Không Thể Rời Bỏ Nàng

Chương 20: 20: Thỉnh Cầu





Hôm nay là ngày tân phi Thành Viên Viên nhập cung.
Trong cung nàng ấy vào ở đã tràn đầy lễ vật chúc mừng.
Mặc dù trong đó có nhiều người không thật sự hoan nghênh nàng ta, bản lĩnh bên ngoài vẫn nên làm đủ.
Vốn dĩ Quý Liên Tích cũng không đặt chuyện này trong lòng, cho đến khi Thành Viên Viên đến bái phỏng nàng.
Quý Liên Tích có hơi ngạc nhiên, tiểu cô nương mới đến vậy mà hiểu được lễ nghi, còn cố ý đến thỉnh an mình.

Nhân dịp này, Quý Liên Tích quyết định tìm hiểu nàng ta một chút.
"Bái kiến Quý liên viện." Thành Viên Viên ở ngoài cửa hành lễ với Quý Liên Tích, cho đến khi Quý Liên Tích kêu nàng ta đi lên trước cũng không ngẩng lên.
Nàng mời Thành Viên Viên ngồi xuống, sau đó Quý Liên Tích bảo Nguyệt nhi lấy một lễ vật gặp mặt, muốn đưa cho Thành Viên Viên, nàng nở nụ cười thân thiện, nói: "Nói ra thật hổ thẹn, lời chúc của ta gửi đến muộn, này không phải kính ý, xin Thành phụng nghi nhận lấy."
Nàng cho Nguyệt nhi mở lễ vật ra, bên trong là một vòng cổ hoa lệ, mặt trên khắc bảo thạch vô cùng mỹ lệ.

Đây là lễ vật thái tử tặng Quý Liên Tích khi nàng còn đắc sủng, nghĩ lúc đó hắn nói chỉ có mình mới xứng với chiếc vòng cổ này, mặc dù mình không thích lắm những thứ đắt như này, nhưng vẫn vì nhỏ tuổi, tin vào những lời hoa mỹ hào nhoáng của hắn, mà giờ phút này lại có thể trở thành công cụ để nàng thử, tuy mất đi nhưng cũng không thấy tiếc.
Nguyệt nhi ở bên cạnh nghe Quý Liên Tích nói, đáy lòng không khỏi lạnh mấy đợt, không hổ là lăn lộn nhiều năm trong cung.

Lời của nương nương toàn là bẩy rập, một khi không để ý lập tức rơi vào ngay.
Không nghĩ đến Thành Viên Viên cũng không đưa mắt nhìn chiếc vòng cổ lần nào, thẹn thùng cười nói: "Quý lương viện thật sự là quý nhân quên chuyện, ngài đã sớm đưa lễ vật có giá trị cho thiếp rồi."
Nguyệt nhi yên lặng tán dương nàng ta trong lòng.
Thật ra nương nương đã sớm cho người đưa lễ vật, giả vờ quên một mặt là muốn đem sức hấp dẫn của vật chất ra thử đối phương, về phương diện khác là muốn kiểm tra độ nhạy cảm của nàng ta.

Chưa nói đến sợi dây chuyền, thân phận của Thành phụng nghi rõ ràng không xứng với nó, nhưng nếu tính cách tham lam vật chất chút, đã sớm bất chấp tất cả mà nhận rồi!
Quý Liên Tích mỉm cười, đưa mắt bảo Nguyệt nhi thu hồi đồ lại.
"Hôm nay thiếp thân đến, là để trả lễ." Nàng ta vừa nói, vừa bảo thị nữ lấy lễ vật đến.
Quý Liên Tích bảo Tuyết nhi nhận lấy, mở ra trước mặt nàng, bên trong lòng một chiếc vòng tay ngọc bích tinh xảo, không xa xỉ nhưng tao nhã rất có phong vị.

