Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 46




Lúc nhỏ, nếu nói tới bậc cha chú mà Adrian thích nhất, nhất định là Vahl Cayman.

Thượng tầng của Thủ đô tinh cũng chỉ có mấy đại gia tộc như vậy qua lại với nhau. Mỗi lần tiệc tục vô tình gặp nhau, người chú không có bất cứ máu mủ gì với hắn này kiểu gì cũng sẽ giấu diếm nhét cho hắn mấy đồ ăn mà trẻ con thích. Ông ngoại Adrian không thích người đồng liêu trẻ tuổi này chút nào, nhiều lần cảnh cáo Adrian không được tiếp xúc với loại người như vậy. Điều này càng k1ch thích ý nghĩ phản nghịch của Adrian. Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ nói với Vahl nhiều thêm vài câu. Vahl không giống với Stalvern chỉ trích hắn có suy nghĩ khác người hay tính trẻ con, mà ngược lại vẫn luôn thân thiết cổ vũ, hoặc cũng kiên nhẫn khuyên giải hắn.

Lần duy nhất Vahl nặng lời với hắn là lúc hắn mười ba tuổi đánh nhau với học sinh khóa trên ở trường. Lúc ấy bị camera tuần tra trong trường ghi lại được, mấy học sinh tham gia vào đều được yêu cầu mời phụ huynh tới trường nói chuyện. Adrian biết tính tình của Stalvern chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, lại không muốn mất mặt trước bạn bè, bèn nói láo rằng ông ngoại có việc rồi gọi Vahl tới.

Vahl quả nhiên rất để ý lòng tự trọng của cậu trai. Ông cùng các phụ huynh khác lần lượt chạy tới, sau khi nghe rõ đầu đuôi ngọn ngành, không chỉ không giống các phụ huynh khác răn dạy con mình, mà còn không để ý nói: “Tôi không thấy Adrian làm gì sai cả.”

Vahl không có tiếng nói trong Hội nghị bàn tròn, nhưng đó là việc nội bộ trong Thượng nghị viện, người ngoài không biết rõ như vậy. Phụ huynh khác ngại thân phận Thượng nghị sĩ của ông, đều giận mà không dám nói, thầy giáo buộc lòng phải lên tiếng: “Ông Cayman, cậu Yate đây đã đánh cho hai đàn anh bị thương!”

“Ý của anh là, hai thằng nhóc mười sáu tuổi bắt nạt một đứa nít mười ba, lại còn bị thằng bé mười ba đánh cho bị thương lại?” Chỉ nghe Vahl nhẹ nhàng nói với Adrian, “Cái này là con sai rồi, Adrian, con ra tay mạnh như vậy làm chi, sao không nhường các anh hả? Xin lỗi đi con.”

“Xin lỗi các anh, lần sau tôi sẽ nhường.” Adrian nghe lời nói.

Hai nhóc khóa trên mười sáu tuổi kìm nén đến mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt cha mẹ chúng cũng đổi xoành xoạch. Thầy giáo không ngờ đường đường là một Thượng nghị sĩ lại đi bênh người nhà tới mức không nói lý như vậy, đang định nói gì thì Vahl đã nói trước: “Được rồi, xin lỗi cũng đã xin lỗi, thầy giáo…”

“Gần đây Điệp sắp được triển khai ở tinh khu thứ năm mươi mốt và năm mươi hai, việc này mọi người đều biết. Hội nghị bàn tròn bận rộn, rất nhiều việc phải dựa vào nghị viên Yate, thằng bé có chút xung đột nhỏ với bạn ở trường… Chút chuyện nhỏ này cũng không cần kinh động tới ông ấy đâu nhỉ? Vậy đi, thằng bé này bây giờ tôi đón về, hôm nay tôi sẽ bắt nó sám hối một ngày, sau đó mọi chuyện xem như dừng lại ở đây, được chứ?”

Ông nói chuyện chậm rãi, giọng điệu lại không thể cự tuyệt, thầy giáo đành phải gật đầu thả người đi.

