*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Sau khi Hoắc Thù trở lại Điệp Thúy viện, liền nghe nói tin tức Ngũ phu nhân bị cấm túc
"Phát sinh chuyện gì?" Hoắc Thù tò mò hỏi, một chút cũng không che giấu thần sắc trên mặt, căn bản liền không có vì chuyện Ngũ phu nhân bị cấm túc mà lo lắng, hoặc là có ý đi cầu tình cho nàng
Mặc dù Ngũ phu nhân là mẫu thân trên danh nghĩa của nàng nhưng thật sự không lo lắng được
May mắn hạ nhân trong phòng đều hướng về nàng, xem bộ dạng nàng tò mò không hề che giấu, tuy rằng có chút nghẹn lòng, nhưng lại hiểu rõ tính tình cô nương nhà mình nên lại không hề tiếp tục rối rắm, chỉ cần nàng có thể làm bộ làm tịch ở bên ngoài một chút, không cho người lưu lại đầu đề câu chuyện là được
"Nô tỳ cũng không biết rõ là sự việc gì, chỉ nghe nói là lão gia tự mình hạ lệnh cấm túc nàng, cho dù lão phu nhân mở miệng cầu tình cũng vô dụng" Diêu Hồng, người phụ trách thăm dò tin tức nói
Một chính thê, dưới tình huống không làm sai sự việc gì, đã bị cấm túc như vậy thật sự rất mất mặt. Càng mất mặt hơn chính là, tự mình trượng phu hạ lệnh cấm túc, hơn nữa cũng không lấy cớ gì tốt nói ra bên ngoài, Ngũ phu nhân này mặt trong mặt ngoài đều đã mất sạch
Hoắc Thù vuốt cằm, hồi tưởng lại khi nãy đụng phải Hoắc Diệu tại Xuân Huy đường, phản ứng của Hoắc Diệu rất khả nghi, chẳng lẽ là ...
Nàng còn chưa phân tích rõ ràng, liền có nha hoàn tiến vào bẩm báo, gã sai vặt của phụ thân nàng lại đây
"Tiểu thư, lão gia gọi người đến thư phòng" Anh Thảo truyền đạt lời gã sai vặt nói
Hoắc Thù hồi kinh đã hơn 1 năm nhưng chưa bao giờ đi đến thư phòng của cha nàng, lần đầu tiên tới cảm thấy rất mới mẻ, nhịn không được nhìn nhìn khắp nơi
Trước cửa sổ hướng nam đặt một chiếc bàn dài, trên mặt đặt một bình hoa sứ men xanh, còn một cái Đa Bảo Các dựa tường, phía trên chất đầy sách, cách đó không xa là một bàn đọc sách, trên mặt bàn đặt giấy bút, nghiên mực, giá bút, chặn giấy các loại, trên tường đối diện treo một bức họa, sau khi ánh mắt Hoắc Thù rơi vào bức họa, liền không cách nào dời ra được
Đây là bức tranh họa một nữ tử, nữ tử trong tranh mi như núi xa, mắt như thu thủy, khóe môi mỉm cười, má điểm hồng hồng, tuy họa sĩ không phải là tuyệt đỉnh, nhưng đã đem thần thái cùng tư nghi xinh đẹp vẽ đến vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho người liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được dung mạo nữ tử trong tranh tuyệt lệ, thế gian hiếm có
Nữ tử trong tranh có bảy tám phần giống nàng, Hoắc Thù liếc mắt một cái biết đây là nương nàng lúc trẻ, mà người vẽ bức họa này, không cần nói cũng biết là ai
Hoắc Ngũ lão gia thấy nàng nhìn chằm chằm bức họa trên tường, có chút thương cảm nói: "Đây là bức họa ta tự mình vẽ ra sau khi ta và nương con thành thân một tháng, đáng tiếc năm đó ta tài nghệ không tinh, không thể hoàn toàn biểu đạt ra vẻ đẹp của nàng. Hiện tại ta đã có chút tiến bộ, nhưng người đã không còn..."
Qua nhiều năm như vậy, người trong trí nhớ đã sớm mơ hồ, chỉ còn lại một ít ký ức tốt đẹp nhất cùng bóng hình xinh đẹp mỹ lệ của nàng, cho dù họa sĩ có tinh vi tới đâu cũng không thể họa ra bộ dạng kia của nàng trong trí nhớ. Tuy rằng nữ nhi với nàng có bảy tám phần tương tự, nhưng rốt cuộc cũng không cùng một người.
