Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Chương 22: Vứt bỏ anh là điều tuyệt vời nhất!




"Cố lên... chỉ còn vài bước nữa là tới nơi..."

Tôi thở hồng hộc.

Xoay lại nhìn con chó của mình đang còn mãi mê ngắm "gái" ở bên kia đường...

- Bò à, xin mày đó đừng kéo tao nữa... đừng nhìn con chó kia nữa... tao mới chính là thứ mày nên nhìn nè... đồ chó mất nết!

...

Có thể tả trạng thái của tôi lúc này.

Áo quần xốc xếch, khuôn mặt nhem nhuốc đầy mồ hôi khi phải trùm cái áo khoác và bê nguyên cái đống này...hai tay ôm đàn ông, chân thì đang dẫm lên sợi xích chó...

Tóc tai thì không bù xù... vì tôi không có thời gian đội tóc giả...

Bệnh viện nằm ngoài đường quốc lộ nên lúc tôi đang đi có biết bao nhiêu người nhìn.

" Họ không phải nhìn mày đâu Bò, đừng ưỡng ngực làm gì..."

Họ chỉ trỏ tôi.

Tôi kêu gọi sự giúp đỡ của họ nhưng họ đều làm ngơ, họ nhìn tôi như một đứa dở hơi, đứa điên hay thậm chí là kẻ giết người.

...

Có lẽ do vẻ bên ngoài của tôi hoặc do vết máu dính trên tay còn ôm theo một người nằm bất động...

Tôi lặp lại lời nhờ vả, họ tránh đi luôn.

"Các người sợ liên lụy sao... vô tâm quá sức, chỉ mới thấy tôi là đã tránh xa... buồn cười... xã hội đáng buồn cười..."

Nhịn lại nỗi ấm ức trong lòng, tôi tự cổ vũ chính mình.

" Tự thân vận động thì hơn... chỉ có mình mới giúp được mình".

...

Mang cả người và chó vào bệnh viện tôi gào lên:

- Cấp cứu... cấp cứu!!!

Vẫn là những ánh mắt hoài nghi đó khi nhìn tôi. Tôi bực bội:

- Nhìn cái gì mà nhìn, có ngon thì lên đây giúp người khác đi!

- Bác sĩ đâu rồi, có người bị thương!

Một bà cô khuôn mặt trang điểm đậm, móng tay sơn đỏ chạy đến chỗ tôi quát:

- Làm gì mà ồn ào vậy, ở đây ai chẳng bị thương hay bị bệnh...hét lên là muốn cho ai coi, dắt chó vào làm gì đây đâu phải sở thú!

- Người này bị dao đâm mất nhiều máu cần cấp cứu!

- Để tôi xem nào... hừ... vết thương cũng không nghiêm trọng lắm đâu... ồn ào...

- Vậy thì chết người mới nghiêm trọng à!!!

Tôi hét lên.

- Con nhỏ dữ tợn, nói chuyện với ai vậy hả... mày là bác sĩ hay tao!

- Còn hỗn nữa là cuốn xéo... mặc xác mày... con nhỏ láo toét.

Tôi muốn bộc phát. Tôi chửi một tràng:

- Bà có phải là bác sĩ không, nếu là bác sĩ thì phải cứu người chứ, bà không cứu thì thôi còn đứng đây chửi người khác!

- Người thân của bà bị thương bà có cuống lên giống tôi không hả... hả?

- Mày... mày...

- Lương y như từ mẫu là vậy sao, thái độ đối với bệnh nhân vậy à!

Tôi đe dọa.

- Nói cho bà biết người bị thương này không phải vừa đâu, nhà anh ta rất giàu anh ta mà biết nhất định sẽ kiện bà...

" Nguyên cái siêu xe thử hỏi có giàu không!"

"Nếu còn chưa sợ tôi kêu con Bò sủa khắp bệnh viện này cho xem..."

Có lẽ do sợ hoặc tôi gây sự chú ý hơi lớn nên bà ta bắt đầu nhượng bộ.

