhìn nàng ấy, nói một câu không đầu không đuôi: "Ngươi cũng biết phải không?"
Xuân nhi còn đang bối rối, Hạ nhi tiếp tục nói: "Nương nương và Quý Lương viên...!hai người họ..."
Nói tới đây Xuân nhi mới sực tỉnh, xem ra Hạ nhi đã biết được quan hệ giữa hai vị nương nương.
Thấy Xuân nhi biết rõ, Hạ nhi không nhịn được mà chất vấn: "Ngươi biết chuyện của hai người họ mà lại cứ như vậy mà mặc kệ họ sao?"
Đỗ Hàn Yên nghe xong cũng không thể nhịn được nữa: "Hạ nhi, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta và Tích...!Quý Lương viên không phải đang đùa giỡn đâu."
Xuân nhi thấy lạ: "Đúng vậy, Hạ nhi, chúng ta nên vui mừng vì nương nương của mình đã tìm thấy tình yêu đích thực."
Hạ nhi không thể tin vào những gì họ nói, nàng ấy mở to mắt và nói: "Hai người họ nghiêm túc sao? Nương nương...!thứ lỗi cho nô tỳ nói thẳng, người và..." Nàng ấy ngậm miệng và nghiêng đầu ra hiệu ý chỉ Quý Liên Tích: "Cùng là nữ nhân, đều là người của Thái tử điện hạ, chuyện này...!chuyện này là chuyện hoang đường gì chứ?"
Xuân nhi tiến lên bảo nàng ấy bình tĩnh lại: "Hạ nhi, ngươi đừng nói như vậy, ngươi cũng có thể cảm nhận được gần đây nương nương rất vui vẻ đúng không? Đó đều là bởi vì Quý Lương viên, chẳng lẽ đây không phải chuyện tốt sao? Hai người họ yêu nhau cũng không hại bất cứ ai cả."
"Không hại ai sao?" Hạ nhi bật cười, sắc mặt tái nhợt chỉ ra cửa: "Thái tử điện hạ thì sao? Ngươi có thể tưởng tượng Thái tử điện hạ biết được sẽ tức giận cỡ nào không? Đến lúc đó ta và ngươi cũng đừng hòng thoát được kiếp nạn này."
Nhìn thấy sắc mặt của Xuân nhi thay đổi, Hạ nhi lại nói: "Còn những nương nương đó vì Đỗ nương nương mang thai mà nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu bọn họ nắm được điểm yếu này, tất cả chúng ta sẽ không có kết thúc tốt đẹp."
"Nhưng Quý Lương viên..."
"Câm miệng, câm miệng! Đừng nhắc tới cái tên này nữa!" Hạ nhi rống to, hai tay bịt tai lại rồi quỳ xuống đất.

Nàng ấy bò đến chân Đỗ Hàn Yên, nắm lấy váy của nàng và cầu xin.
"Nương nương! Ta cầu xin người! Đừng tiếp tục nữa được không?" Nàng ấy đang úp mặt khóc, đến cả bản thân nàng ấy đang nghẹn ngào nói cái gì cũng không nghe rõ nữa.
Cả hai đều bị dáng vẻ của Hạ nhi doạ sợ, Đỗ Hàn Yên đang mang thai không tiện nên vội vàng nhờ Xuân nhi đỡ nàng ấy dậy.
"Hạ nhi, thôi nào, đừng như vậy nữa, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Chỉ cần ta và ngươi kín miệng như bình, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu." Xuân nhi kéo cánh tay của nàng ấy.
Lúc này con chồn sương "Tuyết nhi" chui vào vòng tay của Hạ nhi và rúc vào người nàng ấy.

