Không Đường Thối Lui

Quyển 1 - Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cả người Lâm Dư ẩm ướt, tắm cũng không cần chà rửa gì, vấn đề bây giờ chính là cái gian phòng trên gác nhỏ hẹp kia, mới mưa to một cái đã ướt luôn nệm giường. Cậu trả khăn tắm lại cho Tiêu Trạch, sau đó cả người tí tách nước ngây ngốc đứng, bày ra một dáng dấp biết sai hứa sẽ thay đổi.

Tiêu Trạch liếc nhìn cái giường, tức giận nói rằng: “Đi lên lầu hai ngủ, còn quậy nữa tôi quăng cậu đi luôn.”

Lâm Dư lập tức nở nụ cười: “Cảm ơn anh!”

Cái này gọi trong họa ắt có phúc, lầu hai có mấy gian phòng trống, cậu chọn đại một gian cũng tốt hơn cái gác nhỏ kia nhiều. Nắm lấy quần áo sạch sẽ tiến vào buồng tắm rửa, lúc xả nước chưa thấy gì, đợi đến khi bọt nổi lên mới thấy đau cứ như bị kim châm.

Trai tim Tiêu Trạch cũng cho là khá nhạy cảm, nghe thấy Lâm Dư kêu thảm thiết liền phá cửa mà vào. Anh nhìn qua hơi nước mịt mờ trong phòng tắm thấy đối phương chỉ mặc vào cái quần short, cầm trong tay cái áo may ô.

Lâm Dư sợ hết hồn: “Anh họ? Anh làm sao vây?”

“Sao cậu gọi tôi?”

“Cánh tay của em bị thương rồi.” Lâm Dư giơ cánh tay lên, da dẻ trần trụi hồng nhạt có vài vết trầy, hẳn là do lúc bám vào  bệ cửa sổ làm bị thương.

Tiêu Trạch tìm chai thuốc cho cậu, không kiên nhẫn nói: “Tự bôi đi, còn la hét thì cút ra ngoài.”

Quần quật suốt một trận, Lâm Dư nằm trên giường thả lỏng sau khi sống sót, nhưng mà có hơi đáng tiếc, buổi chiều vất vả lắm mới có chút thân thiết, giờ đã bị cậu phá cho hỏng hết rồi.

Ôi, thôi mặc kệ nó, tùy cơ ứng biến, tùy ngộ nhi an(*) đi.

(*)thích ứng trong mọi tình cảnh

Lâm Dư vươn mình ôm lấy cái chăn mềm mềm, chuẩn bị ngủ một giấc cho đã thèm. Năm ba giây sau thình lình bật dậy, không nhịn được mà nghi ngờ, giả sử cậu không coi được mệnh số Tiêu Trạch, có phải là vì  mệnh Tiêu Trạch quá tốt hay không.

Vậy chuyện xảy ra vào tối nay, hổng biết có phải do cái người này khắc mình không ta?

Xui xẻo ghê hồn, lớn như vậy chưa kịp gặp đào hoa, đã đụng tới thiên sát cô tinh.

Thiên sát cô tinh còn chưa ngủ đang ngồi viết nghiên cứu luận văn ở thư phòng. Anh rất yêu quý công việc nghiên cứu địa chất, cũng bởi vì nó mà không ngừng học tập, tuy rằng mớ hỗn tạp dơ bẩn  trong công việc kia làm anh phát ngán vô cùng.

Bận bịu đến gần ba giờ khuya, sau khi đóng lại hết tất cả tập giấy trên bàn, bỗng nhiên xuất hiện một tấm hình chụp ảnh chung đội khảo sát ngủ qua đêm ở một năm nào đó. Lúc đó tuyết lớn ngập núi, nhiệm vụ khảo sự bị ngưng lại, cả đội không có việc gì liền đóng quân nghỉ ngơi, cảm thấy buồn chán nên mới chụp ra tấm hình này.

Mọi người đều nở nụ cười rạng rỡ, không biết cứ tưởng đang đi du lịch

Vật đổi sao dời, có người chuyển sang nghiệm khoa, có người thẳng thắn từ chức, còn có người thẳng thắn rời đi.

