Không Kiềm Chế Được

Chương 9




Chương 9:

Qua một lúc lâu vẫn không có ai trả lời.

Cố Thâm trong khi làm việc luôn dùng thái độ nghiêm túc nhưng bình thường cũng rất thoải mái, không khí công sở cũng nhẹ nhàng vui vẻ không quá áp lực, khiến mọi người cảm thấy vị này rất dễ thân cận.

Nhưng lúc này quanh người anh đều là hàn khí, xung quanh cũng chưa bao giờ thấy anh tức giận đến mức độ này.

Lâm Man Man có chút khẩn trương, lỗ mãng một lần liền bị Cố Thâm bắt gặp.

Chịu không nổi ánh nhìn dò xét chiếu tới, Lâm Man Man rời chỗ đứng lên: "Cố tổng, chỉ là trợ lý làm sai chút việc thôi."

Cố Thâm cười nhạt: "Là mua cà phê không đúng?"

Thì ra anh nghe được.

Giọng điệu này làm Lâm Man Man thầm kêu không ổn.

Chuyện mua cà phê không phải là công việc trợ lý thiết kế phải làm, huống chi cô lại còn phát giận lớn như vậy.

Lâm Man Man đang suy nghĩ tìm cách giải thích, Nam Hạ đứng một bên lại lên tiếng: "Tôi không mua sai."

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Hạ.

Cô đứng thẳng lưng, dáng vẻ hoàn mỹ đứng nơi đó.

Áo khoác vest hơi rộng choàng trên người cô, giống như cố ý phối hợp, đem tới một cảm giác rất mạnh mẽ, quật cường.

Mặc dù đang rất chật vật, lại còn bị phát giận, thần sắc của Nam Hạ vẫn rất kiên định cùng tự tin.

Mọi người vốn mang tâm tình đồng cảm với cô trợ lý nhỏ, nào ngờ vừa nhìn sang liền cảm thấy bội phục vô cùng.

Cố Thâm chuyển mắt, ý bảo cô nói tiếp.

Thanh âm của Nam Hạ vẫn bình tĩnh như cũ: "Bởi vì lần đầu tiên tôi đã không cẩn thận mua sai một lần rồi nên sau đó đã cẩn thận ghi âm lại lời của nhà thiết kế Lâm."

Sắc mặt của Lâm Man Man trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

Nam Hạ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn thằng vào Lâm Man Man: "Chắc là do cô nhớ nhầm. Để tôi mở lại ghi âm vậy."

Cả gian phòng lại rơi vào im lặng.

Lâm Man Man siết tay đến trắng bệch.

Không nghĩ tới tiểu bạch thỏ tâm tình tốt, lúc nào cũng ôn nhu, không so đo giờ lại quay sang cắn người.

Lâm Man Man nở một nụ cười khó coi: "Không cần, chắc là tôi nhớ nhầm. Thật ngại quá, bởi vì hôm nay trời lạnh, tôi lại đang trong kì sinh lý cho nên tính tình có chút không tốt, không phải cố ý muốn làm khó cô."

Nam Hạ cũng không muốn truy cứu tận cùng, chỉ nói: "Không sao, chỉ là tiền mấy lần mua cà phê này, nhà thiết kế Lâm hãy nhớ chính xác giúp tôi."

Cố Thâm khẽ nhíu mày.

Lời này vừa nói ra, Lâm Man Man thật sự không biết chạy đường nào.

Xung quanh quăng tới rất nhiều ánh khinh bỉ - đã sai người ta đi mua cà phê còn không trả tiền, hơi quá đáng rồi.

Lâm Man Man: "Xin lỗi, mấy ngày nay bận bịu nên quên, hiện tại sẽ trả lại cho cô."

Cô quay đầu đi lấy điện thoại di động.

Nam Hạ vốn không muốn cùng Lâm Man Man xích mích, nhưng đối phương có một tấc lại đòi một thước, không ngừng làm khó cô.

Nếu lúc này dễ dàng buông tha cô như vậy thì xem ra về sau càng khó sống rồi.