Adrian không ngờ rằng, hắn cứ nghĩ Vahl thật sự cảm thấy hắn không làm sai, ra khỏi trường còn hưng phấn kể cho Vahl rằng mình đã giáo huấn hai tên khóa trên khiêu khích mình thế nào, nhưng vừa lên đến xe, mặt Vahl đã tối sầm, giọng trầm xuống: “Adrian, có phải con cảm thấy đánh được hai thằng nhóc kia là đắc ý lắm không?”

Đây là lần đầu tiên Vahl nghiêm nghị nói chuyện với hắn như vậy, Adrian sửng sốt, chần chờ gật đầu một cái.

“Các con rõ ràng đã hẹn một đánh một, nhưng đối phương lại tới hai người, bọn chúng căn bản chưa từng nghĩ tới công bằng đánh một trận với con, chính là muốn dạy cho con một bài học!”

“Hai người thì thế nào? Tôi vẫn thắng!” Adrian mười ba tuổi không phục nói.

“Vậy con có từng nghĩ rằng, thằng nhóc có mâu thuẫn kia với con vì không biết thực lực của con nên chỉ đến hai người, vậy nên nếu nó gọi ba người, liệu con có thắng được không? Năm người? Mười người thì sao? Nếu bọn chúng còn mang vũ khí đến thì sao? Cái hẹn l0 mãng chui vào chốn hiểm như vậy, hôm nay là con may mắn, vì đối thủ của con quá ngu ngốc, chưa đủ tâm cơ. Adrian, con hẳn phải nên cẩn thận hơn với an toàn của mình, vừa rồi thầy nói con cũng bị thương, ta rất đau lòng. Mẹ con cho con sinh mệnh, con không thể hành động cảm tính mà mạo hiểm như vậy.”

Từ trước tới nay chưa từng có ai nói ‘Con bị thương, ta rất đau lòng’ như vậy với hắn, Adrian ngẩng đầu nhìn sườn mặt của người trung niên đang lái xe, buồn bực nói: “Ừm.”

“Tốt, ông ngoại con hôm nay có lẽ phải bận rộn tới khuya, ta đưa con về trước, sau đó quay lại trường học xóa cảnh con bị quay đi, dù ảnh hưởng không quá lớn, nhưng dù sao… Để vào Học phủ Tối cao cũng cần cạnh tranh rất kịch liệt, Điệp sẽ đánh giá mọi biểu hiện của các con ở trường, thế nên vẫn nên để ý chút thì hơn.”

“Xóa đi? Adrian nói, “Bọn tôi từng được học, tất cả camera đều là mắt của Điệp, nó đã thấy rồi làm sao quên được?”

“Con quên ta là ai rồi sao.” Vahl cười nói, “Đây là việc nhỏ, video phải xóa, con đừng lo.”

Adrian cao giọng nói: “Tôi không lo, nhưng mà video làm sao xóa được? Trí tuệ nhân tạo không phải tuyệt đối công chính sao? Nếu video mà con người cũng có thể thay đổi, vậy sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa gì?”

“Adrian, thế gian này không có công bằng tuyệt đối. Chẳng qua, Điệp xác thực đã tiếp cận gần đến tiêu chuẩn này. Có rất nhiều chuyện, mục đích có lẽ là tốt, nhưng…”

“Mục đích tốt cũng chưa chắc là tốt.” Adrian bĩu môi nói, “Nếu căn bản đã không có công bằng tuyệt đối, tại sao phải cố gắng tạo ra?”

Vahl trố mắt nhìn thằng nhóc mới mười ba tuổi, vất vả chốn quan trường mấy chục năm, ông thế mà lại không trả lời được vấn đề này.

“Chú Vahl, dè dặt không phải là cách, không thể giải quyết được vấn đề.” Adrian nói tiếp, “Cách giải quyết chính là mạnh lên. Khi tôi đủ mạnh, mạnh tới mức không cần phải quan tâm đối phương tới một người hay mười người nữa, họ sẽ không còn dám xung đột với tôi.”