Màn hình tối đi, máy vi tinh cũng tắt, Tiêu Trạch cứ nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích. Anh từng đem hết mộng tưởng cùng nhiệt huyết chôn vào chốn núi cao, hòn đảo kia. Từng vì một kết quả nghiên cứu không ngủ không nghỉ mấy ngày mấy đêm, từng xem vết thương trên người như đeo lên tấm huân chương vinh dự nhất.

Nhưng tại sao anh lại từ bỏ cuộc sống đó, chấp nhận an phận làm một ông chủ của một nhà sách nhỏ?

Cho dù anh có đoạn tuyệt chia ly cũng sẽ không đoạn theo cách này.

Suy nghĩ không có kết quả, gió mưa ngoài cửa sỗ cũng ngừng. Tiêu Trạch xoa xoa mi tâm, đứng dậy trở về phòng ngủ.

Trận mưa rào sấm chớp đêm nay đã tặng một lượng nước dồi dào cho thành thị, lúc sau không hề lưu luyến rời đi, nhường chỗ cho ánh mặt trời làm nhiệm vụ tỏa sáng sân nhà. Sau cơn mưa trời lại sáng trong đến lạ thường, bất cứ ai một khi tỉnh dậy kéo màn cửa sổ ra, cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi nghênh đón ánh nắng mặt trời.

Tiêu Trạch có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, hôm nay bỗng dưng lại tìm một dây thừng nhỏ quấn vào cổ tay mình, sau đó đem một đầu khác quấn vào cổ tay Lâm Dư. Lâm Dư vẫn còn buồn ngủ, không cần phải đi coi bói buổi sáng, bạn nhỏ vẫn muốn nướng thêm chút nữa.

Cậu kiệt sức thều thào: “Anh ơi, em buồn ngủ quá à.”

Tiêu Trạch đương nhiên nhìn ra được, nhưng mà anh vốn giày vò tên trứng bịp bợm này, buồn ngủ là tốt đấy. Kéo kéo dây thừng, nguỵ trang thành một bộ dạng của mẹ hiền: “Đi nào, chạy qua dãy phố kế mua cho cưng cái bánh rán trái cây.”

Lâm Dư đầu tóc rối bời run rẩy, đi theo Tiêu Trạch chạy bộ: “Em còn phải ăn thêm hai miếng khoai chiên, em muốn cao lên.”

Không có gậy dẫn đường, cũng không có ai dẫn, chỉ có một cái dây thừng, Tiêu Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy Lâm Dư cụp mắt, có vẻ không có gì bất an.

Anh hỏi:“Sợ hả?”

“Dạ?” Lâm Dư phản ứng vài giây, sau đó lắc lắc đầu, “Anh họ, em tin anh mà.”

Tiêu Trạch quay đầu lại tiếp tục chạy: “Vậy chúng ta chạy nhanh hơn chút nữa, rèn luyện chức năng cho tim phổi.”

Lâm Dư không có quyền quyết định, chỉ có thể phục tùng. Cậu chạy nhanh theo, hơi thở bắt đầu dồn dập, không khí trong lành chui vào đường hô hấp, cứ như vuốt ve cả thân thể qua một lần.

Cuối cùng cậu cũng hoàn toàn tỉnh táo, có tinh thần liền cuộn tay thật chặt quyết định chạy một chuyến.

Mới có nói chưa kịp làm thì Tiêu Trạch đột nhiên tránh qua một bên!

Bà mẹ nó!! Cây già trăm năm to như cái thùng phi.

Lâm Dư kêu thảm một tiếng rồi thẳng đầu đâm vào cây, vỏ cây thô ráp muốn làm gãy mũi cùng gáy của cậu, trong miệng toàn là cặn bẩn của cây! Quán tính không nhỏ, trời đất quay cuồng. Sau khi cậu bắt đầu cảm thấy đau điếng cả người thì mới phát hiện bản thân đang ngồi bẹp dưới mắt đất, nước mưa hôm qua vẫn còn đọng lại làm cái mông của cậu ướt nhẹp.

Tiêu Trạch dựa vào cây kéo kéo dây thừng nhỏ: “Em trai, đi lừa người ta cũng không hề dễ dàng,  bây giờ đã hối hận chưa?”