Hoắc ngũ lão gia thở dài thật sâu
Hoắc Thù thu hồi ánh mắt từ trên bức họa về, quay đầu nhìn hắn trong chốc lát, hỏi: "Cha, người tìm con có việc?"
Hoắc ngũ lão gia thương cảm trong lòng, nghe được ngữ khí nàng nói không có ít nhiều thân mật nào, trong lòng càng thêm khó chịu
Hắn tự nhiên biết nữ nhi này tuy lớn lên ở Ngu gia, giáo dưỡng lại cực kỳ tốt, cách xử sự làm người có thể nói khắp nơi đều thỏa đáng, nhưng nàng lại đối với bọn họ là công phu bên ngoài, chỉ làm có lệ, có thể thấy được dù ngoài mặt nàng không nói, nhưng trong lòng đối với bọn họ cực kỳ lãnh đạm
Hoắc ngũ lão gia mặc dù có nhiều lời muốn nói, nhưng hiện tại đối diện với gương mặt nữ nhi có vài phần giống vong thê lại không nói nên lời, hắn xoay người đi đến chỗ Đa Bảo Cát lấy xuống một cái tráp gỗ đỏ khắc hoa, nhìn nàng nói: "Con sắp phải xuất giá, ta không có đồ gì tốt cho con, nên liền cho con thứ này"
Hoắc Thù tiếp nhận, phát hiện đồ vào tay có chút nặng, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra đây là cái gì, bất quá đối với hảo ý của người khác, nàng cũng không có ý cự tuyệt, "Cảm ơn cha"
Hoắc Ngũ lão gia sau khi tặng đồ, lại có chút do dự nói, "Thù nhi, ta đã cho cấm túc thái thái con, nàng làm người có chút hồ đồ, nhưng lại cũng không có làm việc gì thương thiên hại lí, về sau nếu con không muốn gặp nàng, vậy không cần gặp"
Hoắc Thù nhìn hắn, nàng biết Ngũ phu nhân bị cấm túc, nhưng vì sao nàng ta lại bị cấm túc? Do nguyên nhân gì? Nói như vậy làm nàng thật mơ hồ
Hoắc ngũ lão gia lại tựa hồ như không muốn nói tiếp, chỉ nói thêm vài câu với nàng rồi cho nàng rời đi
Sau khi Hoắc Thù rời khỏi thư phòng của cha nàng, không chỉ mang đi một tráp đồ vật, mà còn thêm mấy thứ quyển sách, cuộn tranh Hoắc ngũ lão gia yêu thích
Trở lại Điệp Thúy viện, Hoắc Thù mở tráp gỗ đỏ khắc hoa ra, phát hiện một tráp này chứa các loại ngọc thạch, Hoắc ngũ lão gia yêu thích cất trữ các loại ngọc thạch, đừng thấy tráp này chứa đồ vật không nhiều, nếu quy ra thành tiền, giá trị cũng tầm vạn lượng, còn có một ít loại trên thị trường tìm không thấy, giá cả vẫn luôn cao chứ không thấp, rất có ý nghĩa cất trữ
Ổ ma ma nhìn qua, nói: "Xem như lão gia cũng còn chút lương tâm"
Ném nữ nhi ra bên ngoài mười mấy năm chẳng quan tâm, hiện giờ người cũng sắp xuất giá, tài sản riêng của ngũ phòng cũng không nhiều lắm, nhưng Hoắc ngũ lão gia được lão phu nhân sủng ái, mấy năm nay cất trữ cũng không ít thứ tốt, có thể đưa này nọ cho cô nương nhà bọn họ thêm trang, xem như cũng còn lương tâm
Bất quá ý nghĩ này của Ổ ma ma sau khi buổi tối biết được chuyện ngu xuẩn Ngũ phu nhân đã làm, liền thay đổi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Sau khi Hoắc Nghiên nghe thấy Hoắc Thù trở về, liền tới đây gặp nàng, ngay cả Hoắc Diệu và Hoắc Quyên cũng chưa tới
Vì sao Hoắc Quyên không tới, người Tĩnh An Hầu phủ đại khái đều biết rõ, rốt cuộc vì nàng tuổi đã hơi lớn rồi, việc hôn nhân vẫn chưa có tin tức, đối diện với các muội muội sắp xuất giá, phỏng chừng là xấu hổ không muốn gặp người
Còn Hoắc Diệu, tỷ tỷ ruột hồi phủ, ngoại trừ thấy mặt một lần tại cửa Xuân Huy Đường, lúc này cũng không thấy tới, cho dù là vì sợ Hoắc Thù nhưng như vậy có chút không hợp lễ
Hoắc Nghiên đầu tiên chúc mừng nàng, sau đó cho bọn nha hoàn lui ra ngoài, cùng nàng nói: "Tỷ nhìn thấy Ngũ thẩm cùng Cửu muội chưa?"
