Không Thể Chạm Tới

Chương 47: Chương 46






Bởi vì Tần Sở không thích, nên ổ của Cầu Cầu vốn ở phòng khách bị chuyển đến nhà kho.

Lúc trước Cầu Cầu còn ngủ trong ổ nhưng hiện giờ do quá đói thế là lạch bạch chạy ra khỏi kho.

Mãi cho đến khi nó chạy đến trước mặt Cố An Trạch, cậu mới chợt nhớ ra sự tồn tại của Cầu Cầu, sững sờ nhìn nó.

“Mày đói rồi phải không?”
Giọng nói vẫn dịu dàng như vậy nhưng khuôn mặt anh tuấn kia tràn đầy mệt mỏi.

Có lẽ Cầu Cầu cũng hiểu được thân thể chủ nhân đang không tốt, ư ư chạy đến bên cạnh.

Sau khi chạy quanh quanh vài vòng, nhanh nhẹn đến bên sô pha, cọ bộ lông mềm mại của mình lên người Cố An Trạch.

Cố An Trạch mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cả thân nó vào lòng, dịu dàng vuốt ve.

“Nếu anh ấy trở về, mày không được lên sô pha nữa đâu.”
Cậu vẫn nhớ rõ chuyện Tần Sở không thích Cầu Cầu, nhẹ giọng dặn dò.

Cũng không biết Cầu Cầu có hiểu những lời này không, nó vẫn như thường ngước lên rồi “Ử” một tiếng, lập tức quay trở về vòng tay Cố An Trạch, trở mình một cái, lộ ra cái bụng đầy lông ấm áp.

Cố An Trạch mím môi cười, nhưng hai mắt vẫn tràn đầy bi thương.

Cậu nhẹ nhàng vỗ về cái bụng Cầu Cầu, ánh mắt vẫn như trước không ngừng hướng về cánh cửa.

Rõ ràng đã biết không có kết quả, nhưng vẫn không nhịn được mà liếc nhìn, không nghe thấy tiếng bước chân, lại mất mát hạ mí mắt xuống, vuốt ve con Samoyed trong lòng.

Tần Sở chỉ đứng cách cậu hai bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi cúi xuống của Cố An Trạch không chớp mắt.

Dường như có một dòng nước lạnh băng đang từ từ chảy vào cơ thể hắn, bình lặng nhưng làm người ta thấy chạnh lòng.

Nước mắt chảy xuôi theo gò má từ bao giờ, hắn không tự giác nhớ lại tất cả những chuyện đã qua, nét mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng cũng chỉ biết trầm mặt.

Cảm giác đau đớn dữ dội không ngừng va chạm trong lồng ngực hắn, cuối cùng hóa thành một dòng nước nhỏ chậm rãi cứa sâu vào trong tim.

Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước đến bên cạnh Cố An Trạch, vươn bàn tay hư vô khẽ vuốt ve gò má mịn màng của cậu.

Cho dù là lừa mình dối người cũng tốt...!

Cho dù mọi chuyện đều là quá khứ không thể quay lại cũng tốt...!
Đầu ngón tay giống như đang dán trên mặt cậu, hắn hơi hơi nhếch môi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Cố An Trạch biết hôm nay Tần Sở sẽ không về, cũng biết cậu nên đi nghỉ ngơi nhưng vẫn tiếp tục ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng nghiêng đầu.

Thời gian như bị đóng băng lại, cậu thẫn thờ nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường, dõi theo cây kim lặng lẽ nhích từng giây từng giây một.

Không biết đã đi qua bao nhiêu vòng, cuối cùng kim giờ cũng chuyển tới chính giữa.

Cậu dụi dụi đôi mắt chua xót, lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân từ cửa truyền đến.

Mười năm chờ đợi, cho dù là tiếng động nhỏ nhất cậu vẫn có thể phân biệt được.

