Không Giấu Được Hy Vọng Xa Vời

Chương 1: Một Cái Nhìn Thoáng Qua






Editor: LacYen1012
————
Mùa hè năm 2019 là một mùa nắng nóng như thiêu đốt, rõ ràng đã qua lập thu, nhưng dư âm của mùa hè vẫn còn, nhiệt độ không chịu hạ xuống.

Giang Yểu giật giật áo phông đồng phục dính trên người, tùy ý lau khuôn mặt đỏ bừng vì bị phơi nắng dưới ánh mặt trời.

Nhanh chóng mở hộp mì tôm, đem gia vị và nước sôi đổ vào.

"Liên Thanh Lễ! Nơi này nơi này!"
Giang Yểu một tay bận bịu, tay kia rảnh rỗi vội vàng vẫy tay gọi bạn bè.

Cái gọi là nước sôi trong trường có lúc nóng lúc không, cô quan sát hồi lâu mới chọn được nước nóng.

Giang Yểu một tay giữ đáy hộp, một tay tiếp nhận thẻ nước của Liên Thanh Lễ vội vàng móc ra, cấp tốc đến gần khu vực cảm ứng.


"Cậu xác định cái nước này đủ nóng? Như thế nào mà không có hơi nước bốc lên thế?" Liên Thanh Lễ ở một bên hoài nghi nhìn hỏi.

Hậu quả của nước không đủ nóng chính là sợi mì không nở ra, nửa cứng nửa mềm đủ khiến cho hai người ngẫm lại liền lắc đầu ngao ngán.

" Tuyệt đối đáng tin cậy, chị em, tin tưởng tớ.

"
"Trời nóng như vậy, hơi nước thiếu đi là rất bình thường.

" Ngữ khí Giang Yểu kiên định, đối diện với mỹ vị một lát đã thèm nhỏ dãi.

Liên Thanh Lễ gật đầu, nửa tin nửa ngờ nhận thẻ mà Giang Yểu đã dùng hết.

"Cậu ăn trước đi, tớ đi siêu thị!"
" Cậu lại mua cái gì?"
"Mua chai nước uống.

"
Giang Yểu vừa mới nói xong, liền cẩn thận từng li từng tí bưng mì tôm đi đến siêu thị sát vách.

Tìm vị trí cất kỹ mì tôm mới từ lối vào siêu thị đi vào trong.

Khai giảng đã qua gần một tháng, học sinh lớp mười năm nay cũng đã vào trường nên đem siêu thị nhét chật như nêm cối.

Giang Yểu đã lên lớp 11 lắc đầu, trong lòng than thở nhìn khung cảnh chưa trải qua trong đời này.

Không gian trong siêu thị cũng không tính là nhỏ, mặc dù trong đây có máy lạnh để làm cho nhiệt độ mát hơn ở bên ngoài kia nhưng cũng không giảm được bao nhiêu đối với nhiều người như thế này.


Đọc truyện hay, truy cập ngay * TRUМ truyeЛ.

vЛ *
Một đám lại một đám người ồn ào vào, Giang Yểu không dễ dàng gì mới chen đến khu để đồ uống.

Thân cao một mét sáu trong đám người không có miếng chỗ tốt nào, thật vất vả mới chen đến chỗ trống trải, chân chưa kịp xử chí thì đã bị đạp một cước trong lúc không đề phòng.

Nhờ có nhiều người mới khiến cho tiếng kêu đau của Giang Yểu không rõ ràng.

Giang Yểu quay đầu nhìn từng người tới lui, căn bản không có cách nào tìm ra kẻ giẫm chân cô là ai, chỉ có thể đổ lỗi cho vận rủi.

Vừa mới quay đầu liền có một người đi tới đối diện cô.

Không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến Giang Yểu ngước mắt nhưng chỉ thoáng qua.

Chính là nhìn thoáng qua.

Bởi vì huấn luyện quân sự nên da ngăm ngăm chưa khôi phục lại màu da ban đầu, không khó để nhận ra bản thân người kia màu da thiên về trắng.

Mái tóc nhuộm màu sáng tóc xoã tung trông mềm thuận, kiểu tóc kia dành cho các chàng trai biết cách ăn diện trong năm nay.

Ngũ quan tinh xảo, không có biểu cảm gì.

Cặp mắt kia lại thu hút người, gặp một lần khó quên.

Về sau Giang Yểu nghe qua một từ, dùng để hình dung cậu chuẩn xác ——
Tiên nam hạ phàm.


Cổ áo màu trắng không giống với cổ áo màu xanh da trời của cô.

Hẳn là lớp mười.

Tiên nam đi qua bên cạnh Giang Yểu, ánh mắt cô dán chặt lên cậu như ở trên người cậu lắp nam châm, dính chặt lên cho đến khi cậu tiến vào đám người tìm không được tung tích.

Cmn.

Người này cũng quá soái đi.

Trong lòng Giang Yểu không ngừng thổi qua hai câu này, đầu óc giống như rơi xuống.

Lúc sau kịp phản ứng, Giang Yểu cũng không để ý mua đồ uống gì, tranh thủ thời gian tùy tiện tìm quầy thu ngân thanh toán tiền, chuồn đi tìm Liên Thanh Lễ.

"Mẹ nó mẹ nó Liên Thanh Lễ! Vừa rồi tớ nhìn thấy một soái ca lớp mười!!! Đẹp trai nhất so với những người tớ gặp qua! Không có người thứ hai!"
Vừa thấy được Liên Thanh Lễ, Giang Yểu liền khống chế không nổi mình líu lo không ngừng, hung hăng chia sẻ về cuộc gặp gỡ vừa rồi.

Liên Thanh Lễ không quá tin tưởng: "! So với Chu Hoài Vũ?"
"Soái gấp một vạn lần!"
——————
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
_ Chân Thành Cảm Ơn_.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.