“Đây chính là lực uy hiếp mà chúng ta vẫn thường nói, nhưng ý ta không phải muốn dạy con cái đó…” Vahl dở khóc dở cười, ý nghĩ đùa giỡn chợt xẹt qua trong đầu ông.

Có lẽ thằng bé này có thể trở thành một tướng quân mang binh đi đánh giặc. Hiện giờ các tinh khu mặc dù đều hợp các tinh cầu của một hoặc nhiều hành tinh để trở thành quân đội, nhưng việc như đánh trận đã sớm chỉ tồn tại trong sử sách. Từ khi nhân loại chấm dứt cục diện chia rẽ để trở thành Liên Bang, cục diện hòa bình đã duy trì trong nhiều thế kỷ. Có lẽ trong vài thế kỷ tới, chiến tranh với súng đạn thật rất có khả năng sẽ không xảy ra.

Lúc đó Vahl không lường trước được rằng, chỉ ngắn ngủi mười mấy năm sau đó, khói thuốc súng đã sắp sửa nổi lên khắp Liên Bang.

Làn sóng giận dữ của dư luận không thể ngăn cản, mà lực lượng can đảm lên tiếng vì tự do – hàng ngàn hàng vạn dân chúng phổ thông – thậm chí còn hùng cứ một phương ở quân đội Navi, giằng co không ngừng với Thủ đô tinh xa xôi. Cậu bé năm đó nói ‘Mạnh lên mới là cách giải quyết vấn đề’, giờ đã trở thành người đàn ông quyền lực mà đến cả Thủ đô tinh cũng phải kiêng dè.

Đã rất nhiều năm Adrian chưa gặp người chú vẫn luôn thật lòng thật dạ với mình này. Sau khi vào Học viện Tối cao, công khai lập trường của mình, hắn không còn chủ động liên lạc với Vahl. Về sau thế cục càng đối lập càng trở nên gay gắt, hai người hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Hắn vẫn cứ luôn cho rằng Vahl đóng vai một người cha trong cuộc đời hắn, mặc dù bọn họ tiếp xúc không nhiều, nhưng so với Stalvern chỉ biết dạy hắn về vinh dự và thể diện của gia tộc, thì Vahl lại cho hắn hiểu thế nào là bao dung, trưởng thành, thế nào là đúng sai, yêu hận.

Có thể trùng phùng với Vahl trong tình cảnh thế này, còn biết được ông cùng một trận doanh với mình, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng may mắn.

“Chỉ huy Yate.” Vahl nói. Không đợi ông nói tiếp, Adrian đã lập tức nói: “Chú Vahl, giữa chúng ta không cần xa lạ như vậy.”

“Nghị viên Cayman, ngài Yate, vậy hai người cứ trò chuyện, tôi sẽ về phòng của mình trước.” Intron rời đi nói, Adrian dặn vệ binh của mình tới hộ tống cậu ta về.

“Con không nên phái vệ binh duy nhất mình mang theo đi.” Vahl không đồng ý nói, “Ngộ nhỡ ta có ác ý, con chỉ có một mình sẽ cực kỳ nguy hiểm.”

Adrian bật cười nói, “Chú ơi, tha cháu đi. Nói từ nhỏ tới lớn, mười năm không gặp, vừa thấy mặt chú đã dạy rồi.”

Hắn chủ động nói vậy, cảm giác xa lạ do nhiều năm không gặp giữa hai người cũng nhạt đi, bên môi Vahl cũng hiện ý cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Mấy năm này Tiêu bản đã nhiều lần đưa ra cảnh cáo với con, con nên giữ cảnh giác với tất cả những người của Thượng nghị viện mới đúng.”

“Ồ, chú định nhắc rằng Pearson muốn mạng của con sao?” Adrian hoàn toàn thất vọng, “Không cần chú nhắc, con cũng biết ông ta hận không thể gi3t ch3t con. Có kẻ nào cấp tiến ủng hộ trí tuệ nhân tạo nào mà không muốn mạng con chứ? Nhưng phải có bản lĩnh mới làm được.”