"Xin Quý lương viện lượng thứ cho thân phận thiếp thân thấp hèn, không thể trả lễ xứng với Quý lương viện, xin còi vòng ngọc này như tâm ý nhỏ bé tôn kính của thiếp."
Quý Liên Tích hơi gật đầu, bảo Tuyết nhi thu lễ vật lại.
Thành Viên Viên cũng không ngu ngốc, nàng ta biết nếu lễ vật tặng lần này cao quý là áp bức thân phận của đối phương, tặng rẻ quá lại rõ ràng xem thường đối phương.

Còn vòng ngọc này cũng không tệ.

Thậm chí còn phù hợp với cá tính của Quý Liên Tích.

Nếu Thành Viên Viên thật sự nghĩ tới điểm này rồi thì quả thật không đơn giản.
Thế là Quý Liên Tích lại nói: "Thành phụng nghi khách khí rồi, một đứa nhỏ hiểu chuyện như ngươi thật hiếm gặp.

Chắc nương nương cũn nói thế đúng không?"
Nguyệt nhi lén nhìn về phía Quý Liên Tích, nương nương lại dựng bẩy rập.
Thành viên viên cũng không trả lời ngay, nàng ta chậm rãi nói: "Quý lương viên quá đề cao rồi, thiếp thân chỉ làm những gì nên làm, còn Hà lương viên, chú nữa thiếp thân sẽ đến bái phỏng sao."
Thông minh!
Nguyệt nhi lại không khỏi tán dương.

Hà nương nương và Quý nương nương đều là lương viên, bất luận là vì sao, đều phải nói đối phương là suy tính hàng đầu của mình.
Quý Liên Tích nghe vậy, cười cười, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: " Thuyền xa đi đến cung, chắc ngươi cũng mệt rồi..."
Nguyệt nhi lẽ thở một hơi, xem ra khảo nghiệm của nương nương rốt cuộc cũng kết thúc, không khí giả dối cuối cùng cũng dừng lại.
Chỉ là Nguyệt nhi vừa buông lỏng tâm tình nghe thấy Quý Liên Tích nói tiếp câu sau, lập tức trở nên nhảy dựng.
"Mấy ngày trước Lý lương đệ đến viện ta, mang theo một ít điểm tâm.

Nguyệt nhi, đi lấy cho Thành phụng nghi nếm thử."

Nguyệt nhi đáp một tiếng, đi vào trong phòng.
"..." Lý lương đệ đâu có đến? Hai người làm gì có điểm tâm Lý lương đệ tặng nha!
Nghĩ chắc nương nương còn muốn kiểm tra Thành phụng nghi, tuy lần này đoán không ra tâm tư của nương nương, nhưng nàng ấy thân là thị nữ chân thành nên phối hợp diễn với nàng.
Cho nên đành phải mang điểm tâm nàng ấy đã mua trên phố ra.
"Xin mời Thành phụng nghi dùng." Nàng ấy cung kính nói.
Thành Viên Viên nhìn thoáng qua, vẻ bình tĩnh trên mặt không thay đổi: "Đa tạ Quý lương viên có lòng, chỉ là thiếp thân không hảo đồ ngọt, xin thứ lỗi."
Nguyệt nhi nghe nói vậy, yên lặng nhìn Quý Liên Tích, chờ bước tiếp theo là gì đồng thời cũng tò tò không biết nương nương sẽ có phản ứng gì, chỉ thấy biểu cảm của nàng không thay đổi nhiều, chỉ nói: "Chẳng lẽ điểm tâm này không hợp khẩu vị của Thành phụng nghi? Nguyệt nhi, cái ta thường ăn còn không? Đi lấy đi."
Nguyệt nhi lại đi vào cầm hộp khác ra, ánh mắt của Quý Liên Tích sâu khó dò, cười nói: "Mời dùng, có lẽ này tương đối hợp khẩu vị của Thành phụng nghi."
Thành Viên Viên yên lặng một lúc, sau đó mới nói: "Quý lương viên thật có lòng với thiếp về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng mà thiếp thân còn phải đi thỉnh an nương nương khác, không thích hợp ở lâu.

Hôm khác sẽ đến thỉnh an nương nương."
"Sắc trời còn sớm, ngồi chút nữa không sao đâu." Quý Liên Tích giữ nàng ta ở lâu hơn một chút.
"Thiếp thụ sủng nhược kinh, chỉ là thiếp thân cần phải nắm bắt thời gian.

