Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 37: Bon weekend!




- Hây da! Cào... cào! Ta cào...

Mặt đất bây giờ thật ẩm ướt, trận mưa tối qua dường như muốn trút hết nỗi oán hận với người đẹp như tôi nên đặc biệt lớn, ào ào đổ suốt đêm. Mảnh đất trước mặt vừa bừa bãi vừa lầy lội, kéo hết đám cỏ kia chất thành một đống xong tôi liền thở hổn hển. Việc tôi cày như trâu ở đây cũng chẳng có gì lạ, đây là hành vi “chuộc tội” mà thầy Sơn nói đến... lao động công ích.

“Tôi nguyền rủa ông đi vệ sinh không có giấy chùi, đánh rắm không kịp nín thở, bỏ bom bị bắt nơi công cộng! Ông thầy khốn nạn!“. Tôi nghiến răng chửi thầm.

Tìm một chỗ có bóng râm tôi ngồi bệt xuống uống nước, lấy tay lau mồ hôi trên trán đưa mắt nhìn sang bên trái, Nghiêm tổng quản vẫn đang hì hục cuốc đất theo tiêu chuẩn con nhà giàu, tôi bất mãn lên tiếng:

- Chị Nghiêm làm ơn tập trung cuốc cho đàng hoàng đi! Chị cứ khều khều từng cọng, sợ cỏ bị đau à? - Tôi mỉa mai.

- Thì tôi đang cố đây! Cậu nhiều chuyện vừa thôi! - Cậu ta nhìn tôi hằn học.

Tôi nheo mắt.

- Nhiều chuyện cơ đấy! Cậu nhìn lại mình đi, lao động mà mặc đồng phục lại còn bỏ thùng gọn gàng, cậu nghĩ mình đang đi catwalk chắc!

Cậu ta đỏ mặt, gân cổ lên cãi:

- Thì tôi có bao giờ bị phạt đâu mà biết! Tất cả cũng vì cậu hại tôi, cậu thử nhìn lại mình đi!

- Tôi thì sao? Ngay cả kiến thức căn bản cũng không biết, cậu đúng là thằng ngốc! Đừng đổ lỗi cho tôi, là do cậu hùa theo, bà đây không ép cậu nhá! - Tôi hếch mặt.

- Tôi ngốc! Hừ, còn đỡ hơn đứa dở hơi mang ủng mặc áo mưa dưới trời nắng như cô! - Cậu ta phản bác.

- Bà đây là chuẩn bị chu đáo, chú không biết gì thì đừng nói!

Hiện tại tên Nghiêm đang “bình phẩm” trang phục yêu dấu của tôi, áo khoác chống nắng vạt dài qua đầu gối màu dạ quang và đôi ủng đi mưa. Với kinh nghiệm bao năm bị phạt đi lao động những thứ tôi đang mặc là không thể thiếu, thầy cô không dễ gì cho học sinh nhởn nhơ khi phạm tội nên chắc chắn sẽ phải lao động khổ sai, trường hợp rõ ràng nhất ở đây chính là việc ông thầy Sơn nhờ thằng cha bảo vệ giao công việc nặng nhọc cho chúng tôi. Còn lý do tôi gọi bác bảo vệ già thường thấy là thằng cha bởi vì hôm nay con của ổng đi trực. Tên này có khuôn mặt non choẹt, nói chuyện rặc tiếng địa phương, mắt xếch cộng thêm hàng lông mày rậm rạp qua bao ngày tháng không tỉa tót đã thành rừng Amazon khiến tôi phát ói. Dù sao cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, tôi nhẹ nhàng trưng ra bộ mặt lấy lòng mong cậu ta “thả lỏng” một chút. Nhưng người xấu thì tâm địa nhỏ nhen, tên khốn này được ông thầy cáo già dặn dò kỹ lưỡng đọc to danh sách công việc cho bọn tôi.

Vốn dĩ tôi nghĩ mình thuộc dạng “luồn lách” rất giỏi nhưng xem ra núi cao còn có núi cao hơn, ông thầy đã suy tính chặn mọi đường sống của tôi. Đầu tiên là công việc mà tôi tưởng chừng có thể làm qua loa cho có, chưa vui vẻ trong lòng thì thằng chả phán luôn một câu “làm xong mới được về, không xong thì ở lại tới tối, tôi sẽ chụp hình gửi thầy Sơn kiểm tra“.

“Má nó, cần hiệu quả và năng suất, tên này mà là nhà tư bản thì đố ai moi được đồng xu cắc bạc nào! Gian vừa thôi“.

Thứ hai là việc định nhờ người làm hộ, tôi đã điều tra thứ bảy và chủ nhật lao công trường sẽ tổng vệ sinh nên chuẩn bị một khoản tiền kha khá, người ta nói có tiền mua tiên cũng được, tôi hiện tại có tiền trong tay thì dại gì không xài, nghĩ lại ngày xưa lớp tôi toàn góp tiền thuê người cắt cỏ đấy thôi. Tên bảo vệ này dường như biết trước suy nghĩ của tôi nên chọn địa điểm lao động cách xa dãy phòng học, ngoài ra còn tịch thu ba lô có ví tiền và điện thoại bên trong với lý do không được phép làm việc riêng.

