Không Giới Hạn

Chương 37: Thư cái cọng lông




Thiếu niên Ngọc Bách đi đến địa chỉ thứ hai đây là một căn phòng nằm trên tầng 3 của ký túc xá. Cũng giống như bên ký túc xá nam, tầng 3 phòng rộng hơn gấp đôi và điểm cống hiến để ở cũng không ít một trăm nghìn điểm cống hiến để ở trong vòng một năm.

Khi Ngọc Bách đứng trước cửa phòng số 301-T3 thì tại một nơi bí ẩn một nhóm người đang quan sát nhất cử nhất động của thiếu niên. Họ bàn tán “Ôh~… Đây không phải phòng của cuồng nữ sao …” – “Đúng đúng. Chẳng lẽ hôm nay trời xanh chiếu cố. Cuồng nữ cũng có người viết thư truy cầu a …” – “Ai~ … Tên nào mắt mù vậy không biết …”

Thiếu niên Ngọc Bách đứng trước của phòng 301-T3 hít một hơi thật sâu tay gõ cửa miệng thì hét lên “Nhân viên giao thư tới …”

Từ bên trong nghe rõ ràng một tiếng CHOANG rồi một nổ nhẹ BỤP sau đó là một loạt tiếng chân vội vàng chạy ra. Thiếu niên của chúng ta nghe thấy tiếng động bên trong liền trùng xuống thầm than “Ai~ …”

Mở cửa ra là một thiếu nữ khoác cái áo blue trắng hiện tại đang đầy khói và bụi lem nhem. Thiếu nữ đầu tóc bù xù che hết nửa cái mặt thò đầu ra quát “Thư … Thư cái cọng lông. Bà mà biết được thằng nào gửi thi thì …”

Thiếu niên Ngọc Bách nhìn bà chị trước mặt không khỏi nuốt khan một cái nghĩ “Đậu … Bảo sao không có ai nhận nhiệm vụ tiễn thư. Hóa ra nhiệm vụ ủy thác này nó gian nan đến vậy.”

Sau một hồi chửi bới loạn hết cả lên thiếu nữ mới nhìn qua thiếu niên Ngọc Bách, không nhìn thì thôi, càng nhìn càng ngứa mắt. Đây chính là kẻ đã làm thí nghiệm của nàng thất bại trong tích tắc. Là kẻ đã làm cho căn phòng xinh xắn của nàng rối tung chỉ trong vài giây. Đây là kẻ đáng hận.

Ánh mắt thiếu nữ trừng trừng nhìn Ngọc Bách gằn giọng nói “Thư đâu?”

“Em gửi chị” Ngọc Bách gượng gạo cười còn khó coi hơn cả khóc đưa bức thư cho thiếu nữ.

Lúc này tại nơi bí ẩn có nhiều ánh mắt đang tập trung vào màn hình. Nơi đó có một thiếu niên và một thiếu nữ đang đứng. Nhìn thiếu niên trao thư cho thiếu nữ họ bàn tán

“Oh~ … Là một lá thư …” –

“Cuồng nữ thật là bá đạo a... Nhớ năm ngoái chị ấy củ hành cả người đưa thư lẫn người gửi thư khiến cho không ai dám gửi thư qua nữa. Hiện tại có kẻ gan lớn quá a...” –

“Ai~ … Không biết cuồng nữ có nổi điên thịt tiểu tử đưa thư xấu số kia không.” –

“Nhìn cái mặt của bà ý kìa. Quả này nghiêm trọng nha …”

“Ah~…” Cả phòng bỗng im bặt không nói gì khi nhìn thấy …

Thiếu niên Ngọc Bách lúc này đang sững sờ đứng im trong vòng tay của thiếu nữ. Thiếu nữ sau khi nhận được thì liền phát cuồng hét lên gào rú “TRÚNG RỒI … TRÚNG RỒI …” rồi ôm chầm lấy thiếu niên siết chặt lại làm hắn có cảm giác nghẹt thở.

Siết một hồi thiếu nữ lại khoác vai Ngọc Bách nói “Tiểu tử. Hôm nay ngươi may mắn a. Chị đây không bạc đãi điểm cống hiến của chuyến này gấp đôi à không cho ngươi gấp ba đi” Sau đó thiếu nữ mang một cái điện thoại cảm ứng ra rồi xác nhận đã nhận được thư và tặng thêm cho thiếu niên 100 điểm cống hiến vì khiến cho khách hàng hài lòng.

Thiếu niên Ngọc Bách tò mò nhìn cái điện thoại hỏi “Cái điện thoại này cũng đăng nhập vào được mạng lưới của trường a”

Thiếu nữ thấy Ngọc Bách ngây ngô liền nói “Tất nhiên đây là điện thoại dùng để liên lạc và kết nối với mạng nội bộ trong trường chỉ có thể dùng thẻ để kích hoạt. Giá của nó là 5000 điểm cống hiến...”

“5 … 5000 điểm cống hiến” Thiếu niên có chút ngơ ngác thì thầm.

Thiếu nữ không có để ý vẻ mặt của Ngọc Bách vẫn đều đều nói “Hiện tại có thể mua tại gian hàng điểm cống hiến Cấp 2 sao. Ta đoán cậu chắc là lính mới a. Hiện tại điểm cống hiến chắc đang ở cấp 1 sao a. Ta khuyên cậu đừng làm nhiệm vụ chuyển thư này nữa có ngày được ăn no đòn a.”

Nói xong thiếu nữ quay người đóng cửa lại để thiếu niên Ngọc Bách ở ngoài ngơ ngẩn …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.