Hạ nhi thấy vậy thì giật mình, nhìn chằm chằm nó một lúc với khuôn mặt đầy nước mắt, sau đó Hạ nhi nói bằng một giọng yếu ớt và tuyệt vọng: "Thực xin lỗi, nương nương...!ta...!ta phải đi ra ngoài để bình tĩnh lại." Nói xong cũng không nhìn hai người họ, bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại.
Đến tận đêm khuya Hạ nhi vẫn chưa trở lại.
Đỗ Hàn Yên chuẩn bị đi ngủ, nàng ngồi ở mép giường lo lắng hỏi: "Hạ nhi còn chưa về sao?"
Xuân nhi đang trải giường chiếu trả lời với vẻ mặt khó coi: "Chưa thấy nàng ấy trở về, lát nữa nô tỳ ra ngoài tìm nàng ấy, nương nương đừng quá lo lắng, chú ý thân thể của mình.


"
Nàng ấy bưng thuốc an thai mà ngự thiện phòng đã chuẩn bị cho Đỗ Hàn Yên tới: "Người uống thuốc này trước và ngủ một giấc thật ngon đi ạ."
"Nhưng thấy nàng ấy như vậy, ta thực sự lo lắng..." Sự mất kiểm soát của Hạ nhi ngày hôm nay vẫn còn in sâu trong tâm trí Đỗ Hàn Yên.
"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng nàng ấy sẽ như vậy..." Nàng cúi đầu xuống, thực ra Hạ nhi nói không sai, không nói đến Thái tử và những phi tần khác, một khi chuyện giữa bọn họ bị phơi bày ra ánh sáng thì sẽ không có người thông cảm cho bọn họ, có lẽ sẽ ném đá, phỉ nhổ bọn họ...!Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân Đỗ Hàn Yên run rẩy.
Xuân nhi lo lắng nắm lấy tay nàng: "Nương nương đừng để bụng những lời của Hạ nhi.

Tuy nô tỳ có thể không có lập trường, nhưng nô tỳ muốn nói rằng hai người không sai, người sai là thế giới này.

Dù có chuyện gì xảy ra, nô tỳ cũng sẽ đứng về phía người."
Dù lo lắng nhưng Đỗ Hàn Yên vẫn cố nặn ra một nụ cười và ngoan ngoãn uống hết bát thuốc mới đi ngủ.
Xuân nhi bước ra khỏi phòng và khẽ thở dài.

Không biết Hạ nhi uống nhầm thuốc gì, không biết nàng ấy chạy đi đâu nữa.
Nàng định đi ra ngoài thì có người đâm đầu đi đến, cả hai người đều giật mình, Xuân nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi thấy rõ người đến.

Nàng ấy vui vì đó là Nguyệt nhi, ngạc nhiên là vì người đằng sau nàng ấy là Hạ nhi mà nàng đang định ra ngoài tìm.
Nhìn thấy Xuân nhi, trong lòng Nguyệt nhi rung động, nhưng nàng cũng không biểu lộ gì, chỉ nói: "Vị này của nhà các người quanh quẩn trong viện bọn ta, ta hỏi nàng ấy đã xảy ra chuyện gì mà nàng ấy không nói, ta hơi lo lắng nên đã đưa nàng ấy về đây."
Đưa Hạ nhi trở về bình an, nhiệm vụ của Nguyệt nhi đã kết thúc, nhưng nàng do dự một chút, bước chân rời đi có chút do dự, nàng đi ra ngoài cửa vài bước rồi lại quay người lại nói với Xuân nhi: "Ờm...!ta muốn hỏi ngươi một vài vấn đề được không?"
Thấy nàng quẫn bách, Xuân nhi có thể đoán được nàng muốn nói gì, đột nhiên có chút hoảng sợ.

Đồng thời nàng m cũng nhớ rõ Hạ nhi phản cảm chuyện nữ nhân yêu nhau, hiện tại để nàng ấy biết tình cảm của mình dành cho Nguyệt nhi, chẳng phải sẽ làm nàng ấy phát điên sao?
Vì vậy bước đầu tiên của nàng là ngăn Nguyệt nhi tiếp tục nói.