Hoắc Thù lắc đầu: "Sau khi ta hồi phủ, thỉnh an tổ mẫu xong liền bị cha ta gọi đi qua, còn chưa kịp tới thỉnh an thái thái đâu" Trong miệng nói vô cùng dễ nghe, trên thực tế nàng căn bản lười đi thỉnh an Ngũ phu nhân, giống như nếu không có việc gì, nàng nếu có thể trốn liền trốn, lúc này nghe nói Ngũ phu nhân bị cấm túc, Hoắc thất cô nương còn cao hứng không cần đến trước mặt nàng giả mù sa mưa thỉnh an đây này
Hoắc Nghiên ha ha cười một tiếng: "Chỉ sợ tỷ cũng không cần đi thỉnh an nàng đâu, ta nghe nói Ngũ thúc cấm túc nàng rồi. Cửu muội vì việc này khóc đến đôi mắt sưng luôn, nhưng Ngũ thúc lúc này cũng không mềm lòng, Cửu muội hết cách liền đi tìm tổ mẫu cầu tình, đáng tiếc Ngũ thúc nếu ngang lên, ngay cả tổ mẫu cũng không có biện pháp gì"
Đến bây giờ Hoắc Thù còn chưa biết đã phát sinh chuyện gì, thấy Hoắc Nghiên hình như là đang kích động, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Vừa rồi tại cửa Xuân Huy Đường ta thấy Cửu muội, nàng giống như có chút chột dạ, không dám đối mặt cùng ta"
"Nàng dám đối mặt với tỷ mới là lạ!" Hoắc Nghiên cười nhạo nói, "Ngũ thẩm làm ra việc như vậy, người làm nữ nhi như nàng cũng không còn mặt mũi"
Tiếp theo, Hoắc Nghiên liền nói cho nàng biết những chuyện Ngũ phu nhân đã làm, nàng vậy mà thừa lúc lão phu nhân không để ý, trộm lấy đi của hồi môn do Ngu thị để lại
Sắc mặt Hoắc Thù đột nhiên trầm xuống
Hoắc Nghiên thấy nàng sinh khí, vội vàng trấn an nói, "Tỷ đừng nóng vội, tuy Ngũ thẩm đã lấy đi một ít, nhưng mà nàng cũng không có gan cầm đi làm gì hết, chỉ là muốn nhân cơ hội này lấy đi một ít bổ khuyết cho ngũ phòng, để làm của hồi môn cho Cửu muội. Tổ mẫu đã cho người đem đồ nàng lấy đi mang trở về rồi, của hồi môn của nương tỷ không có bị mất đi đâu"
Hoắc Thù lạnh lùng thốt lên: "Vậy cần phải khen ngược lại à, cũng đỡ cho ta phải đi nháo lên"
Hoắc Nghiên nghe thấy, nhịn không được lén nuốt nước miếng
Nàng biết Hoắc Thù lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy Thất tỷ này là người cực kỳ xinh đẹp, tính tình hoạt bát rộng rãi, ra tay hào phóng, luôn mang tươi cười trên mặt, tràn ngập tinh thần phấn chấn, làm cho người ta cảm thấy nàng đẹp người, tâm địa lại tốt, đáng để qua lại. Nhưng mà lúc này thấy nàng lạnh mặt, đột nhiên phát hiện tính tình nàng cũng không tốt như vậy, nếu Ngũ phu nhân thật sự tham lam không trả lại của hồi môn của Ngu thị, chỉ sợ nàng sẽ làm lớn chuyện này ra, khiến cho Ngũ phu nhân cùng Hoắc gia đều mất mặt
May mắn tổ mẫu còn muốn giữ mặt mũi, mấy ngày trước sau khi phát hiện việc này đã kịp thời lấy của hồi môn của Ngu thị trả trở về, hôm nay Hoắc thù hồi phủ mới có thể đưa cho nàng một phần ghi chép của hồi môn hoàn chỉnh như vậy
Tuy là như vậy nhưng Hoắc lão phu nhân thấy cháu gái ruột bị nhi tử trực tiếp cấm túc, ngay cả lời bà nói cũng vô dụng, ít nhiều cũng có chút mất mặt. Nghĩ rằng sự việc đều do của hồi môn của Ngu thị mang tới nên Hoắc lão phu nhân có thể cho Hoắc Thù sắc mặt tốt mới lạ
Người chính là như vậy, cho dù biết rằng Ngũ phu nhân làm vậy không đúng, nhưng đó là cháu gái ruột, không giúp nàng thì giúp ai? Huống chi còn có nhi tử không niệm tình mà thẳng tay xử lý Ngũ phu nhân, tâm Hoắc lão phu nhân càng nghẹn, cảm thấy đau lòng vì nhi tử này, tâm của hắn bị người đã chết lấy đi mất rồi