Có lẽ Cầu Cầu cũng đã ngửi được mùi, nó vẫn rất sợ Tần Sở.

Không đợi Cố An Trạch nói gì, nó đã nhanh chóng chuồn trở về nhà kho của mình.

Cố An Trạch có chút mờ mịt đứng dậy, ngây ngốc lắng nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Cậu lại chẳng có chút vui sướng nào, mà ngược lại, đôi mắt buồn bã hằng ngày lại thêm chút tuyệt vọng, ngay cả cánh tay buông thõng hai bên cũng không khỏi run lên.

Khuôn mặt vừa mới khởi sắc hồng hào nhờ nghỉ ngơi lập tức trở nên trắng bệch, giống như sắp phải đối mặt với một điều gì đó cực kì khủng khiếp, ngay cả hô hấp cũng dần dồn dập.

Tần Sở giật mình đứng lại.

Cố An Trạch đứng trước hắn hơi sững người rồi tiến lên hai bước, mà ‘mình’ trong quá khứ trực tiếp mở cửa, vừa nhìn thấy Cố An Trạch lập tức lộ ra vẻ chán ghét, châm chọc nhìn đối phương.

Cố An Trạch không biết phải làm sao, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Sở một cái, nhưng vừa bắt gặp cái nhìn của hắn lại lúng túng cúi đầu.

Tần Sở không nói gì cả, cũng không đi vào phòng mà đứng đó khinh thường cười lạnh.

Sống lưng thẳng tắp của cậu thoáng cứng đờ.

Vết sẹo nhợt nhạt trên trán vẫn còn lưu lại dấu, nhưng Tần Sở lại không hề để ý đến.

Hai người im lặng một hồi, Cố An Trạch ngước mắt, tham lam mà lưu luyến nhìn người trước mặt, nhẹ giọng mở miệng: “Anh đã về rồi.”
Cậu lại nở nụ cười, nhưng không còn vẻ xấu hổ như trước kia nữa, vẫn nhìn về phía Tần Sở trược mặt.

Cố An Trạch thấy hắn không nhìn mình cũng không thất vọng hay phiền muộn, mỉm cười xoay đi chỗ khác, cố ý tìm chút việc cho mình làm, bước nhanh đến bên tủ lạnh.

“Anh ăn cơm chưa? Em đi hâm nóng lại một chút...”
“Chắc là chưa ăn rồi.”
Tần Sở nhìn cậu tự biên tự diễn, ánh mắt lại càng thêm khinh thường.

Tầm nhìn kia dừng lại trên người cậu, cả người Cố An Trạch lập tức cứng đờ, cậu đưa lưng về phía Tần Sở, chút tươi cười trên môi cũng chậm rãi nhạt dần, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt.

“Em có nấu canh sườn...!Để em múc cho anh một bát.” Làm như không nhìn thấy, cậu chậm rãi mở tủ lạnh muốn bưng chén canh đã được bọc màng bọc thực phẩm lúc trước.

Lúc ấy ở phía sau lại nghe được đến tiếng cười nhạo của Tần Sở, giọng điệu càng thêm chán ghét: “Cậu còn muốn ở lại đây đến khi nào? Muốn tôi tìm người ném hết đồ của cậu ra ngoài sao?”
Cả người Cố An Trạch cứng đờ.

Đầu ngón tay dường như không cử động được nữa, cậu vẫn đứng im ở tư thế mở cửa, một lúc lâu cũng chưa trả lời.

Nhìn bóng lưng mỏng manh yếu ớt ấy, mày Tần Sở thoáng nhíu nhíu, trong lòng dâng lên một chút đồng cảm nhưng rất nhanh lại bị thay thế bởi sự chán ghét.

Hắn vừa định đi qua chất vấn xem Cố An Trạch có ý kiến gì, nhưng người bên kia đã chầm chậm quay lại.

Cố An Trạch ngước mắt lên, tham lam và lưu luyến nhìn về phía Tần Sở.

Ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy khó chịu, lông mày Tần Sở lại càng nhíu chặt, ngay cả ánh mắt cũng mang vài phần tức giận.

Mà khi hắn chuẩn bị mở miệng quát lớn, Cố An Trạch lại trầm giọng mở miệng.

“Em sẽ...!dọn đi.”
Cậu bình tĩnh nói ra những lời này, không dây dưa, cũng không đau đớn, thế nhưng nước mắt lại cuồn cuộn chảy xuống.

Cậu có chút xấu hổ, muốn lau sạch những giọt nước mắt kia đi, nhưng cậu lại nghĩ đến đây có lẽ là lần cuối cùng có thể gặp Tần Sở nên không giơ tay lên, mà lại cố gắng mỉm cười thật tươi.

Tần Sở thoáng giật mình, nhìn Cố An Trạch rõ ràng khóc thành như vậy mà vẫn còn cố cười,, trong lòng không biết tại sao lại có chút cảm giác phức tạp.

Hắn hít một hơi thật sâu, lại giả vờ cười một tiếng mỉa mai..

“Biết thì tốt.”
“Nhớ đem hết đồ của cậu đi.”
Dứt lời, hắn không dám nhìn vào mắt của Cố An Trạch, hốt hoảng xoay người rời đi, ngay cả cửa cũng quên đóng lại.


Tim Cố An Trạch loạn nhịp nhìn chằm chằm hắn quay đi vẫn chưa hoàn hồn, ngây ngốc đứng đó.

Mãi cho đến khi cơn gió lạnh ngoài cửa tràn vào, cậu mới ý thức được Tần Sở đã đi mất rồi.

Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, nhưng cả người như bị mất khống chế, dựa sát vào tủ lạnh, chậm rãi ngồi xuống.

Tần Sở cứng nhắc bước lại gần cậu, đến tay cũng run lên.

Hắn há miệng thở dốc, cổ họng vẫn như cũ không phát ra bất cứ một âm thanh nào, chỉ có thể thì thào trong vô vọng, hy vọng kỳ tích nào đó sẽ xảy ra.

An Trạch...!Em đừng đi...!Anh không muốn em đi...!
An Trạch...!An Trạch...!
Hắn chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể quay về lần gặp cuối cùng ngày đó, nghe thấy tiếng cười châm chọc của chính hắn, trái tim như muốn rỉ máu.

Có lẽ trời xanh đang muốn trừng phạt những lỗi lầm mà hắn đã gây ra, lại không ngừng đưa hắn về quá khứ.

Hắn muốn thay đổi, muốn chuộc lỗi, nhưng tất cả đều vô ích.

Có lẽ sự tồn tại của hắn bây giờ, chỉ là để cảm nhận những nỗi đau mà Cố An Trạch từng gánh chịu.

Tần Sở siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy đau đớn, không ngừng giãy dụa.

Cố An Trạch đang ngồi dưới đất, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Vẻ mặt cậu vô cùng hoảng hốt, hình như đang nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ, sắc mặt lại càng tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Nước mắt càng tuôn trào, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Cậu cúi đầu nghẹn ngào hai tiếng, rồi từ từ vùi mặt vào hai đầu gối, run rẩy khóc.

Làm sao có thể bình tĩnh được đây.

Cho dù đã lường trước được kết quả từ lâu, trái tim vẫn đau đớn như bị ai xé toạc.

Cậu từng nghĩ mình có thể thản nhiên đối mặt, nhưng cuối cùng vẫn không thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tần Sở...!
Tiếng khóc dù đã cố kìm lại vẫn không ngừng tràn ra, bờ vai bởi kìm nén quá mức mà run rẩy.

Trên mặt Tần Sở cũng thấm đẫm nước mắt, hắn bất chấp tình cảnh hiện giờ của chính mình, liều mạng muốn ôm chặt Cố An Trạch đang khóc nức nở vào lòng.