Lâm Dư chảy hai hàng máu mũi, cảm giác chớp mắt một cái mà nước mắt cũng muốn chảy ào ào ra, thế nhưng cậu chỉ qua loa lau đi, máu tươi vẫn còn dính tèm nhem trên mặt, đôi mắt vốn vô thần trở nên ảm đạm, nhưng chẳng hề thấy tức giận chút nào.

Dáng dấp kia nhìn qua vô cùng tủi thân.

Tiêu Trạch không có nhiều lòng trắc ẩn có thể tùy tiện đi ra như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy tên trứng bịp bợm kia có khi chất mạnh mẽ đánh không chết nện không nát này, liền kéo kéo dây thừng: “Vẫn im lặng không có gì biện hộ à?”

Lâm Dư trở mình ngồi dậy: “Tên lừa đảo thì gạt tiền chứ còn gạt cái gì, vậy thì chờ đến lúc em gạt tiền anh thì anh đánh em cũng không muộn mà.”

Tiêu Trạch trả lời: “Hết lừa ăn lừa uống cũng vậy thôi.”

“… Nhưng em chịu làm việc cho anh rồi mà!” Lâm Dư tức giận đến đỏ mắt nóng mặt, “Em cho anh tiền anh cũng có chịu nhận đâu… ”

“…Mẹ nó! Khó chiều!”

Mấy câu oan ức còn chưa nói hết, nửa câu sau bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, Tiêu Trạch vẫn mặt nhăn mày nhó với đối phương như thường, không ngờ Lâm Dư lại cầm lấy thừng nhỏ kéo mạnh lại, như dùng hết sức bú sữa mẹ.(*)

(*)trẻ nhỏ hay dùng hết sức của mình để bú sữa, hút hết sữa ra, ở đây cũng coi như là dùng hết sức mình.

Tiêu Trạch bị kéo đến mức bước tới một bước, cúi đầu gần như đụng vào chóp mũi đang chảy máu của Lâm Dư.

Lâm Dư vội vàng giải thích: “Anh ơi, chỗ này có phải giao lộ không anh?! Có chuyện nguy hiểm!”

Vừa dứt lời, một chiếc ô tư chạy như bay từ phía tây quẹo đến ứ như mấy tên say rượu phát điên, lúc này mô tô đi trên đường cũng né không kịp, hai giây sau va chạm bay khỏi mặt đất.

Người trong cuộc té nhào xuống đất, xe mô tô lệch hướng rơi xuống đập trúng cái cây to trăm năm kia, lốp xe vẫn còn đang chuyển động, đốm lửa nhỏ chớp tắt chiếu xuống vũng nước trên mặt đất.

Cách đúng một bước, nếu không phải Tiêu Trạch bị Lâm Dư kéo ra, hậu quả khó mà lường được.

Lâm Dư che lỗ tai, chóp mũi dựa trên vai Tiêu Trạch, đau đớn cũng dần dần bớt đi, còn thể biết được có bàn tay đặt sau gáy mình, cả người ấm áp vô cùng.

Người bắt đầu bu đông lại xung quanh, Tiêu Trạch hoàn hồn trong cơn chấn động, khó có thể tin hỏi: “Làm sao cậu biết?”

Lâm Dư ngẩng đầu lên, giọng bị máu mũi làm cho đổi, nhẹ nói: “Em tính đó, anh đừng không tin em.”

Nhịp tim Tiêu Trạch vẫn còn chưa bình phục, anh lau vết máu trên mặt cho Lâm Dư, lát sau tay toàn là máu. Lâm Dư bé ngoan đứng im, bụng ùng ục kêu một tiếng, mặc dù bốn phía xung quanh người đông ồn ào, cậu cũng không hề quan tâm.

Lâm Dư bĩu môi: “Anh ơi, vậy chúng ta có đi mua bánh rán nữa không.”

Tiêu Trạch rốt cục dần bình tĩnh lại: “Đi, tôi mua cho cậu.”

Bánh rán thì còn nóng, nhưng khoai tây chiên bên trong thì mềm xèo(*). Dọc theo đường đi Lâm Dư hấp dẫn vô số mắt nhìn, người đi đường kinh ngạc tò mò quay đầu dõi theo.