Bất quá náo loạn thế này cũng đủ rồi, cô không muốn rắc rối thêm, xấu mặt người thì mình cũng không được yên.

Nam Hạ thở phào một hơi.

Thế nhưng Cố Thâm không muốn bỏ qua.

Anh lạnh lùng dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Man Man, quay đầu nhìn Lâm Sâm, trầm giọng: "Lâm tổng, công ty trả lương cho trợ lý thiết kế là để cho bọn họ đi mua cà phề sao?"

Lâm Sâm lập tức đáp: "Đương nhiên không phải, là do tôi không chú ý."

Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Man Man.

Lâm Man Man: "Là tôi không đúng, Cố tổng, Lâm tổng, rất xin lỗi."

Cố Thâm: "Xin lỗi chúng tôi làm gì?"

Mặc dù không muốn, Lâm Man Man cũng cúi đầu: "Xin lỗi, Nam Hạ."

Nam Hạ: "Không có việc gì."

Cô ngước mắt nhìn Cố Thâm.

Cố Thâm không nhìn lại, lạnh nhạt nói: "Viết một bức thư xin lỗi, dán ở bảng truyền thông tầng 12 một tuần, bồi thường tiền quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng phí tổn thất tinh thần cho Nam Hạ, còn có....", anh quét mắt nhìn thảm dính đầy cà phê dưới chân, "Phí vệ sinh thảm sẽ trừ trực tiếp vào lương của thiết kế Lâm."

Lâm Man Man không còn cách nào khác: "Tốt."

Cố Thâm quét mắt nhìn mọi người: "Tôi không hy vọng sự tình này xảy ra lần nữa. Lý Khả, đem quy chế cùng nội quy công ty phát cho mọi người, cuối tuần sẽ tổ chức kiểm tra."

Lý Khả: "Được."

Không ngờ anh lại làm lớn chuyện thế này, Nam Hạ có chút ngoài ý muốn.

Cố Thâm nhìn sang Nam Hạ, thu toàn bộ biểu tình của cô vào đáy mắt: "Đi theo tôi."

Trước mặt mọi người, Nam Hạ theo Cố Thâm vào phòng làm việc.

Cửa phòng Cố Thâm đã đóng lại, mọi người thở phào, tự mình trở về chỗ tiếp tục công việc.

Một nhà thiết kế có quan hệ tương đối tốt với Lâm Man Man thấp giọng thì thầm với cô: "Nam Hạ này là ai vậy? Có quan hệ gì với Cố tổng vậy? Không phải Cố tổng không gần nữ sắc sao?"

Nhà thiết kế nổi giận với trợ lý cũng chỉ là chuyện bình thường, Lâm Man Man còn là người có năng lực, mặc dù đôi khi làm việc vẫn không tốt nhưng Cố Thâm cũng không thể làm người ta mất mặt như thế chứ.

Lâm Man Man cười lạnh: "Ai biết được?"

*

Nước mưa tí tách đánh vào thủy tinh trong suốt.

Cố Thâm đóng cửa lại, tháo hai nút áo sơ mi, thần sắc âm trầm không rõ.

Anh không nói gì.

Mỗi lần đơn độc ở cùng một chỗ với anh đều làm Nam Hạ khẩn trương, cô suy nghĩ một chút, đem áo vest trên người cởi xuống.

Cố Thâm: "Mặc đi."

Nam Hạ lại khoác áo vào.

Biểu tình Cố Thâm hòa hoãn hơn một chút, dựa vào bàn làm việc: "Có việc gì không?"

Đáy mắt anh lộ ra chút ôn nhu.

Hô hấp của Nam Hạ cũng chậm thêm vài phần.

Hôm nay cũng là kỳ sinh lý của cô.

Trang phục hôm nay cũng hơi mỏng manh, thời tiết lạnh giá lại bị một ly cà phê đá tạt vào người, bụng dưới đang rất khó chịu.

Nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu một cái.

Cố Thâm quan sát cô: "Khó chịu sao?"

Nam Hạ: "Không có."

