Không Sợ Chết, Sợ Đau

Chương 33




“Ừm.” Tôi hàm hàm hồ hồ trả lời một tiếng, đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn ra.

Mới vừa rồi còn vừa khóc vừa cười, dằn vặt đến chết đi sống lại, nhưng vừa được Lý Thâm hôn mấy cái liền không thể suy xét thêm bất cứ thứ gì, cả người mềm nhũn dán lên người anh, trái tim đập như trống dồn.

Lý Thâm khẽ thở dốc, ngón tay thon dài mơn trớn khóe mắt tôi, thì thầm nói một câu: “Vừa rồi cậu hét lớn như vậy, không biết có đánh thức cha và dì không.”

“A, vậy phải làm sao bây giờ?”

Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, một lát sau chầm chậm cúi đầu tới gần, trên mặt mơ hồ phiếm hồng, khe khẽ nói ra mấy chữ: “Phòng của tôi cách đây khá xa, hiệu quả cách âm hẳn là không tồi.”

Tôi ngẩn người, sau đó liền hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, mặt tức thì nóng lên. Ngây ngốc một hồi lâu mới cúi thấp đầu, do do dự dự nắm lấy tay anh. Anh chấn động toàn thân, lập tức xoay chuyển tầm mắt, không nhìn vào mắt của tôi nữa, chỉ đứng dậy mà không nói một lời, kéo tay tôi đi vào trong phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền bổ nhào tới ôm chặt lấy Lý Thâm, hai tay bấu chặt lên bờ vai anh, vừa hôn lung tung vừa hỏi: “Anh, anh có hối hận vì đã thích em không?”

“Đương nhiên không.”

“Nhưng, anh vì cứu em mà đáp ứng loại điều kiện này, vậy mà em đối với anh lại không hiểu được gì hết, trái lại còn năm lần bảy lượt xem nhẹ sự tồn tại của anh, lẽ nào anh không cảm thấy…”

“Ngu ngốc!” Anh cắn mạnh một cái lên môi tôi, đôi mắt đen lay động, chầm chậm nói, “Khi đã yêu một người, sao có thể cảm thấy thống khổ?”

Trái tim tôi đập thình thịch, tức thì động tình không thôi. Vì thế chỉ nhắm mắt lại, càng ra sức hôn anh, gọi tên anh liên hồi.

Lý thâm.

Lý Thâm…

Tôi do dự đấu tranh đã lâu như vậy, đến cuối cùng rốt cuộc vẫn là yêu anh. Từ nay về sau cam tâm tình nguyện trầm luân vào trong tình yêu ấy, sẽ không còn lưỡng lự nữa. Bây giờ ít nhiều đã có thể hiểu được tâm tình của Tần Tiếu Dương, nếu đổi lại là tôi, chỉ e cũng sẽ vì người đàn ông trước mặt này mà phát điên phát cuồng mất.

Sự thực chứng minh, tôi quả thật điên đến lợi hại.

Rõ ràng biết ba mẹ ở ngay phòng bên cạnh, tôi vẫn cùng Lý Thâm lăn lộn trên giường, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác cuốn lấy anh không tha, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt mới trầm trầm chìm vào giấc ngủ.

Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại liền thấy khắp người trên dưới đều nhức mỏi không thôi, cổ họng khàn đến nói không ra tiếng, thậm chí ngay cả khí lực để mặc quần áo cũng không vận ra được.

Lý Thâm ở bên giường gọi mấy tiếng, sau đó liền dứt khoát kéo tôi ra từ trong ổ chăn, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán tôi, cau mày nói: “Quả nhiên phát sốt rồi.”

“A? Sinh bệnh?”

“Hôm qua em mắc mưa, lại không lau khô tóc cho tốt, đương nhiên dễ bị cảm.”

Tôi hít hít mũi, nhỏ giọng rì rầm: “Em còn tưởng là vì miệt mài quá độ chứ…”

“Im miệng.” Lý Thâm trầm mặt xuống, không chút khách khí véo một cái lên má tôi, lạnh lùng nói, “Anh đưa em tới bệnh viện.”

Nói dứt lời liền khom người đi nhặt lại quần áo rơi rụng trên mặt đất, mặc từng chiếc từng chiếc lên người tôi. Tôi cả người mơ mơ màng màng, hiển nhiên chỉ có thể mặc cho anh sắp xếp, tới khi lấy tinh thần mới phát hiện ra mình sớm đã bị anh bọc thành một khối cầu.

“Anh, mặc nhiều như vậy, có phải hơi khoa trương quá không?”

Lý Thâm trừng mắt, không hề nói lời nào, chỉ nắm chặt lấy bàn tay tôi kéo ra khỏi nhà.

Tôi thấy nét mặt của anh lạnh như băng, liền không dám tiếp tục phàn nàn thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

Xe chạy rất nhanh.