Vahl không vừa lòng: “Adrian.”

“Dạ dạ. Con có đề cao cảnh giác với người của Thượng nghị viện mà, thật đấy ạ. Chú xem Bayer với… Chung Yến, con đều giam lỏng họ đấy thôi.”

Vahl nói: “Nói đến Chung Yến, hạn nộp phạt của con và Chung Yến cũng sắp đến rồi đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu con khó khăn, ta có thể…”

“Không không, không khó khăn, cái đó, chú đừng quan tâm việc này.” Adrian không muốn nhắc tới món nợ giữa mình và Chung Yến, nhất là người này còn là bậc cha chú của hắn, xấu hổ lắm.

“Adrian, nói cho ta biết… Con định chấp nhận cuộc hôn nhân này đúng không? Đừng như vậy, hôn nhân là chuyện cả đời, cho dù là bạn đời tối ưu mà Điệp nhận định thì đã sao? Con chỉ cần thuận theo trái tim mình, vậy là đủ, nắm lấy tự do, đây không phải là thứ con phấn đấu ——”

“Chú ơi, chú nghĩ đi đâu vậy, con không định kết hôn với cậu ta.” Adrian vội ngắt lời ông, “Ngày mai con sẽ giao tiền phạt. Thời gian có hạn, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính thì hơn ạ. Con đã cảm thấy người đứng sau Tiêu bản hẳn là người có quyền chức cao, nên sớm nghĩ tới chú mới phải, ngẫm lại người có tác phong cẩn thận như vậy…”

“Cái gì? Ta?” Vahl nghe được một nửa mới thấy không đúng, vội vàng phủ nhận nói, “Adrian, con hiểu lầm rồi, ta không phải người sáng lập ra Tiêu bản, càng không phải người lãnh đạo. Ta chỉ là người truyền tin của họ mà thôi.”

“Không phải chú sao?” Adrian nhíu mày nói, “Vậy chú có manh mối nào không? Tình thế gấp rút, nếu có thể hợp tác càng chặt chẽ với Tiêu bản hơn sẽ là một sự trợ giúp lớn đối với chúng ta. Nhưng trước đó, con rất muốn tự mình gặp mặt người sáng lập này.”

Vahl lắc đầu nói: “Ta cũng không biều nhiều. Tổ chức này sử dụng phương thức liên lạc 1 với 1, chỉ sợ cũng có rất ít cao tầng trong đó biết được thân phận của người đứng đầu. Ta đã trở thành người truyền tin của họ hai năm, dưới ta là Intron. Cậu ta tiến vào Thượng nghị viện cũng một phần do ta trợ lực. Về phần người sáng lập, người đó hẳn cũng sẽ chỉ tiếp xúc với người dưới quyền trực tiếp, còn ra lệnh trực tiếp cho cả tổ chức thì từ khi thành lập tới nay cũng chỉ có hai lần. Lần thứ nhất nghe nói là đặt quy tắc ban đầu, không cho phép tiếp xúc với cao tầng Navi, tuyệt đối không được đặt chân tới Navi. Khi đó con đã bắt đầu hiển lộ tài năng, ta cho rằng có thể đây là động thái để họ tỏ rõ sự tôn trọng đối với người đứng cùng một trận doanh. Còn lần thứ hai lại rất kỳ lạ, nếu ta không lầm thì vào hơn nửa tháng trước.”

“Hơn nửa tháng trước sao?” Trong lòng Adrian dâng lên thứ dự cảm kỳ dị. Hắn chợt nhớ, gần một tháng trước, hắn tự mình tiếp xúc với tổ chức này, lúc đó ngoài cửa tiệm tiêu bản, hắn gặp…

“Mệnh lệnh yêu cầu tất cả cửa hàng tiêu bản lập tức chỉnh đốn – cải cách, tiêu hủy tất cả tiêu bản động vật có lông.” Vahl hoang mang thuật lại, “Con nói xem đây là ý gì?”

- Hết chương 46-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.