Nhưng kỳ tích rốt cuộc vẫn không xảy ra, cho dù trong lòng có cầu khấn thế nào thì tay hắn cũng không thể chạm vào dù chỉ một góc áo của Cố An Trạch.

Trong ngực giống như bị khoét rỗng, cơn lạnh lẽo không ngừng xâm chiếm, hắn không một tiếng động ở một bên khóc thầm, tất cả đều là vô ích.

Bộ dạng khóc lóc tất nhiên là không đẹp, đợi đến khi Cố An Trạch một lần nữa ngẩng đầu lên hai mắt đã sưng lên đỏ hoe.

Cậu lảo đảo đứng dậy, lấy giấy ăn lau đi nước mắt nước mũi còn vươn, từ từ bình tĩnh lại.

Cậu lại nhìn quanh nhà như đang tìm kiếm bóng dáng Tần Sở, để rồi lần nữa lại nhận về thất vọng.

Khóc lóc thảm thiết như vậy, cho dù đã cố gắng đè nén nhưng vẫn làm đại não cậu đau đớn, huống chi thân thể đã không còn chịu nổi bất cứ gánh nặng nào nữa.

Cậu đi vào phòng ngủ, nhưng không phải nghỉ ngơi mà lấy quần áo ra bắt đầu thu dọn.

Quần áo Tần Sở được đặt ngay ngắn một bên, cậu không nhịn được vuốt ve một chút, thế mà lại không cẩn thận vò nát cái áo sơ mi bên trong, cuối cùng vẫn chậm rãi thu dọn quần áo của mình.

Bình thường cậu rất ít khi mua sắm, đồ cũng chỉ có vài bộ mặc đi mặc lại.

So với quần tây và áo sơ mi Tần Sở chất đầy nửa tủ, quần áo của cậu trông thật đáng thương.

Mặc dù cả người như muốn sụp đổ nhưng Cố An Trạch vẫn cẩn thận sắp xếp đồ đạc vào vali.

Cậu lấy bàn là ra ủi ngay ngắn lại tất cả quần áo của Tần Sở, coi như đây là việc cuối cùng cậu có thể làm trước khi rời đi.

Bàn ghế trong nhà vốn dĩ ngày nào cũng được lau chùi sạch sẽ, nhưng sau khi cậu thu dọn tất cả hành lý vẫn quét lại lần nữa.

Cầu Cầu nghiêng đầu nhìn cậu bận rộn, nó nghĩ Cố An Trạch đang chơi trò chơi, nhảy cẫng lên liên tục phát ra tiếng sủa “gâu gâu” đầy vui vẻ.

Nếu là quá khứ Cố An Trạch còn có thể cười một cái, nhưng giờ đây cho dù miễn cưỡng tươi cười cũng không làm nổi.

Nếu không phải đã khóc quá nhiều, thì lúc này có lẽ cậu đã nức nở thành tiếng.

An Trạch, em đừng đi, anh không muốn em đi!
Trái tim Tần sở như bị dao cắt, không ngừng âm thầm rên rỉ.

Nhưng hắn không làm được gì cả, chỉ có thể đứng nhìn Cố An Trạch chuẩn bị cất bước ra đii.


Hình như đến lúc phải đối mặt với sự thật, cậu ngược lại rất bình tĩnh.

Áo khoác mùa đông không thể nhét vừa vali, căng phồng trong chiếc túi plastic mua sắm trong siêu thị.

Cậu đã tính đi luôn rồii, nhưng cuối cùng lại vào phòng làm việc cầm giấy bút ngồi viết thư.

Nhìn những dòng chữ quen thuộc kia, nước mắt Tần Sở lại tuôn rơi.

An Trạch...!An Trạch! Anh không muốn em đi, không muốn em đi!
Hắn đã khóc rống lên, sức chịu đựng ban đầu hoàn toàn sụp đổ, hắn gần như quỳ bên cạnh Cố An Trạch, cố gắng cầu xin thượng đế đừng để Cố An Trạch rời đi, đừng để cậu tự sát.