Xin Quý lương viện cho phép thiếp thân cáo lui."
"Được rồi, ngươi đi trước đi."
Chờ Thành Viên Viên đi, Nguyệt nhi và Tuyết nhi mới thở phào một hơi.
Bầu không khí kia thật sự làm hai người căng thẳng từng dây thần kinh.
"Sao vậy, thở dài to như thế?" Quý Liên Tích cười hỏi.
"Đây là thở phào nhẹ nhõm.


Nương nương, cọc cuối cùng kia, rốt cuộc người đã tính toán gì?" Tuyết nhi vội hỏi.
Quý Liên Tích chỉ bốc lên một phần điểm tâm: "Sao? Ngươi nói cái này sao?"
Thấy Tuyết nhi Nguyệt nhi gật đầu, Quý Liên Tích nói: "Ta đoán nàng trước khi đến đây đã ở chỗ Lý lương đệ, đặc biệt là trong giai đoạn phi thường này, Lý lương đệ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội để có thêm một quân cờ đâu, chắc chắn đã đánh tiếng với nàng ta, thế là ta muốn nhìn kết quả như nào một chút."
"Nhưng chỉ bằng điểm tâm này có thể nhìn ra được sao?"
"Trước kia, Thành phụng nghi không biết quan hệ giữa ta với Lý lương đệ, nếu như nàng ta cân nhắc đề nghị của Lý lương đệ, chắc chắn sẽ có sơ hở.
"Cuối cùng thì Thành phụng nghi không ăn "Điểm tâm của Lý lương đệ." "Nguyệt nhi nói tiếp.
"Có thể Thành phụng nghi không thích đồ ngọt hay không?" Tuyết nhi hỏi.
"Đúng, nhưng Thành phụng nghi là người thông minh, cho nên dù nàng ta từ lúc bắt đầu chưa phát hiện ra ám chỉ của ta, khi lấy điểm tâm "ta thích" thì nàng ta nhận ra ta và Lý lương đệ cũng không cùng trận tuyến." Quý Liên Tích cắn xuống một ngụm điểm tâm, chờ nuốt xong mới nói tiếp: "Thành Viên Viên này không dễ dao động giống như Dương Tầm muội.

Sau này có lẽ có thể tiếp cận nàng ta."
Nguyệt nhi và Tuyết nhi nghe xong lời giải thích, nhìn nhau, trong lòng không khỏi bội phục nương nương trong thời gian ngắn thì có thể nghĩ ra cách này, cũng bội phục Thành phụng nghi có thể bình tĩnh ứng đối.
Tuyết nhi lại muốn đặt vấn đề, nhưng lại bị một trận đập cửa dồn dập cắt ngang.
Mở cửa ra, phát hiện là Hoa nhi thường ngày ít gặp, dáng vẻ nàng ấy lo lắng, nói: "Nương nương, dường nhu Lý lương đệ đang muốn đi tìm Đỗ thừa huy."
#
Như Đỗ Hàn Yên nói, nàng ấy quyết tâm sinh đứa nhỏ ra.

Kể từ ngày đó, nàng ấy liền đặt trọng tâm cuộc sống của mình lên đứa trẻ trong bụng.
Điều này làm hai thị nữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng bọn họ dùng đầu gối nghĩ cũng biết nương nương không đúng chỗ nào, lo lắng trong lòng cũng không giảm chút nào.
"Nương nương, Lý lương đệ đến." Hạ nhi bên ngoài bỗng chạy vào, mở to mắt nói.
"Lý lương đệ?" Đỗ Hàn Yên sững sờ lặp lại.

Ngoại trừ Liên Tích tỷ, nàng ấy rất ít khi có dịp gặp các phi tử khác.

Chỉ những ngày đầu nhập cung hoặc những dịp quan trọng mới được gặp mặt vài lần.
Hiện giờ Lý lương đệ đến tìm nàng ấy chỉ sợ có mục đích gì.