(*) Bánh rán nhân khoai chiên Lâm Dư ăn:

timgjpg

Máu ứ đông trên trán, chóp mũi thì bị rách da, phía dưới còn đặc sắc hơn nữa. Vết máu loang lổ khắp người, trước ngực còn dính vài giọt. Lâm Dư vừa đi vừa gặm bánh rán, da bánh vừa mỏng vừa mềm, còn khoai mềm tới muốn vứt đi kia cho muối mặn ngọt vừa phải. Nếu không phải tại cái bánh này, sống chết cậu cũng chẳng thèm theo.

Tiêu Trạch bị cậu tay trong tay quá chặt, ma sát sinh ra một tầng mồ hôi bèn không nhịn được kháng nghị: “Buông ra đi, nam nam thụ thụ bất thân.”

Hiện tại Lâm Dư tự cho cậu là ân nhân cứu mạng: “Không được, lỡ anh giờ trò xấu ra thì sao? Nhiều cây như vậy, muốn đâm vào cây nào chả được.”

Ban nãy lúc xếp hàng chờ bánh rán anh có cân nhắc kỹ lưỡng, trước đó bày khổ nhục kế, thế nhưng người anh em này có vẻ như không chịu ăn mềm, nhưng anh lại không muốn dùng biện pháp mạnh bạo. Trải qua trận tai nạn xe cộ bất ngờ này, tên kia cũng cứu anh một mạng. Đối với Tiêu Trạch có lương tâm mà nói, tạm thời anh sẽ không trừng trị cậu.

Nhưng anh không biết rõ, liệu tên kia có lương tâm hay không?

Tiêu Trạch không hề biết những toan tính nhỏ nhặt đang kêu vang trong lòng Lâm Dư, bỏ mặc việc cậu cặp tay mình mà quay trở về nhà sách Mắt Mèo, sau đó không nói gì trực tiếp lên lầu tìm hòm thuốc.

Lâm Dư vẫn ngồi trên ghế salong, cậu đem cái bánh rán cuối cùng nuốt vào trong bụng, thỏa mãn ợ một cái dựa lên ghế tìm lại dư vị, sau đó còn lưu luyến mà vuốt vuốt cái bụng. Lão Bạch cùng Tiểu Hắc cứ như tả hữu hộ pháp, nằm hai bên trên hai cái tay vịn, cả người cũng đầy vẻ lười nhác.

Tiêu Trạch cầm chai thuốc Povidone (*) xuống, trong tay còn mang theo khăn lông ướt, nói: “Lau vết thương đi.”

(*)Povidone– Iodine có khả năng sát trùng tốt đối trong chữa trị các vết thương cục bộ và chống lây nhiễm rộng. Được dùng đầu tiên với những vết cắt nhỏ, vết sầy xước, vết bỏng và chỗ phồng rộp.

Lâm Dư ngồi thẳng đưa tay, không ngờ Tiêu Trạch lại không thấy động tác của cậu, sau khi ngồi xuống thì vất khăn lóng đang nóng vào mặt cậu. Động tác rất nhẹ, giống như sợ cậu đau.

Tối hôm qua chỉ vứt chai thuốc mặc cậu tự sinh tự diệt, còn bây giờ muốn đích thân làm cho.

Xem ra người này tương đối là có lương tâm.

Lâm Dư yên lặng hưởng thụ, có ai mà không thích được người khác hầu hạ không chứ. Cậu hơi vểnh mặt lên, giả bộ mù còn có thể lợi dụng mà nhìn chằm chằm người kia. Tiêu Trạch dùng khăn lông lau khô đi mấy vết máu đen trên mặt cậu,  lúc lau miệng vết thương còn thổi thổi một cái.

“Anh ơi, ngày mai em muốn bánh rán.” Ánh mắt Lâm Dư di chuyển trên mặt  Tiêu Trạch, không nhịn được nói, “Sóng mũi anh cao ghê, em bị đập tẹt luôn rồi.”

Cái khăn đang lau chùi trên cằm dừng lại, Tiêu Trạch nhìn cậu: “Sao cậu biết tôi sóng mũi cao?”

Lão Bạch cùng Tiểu Hắc vẫn đang trong tư thái lười biếng, còn Lâm Dư trong nháy mắt đã xù lông lên, cậu khẩn trương đến thân thể căng cứng, câu nói kia như đào một cái hầm cho cậu! Cẩn thận mấy cũng có sơ sót!

