Không Người Gặp Lại

Chương 24




Sau khi cơm nước xong xuôi Lý Trạch Khôn ngồi ở sô pha mở máy tính kiểm tra báo cáo, còn Đào Nhiên đi rửa bát đũa. Mới hơn bảy giờ, bên ngoài trời cũng không tối lắm. Đào Nhiên lấy di động và thẻ sim từ trong phòng ngủ ra ngồi bên người Lý Trạch Khôn. Cậu hơi vụng, làm hồi lâu vẫn không mở được khe để sim.

Lý Trạch Khôn lấy đồ khỏi tay cậu, dùng que nhọn chọc một cái liền mở ra. Hắn  bỏ sim vào sau đó đưa cho Đào Nhiên: “Đợi lát nữa lưu số của tôi lại.”

Đào Nhiên hí hoáy với điện thoại mấy lần, xem ra rất thích. Đây là do trợ lý của Lý Trạch Khôn chọn, một chiếc Iphone 8 màu đỏ thẫm, đẹp đẽ mới mẻ, có điều nhất định là đã hiểu lầm rằng muốn tặng cho con gái rồi.

Lý Trạch Khôn lần nữa chuyển mắt về màn hình. Lúc hắn làm việc rất ít phân tâm, cũng ghét việc có người ngồi bên cạnh mình loạt sà loạt soạt. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn có thể khoan dung cho Đào Nhiên, thậm chí còn cảm thấy lòng bình yên hẳn.

Đào Nhiên lặng lẽ đánh giá Lý Trạch Khôn, ánh mắt có hơi hoảng hốt. Người đàn ông này lớn lên thế nào nhỉ, đẹp mắt như vậy, sống mũi vừa cao vừa thẳng, mắt phượng thâm thuý sắc bén, không hề tìm được một chút sai lầm nào. Cậu mở máy ảnh ra chụp một bức gò má của Lý Trạch Khôn, tim đập dữ dội.

“Buổi tôi anh có ở lại không?” Đào Nhiên nhét di động vào sau gối ôm, ngẩng mặt lên nhìn Lý Trạch Khôn.

Lý Trạch Khôn nhìn Đào Nhiên một chút, ném vấn đề trở lại: “Cậu hi vọng tôi ở lại không?”

Đào Nhiên cúi đầu không lên tiếng, mất tự nhiên vặn vặn ngón tay.

“Ngày mai tôi phải dậy trước, nếu bị đánh thức thì đừng có nổi giận với tôi.” Lý Trạch Khôn không trêu cậu nữa, lưu tệp tin lại: “Đi tắm rửa đi, trong nhà chỉ có một phòng tắm thôi, lát nữa tôi còn muốn dùng.”

Đào Nhiên ngoan ngoãn đi. Phòng tắm cũng không lớn lắm, có hơi chật. Cậu chỉ đơn giản cọ rửa một hồi, lúc muốn đi ra ngoài lại phát hiện không cầm theo khăn mặt.

“Lý thiếu…”

Lý Trạch Khôn mơ hồ nghe thấy tiếng, lên tiếng đáp lời: “Sao thế?”

“Giúp em lấy khăn tắm được không?”

Lý Trạch Khôn đứng dậy đến phòng để quần áo, rút ra một chiếc khăn mới, đoạn gõ cửa phòng tắm: “Tắm nhanh vậy à?”

Đào Nhiên duỗi một tay đón lấy, nhưng đầu ngón tay cậu lại vuốt dọc từ ngón tay đến cổ tay Lý Trạch Khôn. Tay Đào Nhiên rất đẹp, móng tay tròn tròn hồng hồng, từng ngón thuôn dài như ngọn hành mềm mại. Tuy rằng tay cậu có hơi ẩm ướt, nhưng lúc đặt trên mu bàn tay nháy mắt đã đốt lên ngọn lửa.

Lý Trạch Khôn trở tay nắm lấy cổ tay cậu, đẩy cửa rộng thêm một chút rồi chen người vào: “Câu dẫn sao?”