“Thằng chó! Tưởng đây là quân đội sao? Quyền công dân đâu... Thế là hết gọi sự hỗ trợ từ bên ngoài rồi! Hu hu!“. Tôi than thở.

Thứ ba là đồ ăn vặt, vì cái túi đang nằm trong phòng bảo vệ nên không thể lấy được, nói thẳng ra là được nhìn chứ không được sờ, cái này còn đau hơn gấp ngàn lần, điều đảm bảo bây giờ chính là chìa khoá tủ đang nằm trong tay tôi kèm theo hai chai nước được khuyến mãi thêm.

“Bánh tráng dầu, xoài ướp lạnh, ô mai, bánh snack, kẹo trái cây, trà sữa, nước cam ép... đồ ăn, công sức chuẩn bị của tôi... hức...”

Đấy, trên đây chính là “viễn cảnh” mà nửa tiếng trước phải gánh chịu hỏi tại sao tôi không cáu cho được.

Trời nắng gắt, không khí lại nóng bức, mùi đất nồng nhức cả mũi, chúng tôi cứ tôi tôi cậu cậu thêm nửa tiếng đồng hồ mãi không dứt. Cuối cùng vì khát khô cổ mà phải dừng lại uống nước, tôi nuốt một ngụm lớn vào trong miệng sau đó ợ một tiếng rõ to.

“Sảng khoái quá!“. Tôi cảm thán.

- Cậu làm ơn ý tứ dùm! Con gái gì mà thô tục! - Tên Nghiêm cau mặt.

Lần này tôi chọn lọc từ ngữ cẩn thận khiến cậu ta cứng họng không dám cãi.

- Nghiêm à! Tuyết thô tục nhưng bãi cỏ này là do Tuyết cạo hết đấy ạ! Nghiêm tốt nhất hãy im lặng giữ áo trắng tinh mà nhặt cỏ đi! - Tôi “nhả” từng chữ, chậm chậm.

Quả nhiên cậu ta đứng hình không nói câu nào nữa. Tôi xoay người tìm bao rác trong lòng thì mỉa mai tên thái giám kia.

“Không có tôi thì tới sáng mai cuốc cũng chưa xong, một tên nhà giàu vô tích sự có mỗi mấy cây mà làm chả ra gì! Hừ, ai bảo là nữ chính sẽ được người khác giúp đỡ, thương yêu thế nào. Tôi phải tự mình làm hết tất cả mọi việc đây này!“. Tôi bất mãn.

Sau khi cuốc đất xong hai chúng tôi liền khiêng hai bao đựng cỏ đến khu nhà kính trồng cây xanh, nằm biệt lập ở một khu rừng, tôi khiêng một bao, thái giám kéo lê một bao gồng mình đuổi theo. Khu nhà này phục vụ cho thầy cô dạy môn sinh học và chăm sóc cây cảnh của trường, kế bên là một khu lầu treo rất nhiều chậu hoa kiểng, nhiều nhất là phong lan tím, xương rồng cùng vài loại hoa bé tí ti lá màu xanh non mà tôi không biết tên. Việc tôi cần làm là đổ hết đám cỏ vào một cái máng ở bên trái dãy nhà, sau khi cỏ khô và chết sẽ dùng bón đất. Tôi phủi phủi đất bám trên tay chuẩn bị tìm chỗ rửa thì đột ngột phía trên rơi xuống một vật...

“Choang...”

Mảnh vỡ văng ra khắp nơi, trắng tinh, bóng loáng, cây xương rồng nằm chễm chệ trên chân... Tôi tròn mặt nhìn.

“Lạy trời! Ba centimet nữa thôi!”

Hỏi chân tôi cảm giác ra sao à? Xin thưa, hơi ngứa... Còn lý do có lẽ vì tôi mặc ủng lâu chưa kịp tháo nên vi khuẩn sinh sôi dẫn đến ngứa.

“Cộp, cộp...”

Có tiếng bước chân nhẹ phía trên lầu tôi nhanh chóng xoay người nhìn lên nhưng... không thấy ai cả, tiếng động dần biến mất, cơn gió lùa qua chiếc chuông gió bằng gỗ treo trên trần nhà phát ra âm thanh tong tong, tinh tinh âm u khó tả, tiếng nhạc vang lên thật rõ ràng trong một khung cảnh yên tĩnh đến đáng sợ...

Nuốt nuốt nước bọt, đồng hồ vừa kịp báo mười hai giờ trưa, ánh nắng gay gắt... chợt nhớ đến vài vụ tự tử ở ban công toà nhà này hôm qua Nguyệt mới kể.

Tôi run rẩy sống lưng vội đá văng cây xương rồng trên chân, quay đầu định bỏ chạy, đột nhiên có thứ gì đó lành lạnh áp lên má...

“Mẹ ơi...”

- Á... á... á...!

...

*Bon Weekend: chúc cuối tuần vui vẻ (tiếng Pháp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.