Cố Thâm nói: "Là tôi quản lý nhân viên không tốt, xin lỗi.", anh lại nói thêm, "Em cũng không cần khẩn trương, hôm nay bất luận là người nào thì tôi đều xử lý như vậy."

Đây là sợ cô hiểu lầm à?

Đáy lòng Nam Hạ nổi lên chút chua xót, vẻ mặt lại rất bình thản: "Không sao, là tôi phải cám ơn Cố tổng mới đúng."

Cố Thâm gọi điện thoại trên bàn: "Cô vào đây một chút."

Hai người đều không nói gì, mấy giây an tĩnh này đặc biệt gian nan.

Lý Khả đẩy cửa vào.

Cố Thâm: "Cô giúp tôi mang Nam Hạ đi mua mấy bộ quần áo, chiếu theo quy định của công ty, xem như là bồi thường."

Lý Khả ôn hòa cười: "Được."

Nam Hạ: "Không cần...."

Cố Thâm ngước mắt.

Nam Hạ dừng lại.

Bụng dưới đột nhiên quặng đau, cô vô thức che bụng.

Cố Thâm nhíu mày: "Được rồi, hôm nay cho em nghỉ.", lại quay đầu nói với Lý Khả, "Để tài xế của tôi đưa cô ấy về."

Quần áo dính cà phê xác thực có điểm khó chịu, bụng dưới lại đau đớn, Nam Hạ thật sự chịu không nổi, không từ chối: "Áo vest sẽ trả lại anh sau."

*

Nam Hạ đến chào Lâm Sâm sau đó trực tiếp về nhà.

Về tới nơi cô lập tức muốn đi tắm.

Nước nóng từ vòi sen thả xuống, đem vết bẩn rửa trôi sạch sẽ.

Cô hơi ngửa đầu, đột nhiên nhớ tới lúc Cố Thâm choàng áo vest cho cô.

Lúc đó không cảm thấy gì, nhưng hồi tưởng lại thì tâm tình liền có chút rung động.

Đầu ngón tay anh lúc đó khẽ kìm ở vai cô, như từ sau lưng dùng cánh tay ôm lấy thân thể cô.

Xúc cảm ấm áp.

Nam Hạ hít sâu một hơi, ngăn suy nghĩ miên man của mình.

Sấy tóc xong, uống vài ngụm nước ấm cô liền về giường đắp chăn, cả người lại thoải mái thêm vài phần.

Tô Điềm nhắn tin tới hỏi thăm.

Đường Đường: "Cậu về đến nhà chưa Hạ Hạ? Tâm tình ổn không? Ngàn vạn lần đừng để Lâm Man Man làm ảnh hưởng, cứ coi như không khí là xong."

Lúc Nam Hạ đi thì Tô Điềm vẫn còn bận rộn trong phòng họp, cái gì cũng không biết.

Nam Hạ nhanh chóng trả lời: "Yên tâm, không sao ^^"

Tô Điềm biết tâm tình Nam Hạ không tốt, liền kể một đống chuyện bát quái.

Đường Đường: "Cậu không biết đâu, vì công ty chúng ta trải thảm cả tầng lầu nên muốn vệ sinh thì phải làm hết cả, hơn 100 mét vuông, cậu đoán xem sẽ tốn bao nhiêu tiền phí? Chưa có bill thì sắc mặt Lâm Man Man đã trắng bệch rồi!"

Đường Đường: "Còn tiền tổn thất tinh thần của cậu, phòng pháp chế định 1 vạn tệ, còn chưa tính tiền trang phục cho cậu, thực sự là sảng khoái!"

Đường Đường: "Thư xin lỗi cũng phải viết tay nha. Cố tổng quá khủng bố rồi."

Đường Đường còn gởi tới một tấm chụp lén Cố Thâm, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, cả người trầm ổn, hoàn toàn khác với Cố Thâm năm đó.

Nam Hạ nhìn tấm hình một hồi, khóe miệng cong cong, lưu vào điện thoại.