- Tới lấy tờ giấy mà điền vào, tao đi gọi xe tới đẩy, hừ...

Bà ta lườm tôi.

- Nam không ra nam nữ không ra nữ, còn để đầu trọc!

Nói xong liền đi mất.

"Khốn nạn, còn muốn xỉa xói tôi... Mẹ nó lại còn thủ tục, giấy tờ rắc rối!"

Tôi để người con trai này dựa vào tường còn mình thì lấy tờ giấy và cầm cái ví của người này ra.

Vốn định tìm điện thoại gọi người thân cho người này nhưng lại không tìm thấy .

Lục ví thì cũng không có danh thiếp gì.

" Thật là xui xẻo mà..."

Mở ví ra lấy tờ giấy xem xem rồi điền vào.

Tên: Lưu Ngọc Thái.

" Thái... Cái tên hơi quen quen... nhà giàu.."

" Đây không phải là..."

Rầm rầm... âm thanh xe đẩy tới. Hai người mặc áo trắng nâng người đó lên và đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Bà bác sĩ vừa nãy quay trở lại...

Mặc kệ tất cả, tôi liền kéo con Bò nhà mình rời khỏi bệnh viện. Vừa đi gấp vừa chạy thật xa.

" Ông trời... đã không cho con gặp trai đẹp thì thôi còn để con cứu kẻ thù làm gì..."

...

Tên vừa nãy chính là Lưu Ngọc Thái...

Là đồng bọn với Dương Hạ Vũ...

Là người giữ chặt nữ chính để cho những tên khốn kia cưỡng bức... sau đó liền cưỡng bức luôn...

Một kẻ khốn nạn trong khốn nạn...

Ọe...

Dù mọi chuyện chưa xảy ra nhưng nghĩ đến điều này khiến tôi mắc ói.

Tên nam chính bệnh hoạn, yêu mà để bạn của mình thay phiên nhau "làm thịt" nữ chính...

"Kinh tởm... kinh tởm... quá kinh tởm...".

Lột cái áo khoác có dính vết máu ném vào thùng rác. Chạy đi tìm cửa hàng quần áo nào gần nhất.

" Tôi muốn thay đồ gấp..."

Vừa đi vừa xoay đầu nhìn.

Ngỡ ngàng khi nhìn thấy con chó nhà mình đang ngậm trong mồm chiếc ví vừa nãy...

- Mày, mày... lấy nó lúc nào vậy... nhả ra... vứt đi!

Tôi cầm lấy và ném nó vào sọt rác.

- Đi thôi... Bò!

Đi được một đoạn thì quay trở lại, lấy chiếc ví kia lên, rút hai tờ tiền...ném cái ví lại sọt rác.

" Bà nó, muốn mua quần áo mà quên mang tiền con mẹ nó rồi!"

...


Làm xong mọi chuyện về tới nhà đã gần 10 giờ đêm, cũng may đồ tôi mặc là đồ lúc trước mua ở chợ nên rất phổ biến, nếu là hàng hiệu thì tôi chết chắc rồi.

Kiểm tra chỉn chu từ đầu đến chân, chỉ trừ mái tóc giả hơi rối còn lại ổn hết thì mới bước vào nhà.

Mẹ đang ngồi coi phim ở phòng khách thấy tôi về liền cười hiền hòa, dặn dò lần sau nên về sớm một chút.

...

Dắt con Bò vào phòng, làm vệ sinh tắm rửa thêm một lần xong thì kéo nó lên giường nằm chung. Vừa ôm nó vừa suy nghĩ về chuyện hôm nay...

Tôi đã từng nghĩ có thể nhờ bố mẹ giúp đỡ mình nhưng... những chuyện xảy ra sau này lại khiến tôi chùng bước, tôi muốn họ tránh được chuyện gì thì tránh...

Chôn mặt trong gối. Tôi thở dài.

" Không muốn liên lụy họ... nhưng tôi không biết..."

" Phải làm sao đây..."

...

"Mệt mỏi quá...!!!"

Chìm vào giấc ngủ...

...

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.