Nàng muốn Hạ nhi vào phòng trước, sau đó nàng sẽ cùng Nguyệt nhi đi ra ngoài, nhưng Xuân nhi lại hơi lo lắng khi để một mình Hạ nhi ở lại với nương nương.


Trong lúc đang rối rắm, từ khóe mắt nàng ấy thoáng nhìn thấy một bóng người đi ra khỏi cửa, hóa ra Đỗ Hàn Yên vẫn chưa ngủ say, nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài nên lại bật dậy.
Đỗ Hàn Yên nhìn thấy Nguyệt nhi ở đây, nàng mỉm cười an ủi Xuân nhi: "Ngươi đi đi, ta sẽ trông chừng Hạ nhi."
Trong lòng Xuân nhi biết nương nương là vì tốt cho mình, nàng ấy nhìn Hạ nhi, tuy rằng nàng ấy không nói lời nào, nhưng thần sắc vẫn như cũ.
Thấy Xuân nhi đang nhìn mình, Hạ nhi nhún vai nói: "Có việc thì đi đi, ta sẽ hầu hạ nương nương đi ngủ." Sắc mặt và giọng điệu vẫn như thường, giống như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.
Mặc dù lo lắng nhưng hiếm khi Nguyệt nhi đầu gỗ có hành động, có lẽ lần này sẽ có diễn biến mà mình mong đợi, không biết kiếp này có thể gặp lại cơ hội ngàn năm có một này hay không.

Thế nên, cho dù Xuân nhi rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhắc nhở nàng ấy vài câu rồi đi theo Nguyệt nhi.
Đi được một đoạn Nguyệt nhi mới dừng bước, Xuân nhi đi theo phía sau thấy nàng dừng lại, tim bắt đầu không chịu sự khống chế mà loạn nhịp.
Nguyệt nhi quay đầu lại: "Ngươi đã biết...!chuyện giữa bọn họ đúng không?" Chuyện này vẫn không tiện công khai nói ra bên ngoài, cho nên Nguyệt nhi đành phải nói khó hiểu.
Xuân nhi gật đầu, yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của nàng.
"Vậy ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi cảm thấy...!chuyện này thật hoang đường sao?" Nguyệt nhi gãi cổ, giống như đang nói đến một chuyện không thể nói nên lời.
Xuân nhi khẽ thở dài, tại sao mọi người cứ phải quan tâm xem chuyện hợp lý hay không hợp lý như vậy, khiến nàng tự hỏi mình có phải không bình thường hay không: "Hoàn toàn không phải...!Chuyện tình yêu thì làm sao có hoang đường hay không hoang đường chứ."
Nguyệt Nhi nghe vậy nhếch miệng cười rạng rỡ, tự lẩm bẩm: "Vậy thì tốt..."
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Xuân nhi, giống như đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng, vui vẻ nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi chuyện này thôi, ta đưa ngươi trở về nhé!"
Xuân nhi nghe xong đông cứng tại chỗ, không thể động đậy.
Nàng có nghe lầm không?
Nguyệt nhi đã tốn nhiều công sức để hẹn nàng ra ngoài chỉ để hỏi nàng nghĩ gì về mối quan hệ giữa hai vị nương nương? Còn giữa họ thì sao?!
Xuân nhi muốn chặt đồ đầu gỗ ngàn năm này ra.
Thấy Nguyệt nhi thực sự bắt đầu thoải mái quay trở lại, Xuân nhi tức giận đến ngứa răng.

Cơ hội hôm nay hiếm có như vậy, nàng không thể dễ dàng từ bỏ!
Xuân nhi nắm lấy tay Nguyệt nhi, nhưng vào lúc đó trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu Nguyệt nhi không hề có ý đó với mình thì sao?
Nghĩ đến đây, Xuân nhi vốn hừng hực khí thế đột nhiên yếu đi một nửa, đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt nhi, nàng chỉ có thể mấp máy môi không nói nên lời.
"Có chuyện gì sao?" Nguyệt nhi hỏi.
Giọng nói của nàng khiến Xuân nhi lấy lại tinh thần, nàng ấy hít một hơi thật sâu và âm thầm cổ vũ bản thân.