Chuyện gièm pha đến mức này, đúng ra Hoắc Nghiên sẽ không thể biết đến, bất quá nương nàng là Tĩnh An Hầu phu nhân nên nàng cũng nghe lén được vài câu, trong lòng cũng có hơi giật mình vì Ngũ phu nhân vừa tham lam lại còn ngu xuẩn
Đáng tiếc Ngũ phu nhân lại là người nhát gan, sau khi lấy của hồi môn của Ngu thị đi rồi lại không dám làm gì quá mức, sau khi xong việc đem các đồ vật đó trả về, Hoắc Nghiên còn phát hiện tổ mẫu vậy mà vẫn thiên vị nàng, nếu ngũ thúc không phải là người thẳng tính, không nói hai lời liền nổi trận lôi đình, trực tiếp cấm túc nàng, nếu không hiện tại Ngũ phu nhân vẫn còn đang tốt đẹp
Trong lòng Hoắc Nghiên có chút không dễ chịu, cảm thấy tổ mẫu bất công đến không có giới hạn rồi
Hoắc Nghiên khó có được đồng tình cùng Hoắc Diệu, "Kỳ thật lòng dạ Cửu muội có hơi hẹp hòi, nhưng lại không vô sỉ như Ngũ thẩm, có mẫu thân như vậy, Cửu muội cùng Tranh ca nhi cũng khó có thể ngẩng cao đầu làm người trong các huynh đệ tỷ muội, thật đáng thương"
Hoắc Thù lãnh đạm, nói: "Có nhân nào thì sẽ có quả ấy"
Nàng cũng không muốn nói nữa
Hoắc Nghiên liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng có chút ảo diệu, phát hiện người luôn luôn không tức giận, khi tức giận mới đáng sợ. Có lẽ ngày thường Hoắc Thù biểu hiện quá mức hiền hòa thân thiết, nên lúc này sinh khí làm cho nàng có chút thấp thỏm
May mắn qua hai ngày sau, Hoắc Thù khôi phục lại như thường, Hoắc Nghiên nhẹ nhàng thở ra
Hoắc Nghiên nhẹ nhàng thở ra nhưng lại không biết, Ngu lão phu nhân phái Phàn ma ma bên cạnh bà tự mình tới cửa tìm Hoắc lão phu nhân nói chuyện một canh giờ, sắc mặt Hoắc lão phu nhân vô cùng đáng sợ, lại chỉ có thể nghẹn khuất ở trong lòng, thậm chí ngày hôm sau khi gặp Hoắc Thù, còn phải bày ra gương mặt tươi cười ôn hòa từ ái với nàng
Hoắc Thù cười tủm tỉm như là chưa có phát sinh chuyện gì
Hoắc Nghiên thấy tổ mẫu khó có được vẻ mặt ôn hòa đối với Hoắc Thù, giật mình không thôi, nghĩ mãi chẳng hiểu việc gì
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Diệu vẫn trốn tránh không gặp Hoắc Thù, có lẽ là sợ hãi Hoắc Thù sẽ vì chuyện mẫu thân mình tham của hồi môn mà sinh khí, cũng có thể là xấu hổ không dám gặp người, tóm lại Hoắc Thù trở về đã mấy ngày cũng chưa gặp được nàng
Bất quá cho tới một ngày Hoắc Thù thêm trang, Hoắc Diệu không còn biện pháp trốn đành phải xuất hiện
Ngày Hoắc Thù thêm trang, Tĩnh An Hầu phủ vô cùng náo nhiệt, người tham gia thêm trang cũng không ít, nữ quyến tông thất, nữ quyến phủ huân quý cùng nữ quyến của các đại thần trong triều đều tới, mức độ náo nhiệt này so với lễ cập kê của Hoắc Thù năm trước cũng không hề thua kém
Một đám biểu tỷ biểu muội sôi nổi tới chúc mừng Hoắc Thù, thậm chí Ngu Thiến còn mang hai con tuyết hồ tới
Hai con tuyết hồ sau khi được Ngu Tòng Liệt đưa về đều luôn được nuôi tại Ngu gia, được nuôi đến cực kỳ ngoan ngoãn, nhìn không giống hồ ly mà càng giống sủng vật. Bọn chúng cũng được dạy dỗ như là sủng vật, lông xù xù thành một khối, bộ dạng lăn qua lăn lại trên giường đất chinh phục hết thảy các tiểu cô nương có mặt ở đó
"Thù biểu tỷ, hai con tuyết hồ này thật đáng yêu, bắt ở nơi nào vậy?" Cát Kỳ ôm không chịu buông tay
Thẩm Đồng duỗi tay đoạt một con ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, vẻ mặt cũng mong chờ hỏi: "Thù biểu tỷ, có chỗ bán sao? Muốn giống chúng nó lông trắng thuần không tạp sắc mua được không?"