Giữa lúc tôi còn đang nửa tình nửa mê đã được đưa tới trước cửa bệnh viện. Sau đó lại tiếp tục bị Lý Thâm kéo kéo lôi lôi chạy khắp nơi, mơ mơ màng màng khám xong bệnh, lại váng váng vất vất ngồi ở trong phòng truyền dịch, vốn tưởng rằng chỉ cần uống một liều thuốc là được, ai ngờ Lý Thâm lại tìm Lâm Nhã tới giúp tôi truyền nước.

Tôi vừa thấy nụ cười dịu dàng của người phụ nữ kia liền cảm thấy trên mặt nóng rần lên, xấu hổ nói không ra lời, chỉ đành toét miệng cười ngây ngô. Mà Lý Thâm suýt chút nữa trở thành chồng của cô lại vẫn nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh, tựa hồ chẳng chút để tâm khúc mắc.

“Anh còn có việc phải xử lý, tên nhóc này đành nhờ em vậy.”

“Không vấn đề gì.”

Lý Thâm vừa đi khỏi, Lâm Nhã liền ngồi xuống bên cạnh tôi, cười tủm tỉm cùng tôi nói chuyện.

“Lý tiên sinh, đã lâu không gặp.”

“Ừm, đúng vậy.”

“Dạo này đang bận những việc gì?”

“Đã nộp đơn xin từ chức ở công ty cũ rồi, công việc mới vẫn chưa tìm được, chỉ có thể loanh quanh ở nhà.”

“Thân thể đã khỏi hẳn rồi chứ?”

“Ổn rồi, cảm ơn đã quan tâm.”

Tôi lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu, lơ đãng trả lời cô, âm thầm suy nghĩ, lúc trước nếu không phải vì tôi bị bắt cóc, cô và Lý Thâm có lẽ đã sớm kết hôn rồi. Bởi vậy vừa áy náy vừa ghen tị, trên mặt mặc dù vẫn mang nụ cười, nhưng trong lòng lại chịu đủ mọi giày vò.

May mà Lý Thâm rất nhanh đã quay trở lại, nhét một bọc nhựa vào trong tay tôi, ra lệnh liên miên: “Em chưa ăn sáng, giờ hẳn là đói bụng rồi phải không? Trước tiên ăn hết cháo ngay, anh phải nán lại một lúc nữa rồi sẽ đi mua chút gì đó dễ tiêu hóa cho em.”

Nói xong lại khoát khoát tay, xoay người đi mất.

Tôi giương mắt nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy trước ngực ấm ấm áp áp, lộ ra tất cả nhu tình. Vừa ăn cháo anh đưa tới vừa hồi tưởng lại đêm ngọt ngào triền miên hôm qua, không cách nào ngừng cười trộm.

Nhưng không lâu sau Lý Thâm đã lại chạy tới, tùy tay đưa cho tôi một quyển tạp chí, nói: “Truyền nước đại khái còn phải mất hai tiếng đồng hồ nữa, em ngồi một mình nhàm chán, đọc mấy mẩu truyện cho đỡ buồn đi.”

Dứt lời, lại bước nhanh rời đi.

Nhưng mới mười mấy phút đồng hồ sau, Lý Thâm lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

“Lý Tân Kỳ…”

Anh vừa mới mở miệng đọc ra tên tôi, Lâm Nhã đứng một bên liền bật cười thành tiếng, hắng giọng một cái, nói: “Bác sĩ Lý, mới có nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi mà anh đã chạy qua chạy lại ba lần rồi. Bên này đã có tôi lo liệu, anh không cần phải khẩn trương như vậy đâu.”

“Tôi không có khẩn trương.” Lý Thâm trừng mắt liếc Lâm Nhã, lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt cực mất tự nhiên, “Thật đó.”

“Nếu đã như vậy, phiền anh quay trở về tập trung làm việc, không cần lại bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt nữa.”

“Tôi…” Lý Thâm nhíu nhíu mày, rầu rĩ ứng một tiếng, mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía tôi, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng vẫn là không nói gì cả, xoay người đi ra ngoài.

Tôi lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh rời đi, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Lâm Nhã.

“Lâm… Lâm tiểu thư?”

“Tình cảm của cậu và bác sĩ Lý quả nhiên rất tốt.” Cô chớp chớp mắt, trong nụ cười có ẩn hàm thâm ý.

“Ax, bình thường thôi mà.”

“Lần trước, lúc anh ấy nhờ tôi gọi điện thoại cho cậu, tôi còn lo lắng đấy, hiện giờ xem ra hẳn là đã lo bò trắng răng rồi.”

“A? Điện thoại nào?”

“Ax…” Cô thoáng ngẩn ra, lập tức lấy tay che miệng, thất thanh nói, “Nguy to, tôi đã đáp ứng sẽ giúp anh ấy giữ bí mật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.