Hôm nay nhất định phải có một kết quả, cho dù nó là một kết cục tồi tệ.
"Vậy ngươi...!ngươi đối với ta không có cảm giác nào sao?" Xuân nhi lắp bắp nói.

Cho dù đã quyết định, nhưng rất khó để diễn đạt những gì trong lòng thành lời.
"Cảm giác?" Nguyệt nhi nghiêng đầu.

"Là...!là kiểu thích ý..."
"Ta thích ngươi." Nguyệt nhi đáp.
Xuân nhi ngẩng đầu lên, nghe thấy Nguyệt nhi dễ dàng nói ra chữ "thích" khiến nàng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Thích" của đồ đầu gỗ này chắc chắn khác với của mình.
"Ý của ta không phải là..."
"Ta thích ngươi." Nguyệt nhi ngắt lời nàng ấy và lặp lại lần nữa, lần này nàng nhích người lại gần, hai mặt gần như chạm vào nhau, ánh mắt gần trong gang tấc loé lên hàm ý khiến người ta khó hiểu.
"Hả?" Xuân nhi mở to mắt, bối rối trước hành động của Nguyệt nhi.
Nào ngờ khi đầu óc Xuân nhi đang hỗn loạn, đột nhiên có một xúc cảm lành lạnh chạm vào môi nàng.
Nguyệt nhi ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Xuân nhi, trong mắt còn tràn đầy ý cười.
Nụ hôn này không kéo dài lâu, Nguyệt nhi nhanh chóng tách ra.
Xuân nhi nhanh chóng che môi, ngạc nhiên nhìn Nguyệt nhi.

Chỉ thấy người kia đỏ mặt, nụ cười trên mặt có chút thẹn thùng.
Nàng nói: "Ta đã muốn thử cảm giác hôn từ lâu rồi."
Đầu óc nóng hầm hập của Xuân nhi còn chưa nguôi, nghe thấy câu này lập tức bừng tỉnh, vội vàng bắt lấy nàng hỏi: "Muốn thử là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn hôn thôi sao?"
Nguyệt nhi bỏ ngoài tai và quay người bỏ đi, đương nhiên Xuân nhi sẽ không thể buông tha cho nàng như vậy.

Nàng ấy tăng tốc để theo kịp Nguyệt nhi, vẫn không bỏ cuộc mà truy hỏi.
Bị hỏi đến phiền, Nguyệt nhi xoay người lại dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu Xuân nhi: "Chẳng phải vừa nãy ta nói thích ngươi sao?"
Lời vừa dứt, lúc này Xuân nhi mới thực sự chắc chắn về tâm ý của nàng.

Nàng ấy dừng bước và nhìn vào lưng của Nguyệt nhi với vẻ hoài nghi.
Hai người trầm mặc một hồi, Nguyệt nhi dừng lại cách đó không xa: "Ta nói ta thích ngươi, nhưng ngươi còn chưa nói ngươi thích ta." Nguyệt nhi không quay đầu lại, làm ra vẻ không thèm để ý nhìn.
"Ờm...!dẫu sao ta cũng không biết cảm giác đó là gì?" Xuân nhi tinh nghịch trả lời, ai bảo nàng chơi xỏ, bây giờ nàng ấy trả thù cũng là chuyện dễ hiểu thôi đúng không?
Nguyệt nhi không ngờ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy, cảm thấy hơi lo lắng, giờ đổi thành nàng đuổi theo nàng ấy để hỏi.

Nhưng Xuân nhi kiên nhẫn hơn nàng, mãi đến khi trở lại trong viện cũng không nói đáp án cho nàng biết.

Đến tận lúc trước khi vào cửa nàng ấy mới nhẹ nhàng để lại trên má Nguyệt nhi một nụ hôn, khiến nàng sững sờ tại chỗ hồi lâu không cách nào hoàn hồn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.