Đào Nhiên dính trong ngực Lý Trạch Khôn làm nũng. Cậu như một con vật nhỏ ướt nhẹp, giọt nước trên người rơi xuống áo sơ mi tơ tằm của Lý Trạch Khôn, tạo thành một vệt nước loang lớn. Trong nháy mắt Lý Trạch Khôn thở dốc nặng nề, hắn nhấn Đào Nhiên trên tường gạch, cắn răng nói một câu: “Con mẹ nó cậu…”

Cảm giác lạnh lẽo phía sau khiến Đào Nhiên run rẩy, nhưng người nóng hừng hực phía trước lại bao lấy cậu trong nháy mắt. Đào Nhiên ngẩng mặt lên hôn cằm và môi Lý Trạch Khôn, động tác mang theo cảm giác vội vã bất an.

“Đừng đi… Đừng đi…” Lần đầu tiên ý thức và thân thể cậu cùng thống nhất, đều sợ Lý Trạch Khôn sẽ rời đi. Dường như cậu đã đợi rất rất lâu, không muốn tiếp tục chờ đợi nữa.

“Anh đừng đi lâu vậy…” Đào Nhiên cắn hầu kết Lý Trạch Khôn, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Rốt cuộc Lý Trạch Khôn cũng hung hăng hôn lại, một tay giữ lấy eo Đào Nhiên, một tay lôi kéo xoa nắn núm vú cậu. Hắn không nói lời nào, lông mày nhíu chặt lại. Lý Trạch Khôn hôn dọc theo gò má Đào Nhiên, lúc hôn đến cổ bỗng kéo Đào Nhiên để cậu xoay lưng lại với mình.

Đào Nhiên sợ hãi thở dốc một tiếng, một gây sau hai cổ tay cậu bị Lý Trạch Khôn bắt lấy nhấn lên đỉnh đầu. Cậu không nhìn thấy mặt Lý Trạch Khôn, có hơi hoảng hốt, vội vã dùng sức muốn xoay người lại.

“Đừng cử động.” Thanh âm Lý Trạch Khôn từ phía sau truyền tới, vừa khàn khàn vừa mang theo tình dục mất khống chế. Mỗi khi hắn chạm tay vào thân thể này có thể khiến mỗi dây thần kinh của mình run rẩy, từ đại não tới tứ chi, như đất cằn hạn hán lâu ngày khát vọng mưa rào.

“Bảo bối…” Lý Trạch Khôn hôn phía sau lưng Đào Nhiên, đôi mắt thất thần nheo lại, không biết đang gọi tên ai.

Đào Nhiên nghe thấy tiếng thắt lưng kéo ra, có một vật nóng bỏng kề sát cọ xát ở bắp đùi. Cậu có chút sợ hãi mơ hồ, nhưng nhiều hơn cả là nỗi khát vọng và sự chờ mong.

……………………………..Cua đồng……………….

“Được rồi, nhiều nhất là nửa tháng nữa tôi sẽ trở lại.” Lý Trạch Khôn hôn tai Đào Nhiên một cái, sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai thì ôm Đào Nhiên về phòng ngủ.

Đào Nhiên đạt được cam đoan cũng an tâm không ít, tuỳ rằng trong lòng vẫn hơi xoắn xuýt vì đến cùng Lý Trạch Khôn cũng không làm hết, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn vùi trong ngực Lý Trạch Khôn thiếp đi. Lý Trạch Khôn xoa xoa lưng Đào Nhiên như đang xoa một chú mèo, khẽ thở dài.

Lúc ba giờ sáng đồng hồ báo thức của Lý Trạch Khôn vang lên. Hắn vội vàng nhấn tắt, Đào Nhiên không bị đánh thức. Lý Trạch Khôn đơn giản thu dọn một lúc rồi định ra ngoài. Nhưng lúc mở cửa bước chân hơi y dừng lại một chút, lại quay lại nhìn chằm chằm Đào Nhiên gần ba phút. Nhưng rồi hắn không hề làm gì cả, quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.