“Em, nãy em cầm tay anh mà.” Cậu nhấc tay sờ soạng cánh tay Tiêu Trạch, sau đó nắm lấy thật chặt “Kinh mạch của anh chặt chẽ tương liên, còn nhiều căn cốt như vậy, em sờ một cái là có thể đoán ra được, sóng mũi anh rất cao, mắt cũng không có nhỏ, mắt anh có vẻ thiên về hình dạng hẹp dài, còn em là tròn xoe.”

Tiêu Trạch nói: “Như hai quả hạnh.”

Lâm Dư nói dối nói lên đầu mình, xem như bản thân tránh thoát một kiếp, cậu không lộ ra vẻ gì mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó bị Tiêu Trạch dán hai miếng băng lên chóp mũi và cái trán.

Tiêu Trạch nhìn cổ áo cậu có vết máu: “Lên lầu thay quần áo, cái này dơ rồi.”

Lâm Dư khổ sở nói: “Em chỉ có hai bộ, bộ hôm qua ướt mưa còn chưa có kịp khô…”

Anh đi tới lục cái ba lô, đúng là không còn cái gia sản nào. Vóc người Tiêu Trạch cao, vai lại rộng, Lâm Dư mượn quần áo của anh mặc, đi đi lại lại cảm thấy trống trống, hình như chỗ nào cũng có gió lọt vào.

Tiêu Trạch nhìn không vừa mắt, liền thẳng thừng mua vài bộ cho Lâm Dư.

Lâm Dư vui vẻ nói: “Không chỉ lừa ăn lừa uống, mà còn lừa được quần áo mới!”

Ở nhà sách Mắt Mèo mấy ngày, cậu dần quen thuộc với tòa nhà ba tầng này, không cần gậy dẫn đường cũng có thể tới lui tự nhiên. Sự thật cậu cũng chẳng phải là người mù, thế nhưng diễn thói quen này vô cùng xuất thần có đầu tư.

Lâm Dư từ từ làm quen với mấy khu lân cận, ở sát là ký túc xá của cảnh sát thành phố, còn có hai trường trung học, quán cơm siêu thị không thiếu thứ gì, mà quan trọng nhất là, ở đây có một công viên nhỏ.

Không biết khi nào mới có thể xem được mệnh cho Tiêu Trạch, thế nhưng sự nghiệp không thể bỏ bê.

Trời còn chưa sáng Lâm Dư đã đi khỏi cửa, trên người diện quần áo mới, tay trái cầm quả địa cầu, tay phải xách theo bàn ghế xếp, trong túi quần vẫn không quên nhét thêm tờ giấy chứng minh tàn tật, trên mặt hiện lên ba chữ “Rất vui vẻ””.

Cậu chạy một vòng dọc theo công viên nhỏ nhìn xem, thế mà chỉ có một quầy coi bói, là do nghề này kiếm ăn không đủ hay là do cậu thức dậy quá sớm đây nhỉ.

Người bày sạp kia là một người tuổi đã cao, tóc râm râu mép nhỏ, trên bàn bày một tấm bát quái, còn mặc một thân áo vàng đất của hòa thượng, không biết là hoàng thượng thật hay gạt người đây. Lâm Dư cảm thấy không ổn, cảm giác mình thua kém ngay từ điểm xuất phát.

Cậu ngồi xuống bên cạnh, rõ ràng là muốn chiến.

Cụ ông không nhìn cậu, căn bản là do ông không để cậu vào trong mắt.

Ngày mới vừa sáng, sương mù bay nhàn nhạt, lui tới công viên đa số là người lớn tuổi đi tập luyện. Lâm Dư khép hai đầu gối lại, bày ra một tư thế vô cùng ngoan ngoãn ngồi trước bàn nhỏ, chờ người đến khai trương.

Không lâu sau, có một người đàn ông đỡ một cụ bà đi qua, đi tới chỗ họ thì dừng bước. Cụ bà hỏi: “Xin cơm sao? Cho bọn họ hai đồng tiền lẻ đi.”

Lâm Dư vô cùng kinh ngạc, cậu ăn mặc đẹp như vậy, sao có thể bị nhận lầm thành người ăn xin? Cụ ông bên cạnh còn hài hước hơn, chấp tay lại mà niệm câu “A di đà phật”, tuyên bố chỉ tính quẻ, không khất thực.