Cố An Trạch vẫn ngồi đó viết xong lá thư cho Tần Sở.

Cậu cũng đã viết một bức thư tuyệt mệnh nhưng là để bên hông chiếc vali, chỉ để lại phong thư cho Tần Sở ở trên bàn.

Quần áo nhăn nhúm, chiếc quần ướt đẫm nước mắt càng thêm xộc xệch.

Lúc trước cậu kiên quyết không để cho mình khó coi như vậy, nhưng hiện tại đâu còn nhiều tâm trí để ý lo gì nữa?
Cầu Cầu thấy cậu đi ra khỏi cửa, vui vẻ chạy tới, chủ động nhờ Cố An Trạch đeo vòng cổ cho mình.

Thấy cậu chuẩn bị kéo vali rời đi, sợi dây cuối cùng trong lòng Tần Sở như bị chặt đứt, liều mạng lao vào người Cố An Trạch.

Hắn loạng choạng té ngã trên mặt đất, gần như bò đến bên cạnh Cố An Trạch, khóc lóc thảm thiết cầu xin cậu đừng đi.

An Trạch...!Em đừng đi, anh sai rồi, là anh sai rồi!
Em không được phép đi! Anh cấm em đi! An Trạch...!An Trạch...!Anh yêu em, anh yêu em...!
Anh sẽ không bao giờ đuổi em đi nữa...!
Hô hấp bởi nghẹn ngào mà càng thêm dồn dập, hắn nằm sấp trên mặt đất, cố sức ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Hốc mắt gần như nứt ra, vẫn không ngừng thở phì phò hy vọng kỳ tích một lần nữa xuất hiện.

Cho dù tất cả đã là chuyện của quá khứ...!Cho dù tất cả đều không thể thay đổi...!
An Trạch...!Đừng đi...!Đừng đi!
Nhưng làm sao Cố An Trạch có thể nghe thấy?
Cậu nhìn lại nơi mình đã sống mười năm, chậm rãi mỉm cười.

Khóe mắt lại ươn ướt, nhưng một tay kéo vali, một tay cầm sợi dây kéo Cầu Cầu, không có cách nào lau đi nước mắt, cậu tắt đèn, đi ra khỏi phòng.

Căn nhà ấm áp sáng sủa ban đầu lập tức tối đen, chỉ còn đèn đường ngoài cửa sổ mờ nhạt hắt vào góc bếp.

Tần Sở nắm chặt tay, vẫn gào thét trong câm lặng, liều mạng đứng dậy ngăn cản bước chân của Cố An Trạch.

Hắn không còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa, chỉ cần có thể ngăn cản Cố An Trạch, ngăn cản Cố An Trạch...!
Nhưng hai bàn tay hắn chỉ bắt được hư không.

Thân thể cứng đờ, hai mắt dại ra.

Hắn nhìn thấy Cố An Trạch đẩy cửa ra, đặt chìa khóa vào tủ giày ở hành lang, kéo vali bước qua cánh cửa.

Không, không!
Tần Sở ngay lập tức chạy đến nhưng mọi thứ xung quanh liền biến mất, chỉ còn lại bóng tối.

Cho dù hắn có chạy như thế nào, đuổi theo như thế nào, cơ thể cũng chẳng thể nhích nổi một bước, chỉ có thể chôn chân đứng nhìn Cố An Trạch càng ngày càng xa.

An Trạch...!An Trạch!!!
Nỗi đau trong lòng như muốn xuyên thủng gông cùm, hắn hét lên, cổ họng như muốn rách toạc, điên cuồng gào thét, nhưng người đi dần xa kia vẫn chưa từng quay đầu lại.

Dù thế nào cũng chưa từng quay đầu.

-
- Hết chương 46 -
-.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.