Đường Đường: "Còn có, Cố tổng hôm nay ra tay khoác áo cho cậu hình như rất giống như trong phim có đúng không? Bây giờ đang có một đống người ước ao làm bạn gái của anh ta."

Tâm tình Nam Hạ cũng vui vẻ, nói giỡn một câu: "Tớ cũng ước ao."

Dù sao Tô Điềm cũng không nghĩ theo hướng đó.

Xem như đây là một bí mật của Nam Hạ đi vậy!

Tan việc Tô Điềm lại nhắn tin tới.

Đường Đường: "Vận khí của cậu cũng quá kém rồi, hôm nay bạn gái của Cố tổng đến công ty!"

Ngón tay Nam Hạ run lên.

Summer: "Đáng tiếc."

Đường Đường: "Không sao, tớ đây đã vội chụp cho cậu xem mấy tấm! Không hổ danh là bạn gái Cố tổng, rất đặc biệt."

Tô Điềm gởi thêm mấy tấm ảnh.

Đó là một mỹ nhân rất có năng lực, khoảng hai lăm hai sáu, làn da màu lúa mì khỏe mạnh, buộc tóc đuôi ngựa cao, tay xách chiếc túi LV, tay kia khoác vào Cố Thâm cùng đi ra khỏi tòa nhà.

Bức ảnh tiếp theo là hình ảnh hai người lên xe,

Cố Thâm thay người kia mở cửa, tinh tế vươn tay sợ đối phương cụng đầu, nữ nhân kia đang khom lưng lên xe.

Nam Hạ không nói được tư vị lúc này là gì.

Rõ ràng đã chia tay lâu như vậy, rõ ràng biết Cố Thâm có bạn gái nhưng chính mắt mình thấy được cảnh tượng này lại là chuyện khác.

Tâm tình bị đè nén trong nháy mắt liền sổ lồng.

Cô ngước mắt nhìn chiếc áo vest màu đen đang được treo ngay ngắn, không hiểu sao có chút muốn khóc.

Trời cũng đã hết mưa, đêm Nam thành cũng thật lạnh...

Một lát sau lại có một người giao hàng gọi đến, nói trang phục Nam Hạ đặt đã được giao tới.

Nam Hạ thở dài một hơi, là đồ Lý Khả mua theo ý của Cố Thâm đây. Cô khoác một chiếc áo thật dày, đeo khẩu trang xuống lầu, ra cửa tiểu khu.

Trước cửa tiểu khu có đậu một chiếc Audi A6 mới tinh, biển số xe phía đuôi có 4 số 8.

Nam Hạ liếc qua, cảm thấy biển số xe tứ quý tám thế này là rất may mắn.

Ký nhận kiện hàng xong, Nam Hạ chậm rì bưng một thùng giấy cao hơn cả cô quay vào trong tiểu khu.

Cái thùng này cũng quá nặng rồi....

Trời vẫn còn mưa nhỏ, trên đất cũng đọng lại mấy vũng nước, Nam Hạ vừa đi vừa tránh nước đọng, thong thả như một chú sên bò.

Ánh đèn vàng cam hắt trên người cô.

Thuần sắc trắng.

Phía trước đột nhiên chiếu tới ánh đèn xe nhức mắt.

Nam Hạ khẩn trương ôm thùng giấy nép vào, sợ ngăn trở lối đi của người khác.

Chủ xe tựa hồ cũng không gấp, hạ đèn xe ý tứ đợi cô đi qua.

Nam Hạ thở phào nhẹ nhõm, thật lâu sau mới vào đến sảnh.

Audi màu đen chậm rãi lái qua, một lần nữa mở đèn xe, dừng sát phòng bảo vệ.

Cố Thâm xuống xe.

Anh đi tới, thuần thục đưa một phong bì cho người bảo vệ: "Vị bằng hữu này, làm phiền anh, hiện tại đang có một người ở tầng 24 muốn đem kiện hàng có chút lớn về nhà, nhờ anh mang giúp cô ấy một chút, gửi cho anh một chút lòng thành này."

Anh ngừng một chút lại nói thêm: "Đừng nói có người tìm anh nhờ hỗ trợ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.