Người đàn ông vội giải thích: “Mẹ, không phải xin cơm, mà là bày sạp coi bói, ở ngoài công viên hay nhìn thấy ấy.”

Cụ bà ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi bị đục thủy tinh thể nên nhìn không rõ. Lập Đông, hay chúng ta để đại sư xem một chút?”

Lâm Dư không được để ý tới, tư thế không thay đổi lặng lẽ dò xét hai mẹ con người này. Cụ bà ăn mặc khá giản dị, đôi giày vải hình như tự mình làm, còn người đàn ông thì ngược lại, một thân thời thượng, kiểu tóc cũng rất đẹp, nhìn qua là một người vô cùng chú trọng tới dáng vẻ.

“Đại sư, chúng tôi muốn tính một quẻ.”

Bên cạnh đại gia hỏi: “Xem tướng mạo hay tướng tay?”

Cụ bà đưa tay ra: “Tay đi, già rồi trên mặt toàn nếp nhăn.”

Người kia cầm lấy tay cụ bà xem kỹ càng, sau làm bộ vuốt vuốt chòm râu, thở dài nói:”Đường hoa tay dằn đặc, cuộc sống của bà chắc không mấy dễ dàng, nhưng mà hiện tại có thể an ổn tuổi già nên cứ an tâm. Trong lòng bàn tay có quán kiều tuyến(*), phải cẩn thận có bệnh từ tim, chú ý thân thể”

(*) Là đường đi qua đường tình cảm và đường trí tuệ, tuyến này còn thể hiện người đó có thể có bệnh tim.



Lâm Dư ở bên cạnh nghe, nghĩ thầm đây cũng chỉ là trình độ nhập môn, cụ bà mặc đồ như người ở dưới quê, còn người đàn ông kia thì có vẻ sinh sống ở thành phố nhiều năm, cho nên cậu đoán có lẽ là cụ bà khổ cực nuôi dưỡng cho người con ăn học, cuối cùng đã tới thời kỳ hưởng phúc.

“Ôi, cảm ơn đại sư.” Cụ bà nghe được hai câu còn chưa xong gì đã hài lòng rồi. Sau đó bà mở to cặp mắt đục của mình chuyển sang bên cạnh, hỏi: “Lập Đông, vị đại sư này cũng xem bói hả?”

Người đàn ông kia có chút chần chừ “Vị đại sư này… vẫn còn là một đứa nhỏ.”

Lâm Dư móc ra giấy chứng minh tàn tật: “Người mù xem bói, không nói quá. Nếu xem không chuẩn mong mọi người thông cảm, đôi mắt của bà nhìn không rõ, vậy tính ra cũng có duyên có phận với con, con không lấy tiền đâu.”

Lời nói gió bay, phục vụ không tốn tiền, hai mẹ con vốn cảm thấy người trẻ tuổi xem bói không thể tin được, nhưng cậu không cần tiền, cái miệng thì ngọt, cho nên dịch sang một bước xem tiếp.

Lâm Dư nghiêm túc sờ tay vụ bà, bỗng nhiên nở nụ cười: “Lúc trẻ bà chắc chắn là một mỹ nhân.”

Cụ bà ha ha cười: “Bà tên là Tiểu Hoa, lúc còn trẻ người trong thôn đều gọi bà là Nhất Chi Hoa(Một Cành Hoa).”

Lâm Dư lại hỏi: “Bà tới đây chơi ạ?”

“Cũng không sai, nhưng mà tới đây chơi cũng không đi nữa.” Người đàn ông trả lời, “Tôi làm việc ở đây, liền đón mẹ lên ở để có thể báo hiếu.”

Cụ bà có vẻ vui, miệng cười không ngớt. Lâm Dư cũng cười với bà, sau đó khôi phục lại trạng thái, nắm lấy tay cụ, mở miệng vô cùng có chừng có mực: “Bà Tiểu Hoa, có phải gần đây bà có chuyện gì đau lòng hay không?”

Chúng sinh, không có người nào cả đời có thể thuận buồm xuôi gió, chịu tội cũng không phải số ít. Lâm Dư bày sạp coi bói đoán mệnh, chỉ thông báo vận trình mệnh số, chưa bao giờ tỏ lòng thương xót. Giống như bác sĩ xem bệnh, nếu cứ có bệnh nhân số khổ lại thương tiếc một phen, bác sĩ sẽ mệt đến chết.

