Không Thể Làm Ngơ (Tfboys Version)

Chương 35: Nhận ra bạn cũ _ Hưởng Đông Dương




- Cảm ơn mày

Tên côn đồ nhếch môi

- Thân hình này... Đoàn Ngọc Quý...

Vương Nguyên lẩm bẩm, rồi đưa mắt lướt xung quanh, chợt thấy Vương Tuấn Khải

- Sao anh lại...?

Bụp!!!

Gậy bóng chày nhanh chóng hạ xuống đầu Vương Nguyên làm cậu bất tỉnh. Đầu Di Di lúc này đã rướm máu, cô dường như không thể nhận định được đâu là thực tại nữa, chỉ khẽ mỉm cười rồi ngất lịm đi, ánh mắt dần hòa vào màng đêm

- Băng bó cho cô ta đi, nếu không đợi đến chút chúng ta chết sẽ không biết được bí mất của Anna để lại đâu

- Vâng


... Năm phút sau...


- Đây là đâu?

Di Di dần mở mắt, giọng cứ như nghẹn lại, đầu cô có chút choáng, mắt chỉ nheo nheo để cố nhìn rõ xung quanh. Khi đã định hình được thì phát hiện có ba bóng hình trước mặt mình, họ đã ngất xỉu, chắc là bị đám côn đồ hành hạ

- Tuấn Khải, Vương Nguyên, Jackson

- Ha ha ha!!! Tập hợp đủ anh em nhà bọn bay đúng là không hề dễ

Tên côn đồ kia chợt phát ra tiếng cười ngạo mạn làm người nghe cũng phải rùng mình

- Biết diễn biến thế nào không Killer! Để tao kể cho mày nghe nhá, để coi, thằng Thiên Tỉ đến để thủ tiêu DIE. Không may đồn bọn hắn bị bắt, hắn đành hi sinh thân mình, tiếp đó người yêu mày đến vì thằng nhãi đó, sau lại mày đến. Người cuối cùng tao định nhử là thằng anh tao, Đoàn Ngọc Quý, hahaha, không ngờ cái thằng mặt búng ra sữa này lại tự tìm đường chết, thế là tao lại lợi thêm

- Mày là thằng chó

Di Di nhếch môi

- Vậy ra mày là em sinh đôi của Ngọc Quý, tao chả thấy, mày lại là thằng rác rưởi chứ có giống gì tên hội trưởng kia

- Mày...

Tên côn đồ giận dữ trợn mắt lên, chạy đến đấm một phát ngay môi cô cho hả giận. Môi cô rướm máu, không một chút tức giận, không la hét. Đáp lại chỉ là cử chỉ cau mày nhẹ, cô lại tiếp tục cười giễu cợt

- Tao nói thật không sai mà

- Câm ngay cho tao, con nhỏ ngang ngược kia, mày thật là làm tao tức chết mà. Bọn bay đâu, đem thằng anh tao ra đây

- Vâng

Ngọc Quý bị bọn kia lôi ra rồi bắt quỳ xuống đất

- Di Di, Di Di. Không sao chứ?

- Đồ ngốc, anh đến đây làm gì, muốn tôi tức chết sao? Tôi ghét anh

Di Di như gào lên, rồi cô khóc

- Mày đừng có khóc, tao cho đoàn tụ mà còn buồn à, phải không anh trai?

- Mày không phải em tao

- Anh cần gì phải tuyệt tình thế? Tôi em qua kia chơi với " vợ tương lai " của anh cũng được

Rồi tên côn đồ rảo bước vể phía Di Di, vuốt nhẹ tóc cô như nâng niu làm cô khó chịu

- Mày không có quyền đụng vào em ấy, tránh ra

Ngọc Quý gằng từng chữ đe dọa

- Sao thế nhỉ? Sớm muộn gì cũng là người trong nhà thôi mà, quan trọng là thân với ai hơn

Giọng điệu có chút thân thiết khiến Di Di rợn người, cái gì mà thân với ai, cái gì mà vợ tương lai

- Tôi đây là nghe không rõ đấy

- Sao? Hay thay đổi ý kiến muốn theo tôi?

Lời nói của hắn vừa lọt vào tai cô nghe đã muốn phun máu cho hả giận mà

- Xin lỗi Đoàn thiếu gia, tôi đây không có hứng với thể loại đã in sẵn trên bản thân hai chữ tự luyến

- Cô...

Tên kia căm luôn, tức giận cầm tay Di Di siết lại, chợt thấy vết bớt nhỏ bên ngón tay út của cô liền ngạc nhiên trở sang hoảng hốt

- Hưởng Đông Dương? Là cậu?

" Hưởng Đông Dương? "

Ba từ này lóa lên trong đầu làm cô giật mình




- Ayia! Đau quá đi mất

Giọng nói lảnh lót của Thiên Tuyết Di 4 tuổi vang lên, rồi sau đó là những tiếng nấc

- Cậu không sao chứ? Để mình

Một cậu bé có nước da trắng nõn nhẹ nhàng cõng cô

- Cậu ăn gì nặng thế?

- Hứ! Cho tớ xuống, không cho cậu cõng nữa

- Lại sao nữa thế?

- Cậu vừa bảo tớ nặng không phải sao? Thế tớ thà lết cái thân này về còn hơn

- Bớt giận tiểu thư

- Ủa? Cậu là nhân viên mới à?

- Tớ là con của quản gia Đoàn, họ tên là Đoàn Ngọc Vũ

- Òa, thì ra là con của chú Đoàn Ngọc Khoa, tớ nghe nói cậu còn có anh sinh đôi thì phải

- À anh ấy tên Đoàn Ngọc Q...

- Thôi không cần giới thiệu, sau này gặp rồi tính, gọi tớ là Hưởng Đông Dương

- Tớ tưởng cậu họ Thiên chứ?

- Tớ thích được gọi thế hơn

- Ừm, Hưởng tiểu thư, hjhj




- Đoàn Ngọc Vũ?

Di Di nhướn mày, không phải đó chứ?

- Tớ nhớ cậu lắm

Ngọc Vũ ôm cô lại làm mọi người xung quanh ngớ ra chả hiểu gì

- Hix... Tớ hận cậu, tại sao lúc đó bỏ đi không nói tớ một tiếng

Giọng cô như trách hờn Ngọc Vũ

- Tớ xin lỗi, là tớ không tốt, đã tự ý bỏ đi

- Cậu bỏ mặc tớ chỉ để tham gia vào DIE sao?

- Tớ...


Két!!!

- Ngọc Vũ cháu ta, chuyện sao rồi?

Một người đàn ông bước vào, thân hình to lớn rộ lõ sự ngạo mạn vốn có của bản thân

Ngọc Vũ nghe thấy liền giật bắn mình, lau nhẹ nước mắt cho Di Di, chỉ khẽ thì thầm

- Hưởng Đông Dương, chờ tớ

Rồi cậu đứng dậy, khuốn mặt chốc chốc biến đổi thành vẻ lạnh lùng vốn có

- Cháu đã hoàn thành tốt, không phải chú nên khen cháu lần này sao???

- Rất tốt

Ông ta vỗ tay rồi ra hiệu lệnh kêu mọi người đưa TFBOYS, Đoàn Ngọc Quý và Di Di vào phòng tra tấn, Ngọc Vũ lắc đầu rồi cũng lặng lẽ bước theo sau...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.