Ngu Thiến vẻ mặt thần khí nói: "Đây cũng không phải là mua, là do Thập tam ca của ta bắt trên tuyết sơn về, để người dạy dỗ tốt rồi mới đưa đến cho tổ mẫu nuôi chơi. Nhưng mà hiện tại chúng nó là của Thù biểu tỷ, biểu tỷ, đây là đồ vật hôm nay muội thêm trang cho tỷ nha"
Hoắc Thù nắm lấy bả vai biểu muội, ra vẻ ghét bỏ nói: "Muội lấy đồ của tỷ đưa cho tỷ thêm trang, có biết xấu hổ không đây?"
Năm kia Hoắc Thù hồi kinh, là bởi vì tình hình tổ phụ nguy kịch nên gấp gáp trở về thăm bệnh, không thể mang theo hai con tuyết hồ, liền để lại Bình Nam Thành cho Ngu lão phu nhân nuôi. Sau đó Ngu Thiến vào kinh nên mang theo, Hoắc Thù lại không muốn nuôi hai con tuyết hồ này tại Tĩnh An Hầu phủ, liền tiếp tục để chúng được nuôi bên cạnh Ngu lão phu nhân, kỳ thật cũng là do Ngu Thiến nuôi giúp
Hiện giờ, Ngu Thiến lấy hình thức thêm trang mà đưa qua đây cho nàng
Ngu Thiến hắc hắc ngây ngô cười
Các cô nương khác nghe nói hai con tuyết hồ này không mua được đều thất vọng không thôi, bất quá nhìn hai con tuyết hồ ôm nhau cùng lăn lộn, ôn thuần vô hại, trên người còn mang một dây buộc lục lạc, tuyết hồ động đậy một chút liền phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, làm cho các tiểu cô nương yêu thích đến tâm can đều run, hận không thể mang về nhà nuôi dưỡng
Một đám tiểu cô nương vây quanh hai con tuyết hồ, Hoắc Thù thoáng nhìn qua Hoắc Diệu
Hoắc Diệu ngồi trong một góc, chỉ có Thẩm Đồng ngồi cùng nàng
Hôm nay Thẩm Đồng cũng rất xấu hổ khi đối mặt với Hoắc Thù, dù sao Ngũ phu nhân cũng là cô mẫu của nàng, đại diện cho chính Thẩm gia, Ngũ phu nhân làm ra loại chuyện này, thật đúng là làm người Thẩm gia rất mất mặt. Bất quá nàng đã thật nhanh chỉnh tốt lại sắc mặt, nên làm gì thì làm cái đó để tránh đụng đến những sự việc mất hứng, chỉ là khi nhìn đến thần sắc Hoắc Diệu lại nhịn không được thở dài
"Cô mẫu thật đúng là...." Thẩm Đồng không biết nên đánh giá cô mẫu mình như thế nào, cảm thấy nàng đã một đống tuổi rồi mà còn hành sự như khi còn ở nhà mẹ đẻ, toàn làm chuyện ngu xuẩn. Nghe nương nàng nói, cô mẫu trước khi xuất giá, tính tình cũng như vậy, nếu không phải tổ mẫu thương nàng, chỉ sợ sự việc lần này cũng không phải chỉ cấm túc là có thể giải quyết được, dượng đã có ý định hưu nàng trả về nhà
"Hôm nay là ngày đại hỉ của Thù biểu tỷ, ngươi đừng có mất hứng như vậy" Thẩm Đồng cũng chỉ có thể nói như vậy
Hoắc Diệu thấp thấp giọng mà lên tiếng, "Nhưng đó là nương của ta, ta phải làm sao bây giờ?"
Đúng vậy, con không nói cha sai, vậy có thể làm gì được đây? Thẩm Đồng cũng không biết nói gì để an ủi nàng, chỉ có thể vỗ vỗ tay nàng, để nàng tỉnh ra một ít
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***