Dù sao cũng nhìn riết thành quen, mặc dù không tới mức vô cảm, nhưng hiện tại sẽ không nhạy cảm thái quá.

Kết quả cụ bà chỉ cười đáp: “Không có, mọi chuyện đều rất tốt, không có chuyện gì đau lòng cả.”

Người đàn ông kia cũng cười: “Tiểu sư phụ, vậy thì có thể xem là coi sai, học tập không tinh.”

Lâm Dư có chút lúng túng, vốn nếu nhìn bề ngoài thì nhìn cậu có vẻ là người đoán không chuẩn, còn chưa kịp kết luận thì khách hàng đã chặn đầu phủi đi. Cậu buông tay cụ bà ra, cười xòa nói:”Bà ơi, lúc này chắc con chưa phát huy tốt, lần sau nếu bà tình cờ gặp lại con, con xem cho bà miễn phí.”

“Ôi không sao không sao, ai làm việc mà không từng mắc sai chứ.” Lão Cụ bà được đỡ đứng lên, từ đâu đó móc ra tớ giấy hai mươi đồng tiền, “Còn trẻ như vậy nên tìm một công việc đàng hoàng, làm đến nơi đến chốn đi.”

Hai mẹ con họ dần đi xa, Lâm Dư cầm tờ hai mươi đồng kia có chút trống rỗng.

Cậu thật sự xem sai rồi? Không phải chứ

Chẳng lẽ cái mệnh lớn của Tiêu Trạch không chỉ khắc cậu, mà còn hút hết linh khí của cậu?

Lâm Dư còn chưa tìm ra nguyên nhân, bỗng nhiên nghe thấy được một tiếng hừ cười, cậu quay đầu nhìn sang cụ ông bên cạnh thì có cảm giác đối phương đang cười mình. Người đó sờ sờ chùm râu nhỏ của mình, nói: “Thôi thôi, mù rồi thì đừng tốn công tốn sức, cậu ngồi cạnh tôi không kiếm được đồng nào đâu.”

Lâm Dư hỏi: “Ông tới từ Nam Thiếu Lâm hay Bắc Thiếu Lâm vậy ạ?”

Cụ ông đáp: “Cái nào cũng không phải, sáng sớm đi xé hai mét bộ ở khu chợ sáng, sau đó để bạn già may kiện cà sa cho thôi.”

Liền biết không phải hòa thượng thật, Lâm Dư bĩu môi: “Vậy sao ông tính được chính xác thế?”

Cụ ông ra vẻ đắc ý: “Ta sống bảy mươi năm, có cái gì chưa từng nhìn qua, nhìn hai mắt liền có thể đoán được năm, sáu phần. Cái mặt tang thương này của ta có thểm làm bọn họ tin hai, ba phần nữa. Gộp hai cái lại không phải quá đủ rồi sao.”

Người đến bói toán hỏi quẻ được chia  làm ba loại: hiếu kỳ, có tâm tình tùy tiện hỏi một chút, người như vậy đều không có sầu lo gì lớn. Còn loại thứ ba chính là người đi đến tuyệt vọng, trong lúc trải qua dừng lại bói một quẻ, đã đi đến đường cùng rồi cái gì cũng có thể thử. Đó chính là những điều đơn giản của phong kiến mê tín, loại người thứ ba tốt nhất nên dọa một chút.

Lâm Dư cúi sát vào: “Ông ơi, ông tính thử xem đường nhân duyên của con đi, năm nay con mười bảy.”

Cụ ông nói: “Mặt không quá ba lạng thịt, eo không đựng được smartphone, một thân không nằm được ba phòng, hai chân không lái được cái xe bốn bánh, chỉ có cái bề ngoài, cô gái ngốc nào không có mắt mới coi trọng cậu.”(*)

(*) Ý của ông là Lâm Dư chỉ được cái vẻ ngoài đẹp, không có smartphone, không nhà, không xe, nên chả ma nào nó thèm ưng

Lâm Dư nghe được vui vẻ: “Mấy cái trước đúng quá!”

Cậu vui mừng xong hỏi tiếp: “Vậy mấy tên đàn ông ngốc có thể coi trọng con không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.