Trong cung lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, đây là Liên Tích tỷ dạy nàng ấy.
Nhưng còn chưa tìm ra nguyên nhân.


Lý Nghiên đã đi vào cửa trước.
"Bái kiến Lý lương đệ." Đỗ Hàn Yên đứng dậy hành lễ với Lý Nghiên, Lý Nghiên cũng không quan tâm đ ến việc nàng ấy là thai phụ, muốn cho nàng đứng dậy sớm hơn, mà chậm rãi đi đến vị trí sau đó mới cho nàng ấy đứng lên.
"Mấy ngày nay tỷ tương đối bận rộn, không có thời gian chúc mừng Hàn Yên muội muội, mong muội đừng trách." Lý Nghiên ăn mặc sang trọng, giống như sợ người khác không nhìn ra địa vị của nàng ta cao quý thế nào.

Nụ cười trên mặt ấm áp quan tâm nhưng Đỗ Hàn Yên vẫn cảm thấy còn hơn Liên Tích tỷ, nụ cười kia căn bản không có bao nhiêu chân thành.
"Cơ thể có khỏe không?" Lý Nghiên hỏi.
"Cảm tạ Lý lương đệ quan tâm, trừ bỏ thỉnh thoảng còn nôn ọe, tất cả đều ổn." Đỗ Hàn Yên được Xuân nhi dìu ngồi xuống.
Lý Nghiên nhìn nàng ấy với ánh mắt khó dò, không biết nàng ta đang có ý đồ gì: "...!Trước kia thái tử điện hạ vẫn không có con nối dõi, đều do cái bụng của ta không tranh thủ.

Muội muội thật tốt, có muội thật sự là phúc khí của hoàng thất chúng ta."
"Thiếp thân không dám nhận." Rất sợ nói nhiều sai nhiều, Đỗ Hàn Yên tích chữ như kim.
"Tám năm, suốt tám năm, phương pháp gì ta cũng đã thử qua, tiên đan linh dược, cầu thần bái phật.

Ông trời chính là không chịu ban tặng đứa nhỏ của thái tử điện hạ cho ta." Giọng điệu của Lý Nghiên không có quá gợn sóng quá lớn, nhưng Đỗ Hàn Yên phảng phất cảm thấy những lời đó dường như chứa đựng sự thất vọng và tuyệt vọng, coi như Đỗ Hàn Yên ngồi ở đây đều là chế nhạo nàng ta.
Đỗ Hàn Yên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Nghiên, cố gắng đoán ý đồ của nàng ta nhưng không thấy gì.

Khuôn mặt không vết nhăn của ý Nghiên thể hiện mong muốn sâu thẳm rất rõ ràng, nàng ta nói với Đỗ Hàn Yên: "Muội muội, ta có một yêu cầu không có tình, nếu muội có thể đáp ứng với ta, ta sẽ ghi nhớ ân tình của muội cả đời."
Đỗ Hàn Yên có dự cảm không tốt, nhưng vẫn nói: "Xin Lý lương đệ cứ nói, nếu thiếp thân có thể làm nhất định sẽ không từ chối."
Trong nháy mắt, Đỗ Hàn Yên tựa hồ nhìn thấy khóe miệng của Lý Nghiên hơi nhếch lên, nhưng chỉ là thoáng qua, chính nàng ấy cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Lý Nghiên nói: "Hy vọng sau khi Hàn Yên muội sinh đứa nhỏ ra, có thể đưa cho ta."
Đỗ Hàn Yên nghe thấy như sét đánh ngang tai.

Bi thương lập tức chuyển đến, ông trời vẫn tàn nhẫn như vậy, khi nàng ấy mất tất cả, định kí thác bản thân trên người đứa bé này, ngay cả hy vọng duy nhất của nàng ấy cũng đoạt đi không chút do dự.
Đỗ Hàn Yên run rẩy, môi đang muốn lên tiếng, đột nhiên có giọng nói quen thuộn lại gần, cắt ngang nàng ấy.
"Thiếp thân cũng vừa muốn đưa ra thỉnh cầu này với Đỗ thừa huy.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.