Không Có Ngày Mai

Chương 29




NGAY TẠI ĐÂY, TRONG SẢNH CỦA ĐỒN CẢNH SÁT Khu vực 14, Jacob Mark nói một mạch chừng năm phút, với sự liên tục nhưng thiếu mạch lạc rất đặc trưng của người thực sự lo lắng. Anh bảo rằng người của đội bóng Đại học Nam Carolina đã đợi bốn tiếng đồng hồ, sau đó gọi cho cha của Peter, sau đó cha của Peter gọi cho anh. Anh nói rằng đối với một ngôi sao là sinh viên năm cuối đang hưởng học bổng toàn phần, bỏ tập là điều không thể tưởng tượng. Trên thực tế, bất kể chuyện gì khác đang diễn ra thì vẫn cứ tập luyện, đó là một phần quan trọng của nguyên tắc huấn luyện. Dù xảy ra động đất, bạo động, chiến tranh, người thân qua đời, bệnh hiểm nghèo, mọi người vẫn có mặt. Việc này khẳng định với thế giới tầm quan trọng của bóng bầu dục, qua đó cho thấy các cầu thủ quan trọng thế nào đối với trường. Bởi vận động viên được hầu hết mọi người tôn trọng, nhưng bị một vài người không tôn trọng. Và có một lệnh bất thành văn là phải tuân theo lý tưởng của đa số, thay đổi tư tưởng của thiểu số. Và có vấn đề rõ ràng về vai trò của đấng trượng phu. Bỏ tập thì cũng như lính cứu hỏa không chịu chữa cháy, như cầu thủ bóng chày ở vị trí đánh bóng đứng xoa tay khi bị ném bóng trúng người, như một tay súng bá vàng lại ở lì trong quán rượu. Không thể được. Chưa bao giờ nghe nói. Không xảy ra. Say xỉn, gãy xương, rách cơ, thâm tím, chẳng thành vấn đề. Anh phải có mặt. Thêm vào đó, Peter sắp dự giải quốc gia, và các đội ngày càng chuyên nghiệp cần tìm cầu thủ. Họ đã bị lừa quá nhiều lần. Thế nên bỏ tập cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ suất ăn của mình. Không thể giải thích được. Không thể hiểu nổi.

Tôi nghe mà không để tâm nhiều. Thay vào đó tôi đang tính giờ. Đã gần bốn mươi tám giờ kể từ khi Susan Mark không kịp hạn chót. Tại sao người ta vẫn chưa tìm thấy thi thể của Peter?

Rồi Theresa Lee xuất hiện cùng những thông tin mới.

Nhưng trước tiên Lee phải xử lý tình hình của Jacob Mark. Cô đưa chúng tôi lên phòng họp ở tầng hai, nghe anh ta trình bày rồi hỏi, “Người ta đã chính thức báo là Peter mất tích chưa?”

Jake nói, “Tôi muốn làm việc đó ngay bây giờ.”

“Anh không làm được đâu,” Lee nói. “Ít nhất là không làm việc đó với tôi. Cậu ấy mất tích ở LA, chứ không phải ở New York.”

“Susan đã bị giết tại đây.”

“Cô ấy đã tự sát ở đây.”

“Người của USC không tiếp nhận thông báo về người mất tích. Còn LAPD sẽ không để tâm. Họ không hiểu.”

“Peter đã hai mươi hai tuổi rồi. Cậu ấy có phải trẻ con đâu.”

“Nó đã mất tích hơn năm ngày rồi.”

“Lâu bao nhiêu không quan trọng. Cậu ấy không sống ở nhà. Và ai nói là cậu ấy mất tích? Ai có quyền nói nếp sinh hoạt bình thường của cậu ấy là như thế nào? Có thể là cậu ấy đi đâu đó một thời gian dài mà không liên lạc với gia đình.”

“Lần này khác.”

“Vậy cách xử lý của các anh ở Jersey thì thế nào?”

Jake không trả lời.

Lee nói, “Cậu ấy là người trưởng thành độc lập. Có thể thể cậu ấy đã lên máy bay đi nghỉ. Có thể bạn bè cậu ấy đã ở sân bay và trông thấy cậu ấy đi. Tôi có thể hiểu LAPD sẽ nhìn nhận vụ này từ góc độ nào.”

“Nhưng nó đã bỏ buổi tập bóng bầu dục. Thường chuyện đó không xảy ra.”

“Nhưng rõ ràng là nó đã xảy ra rồi.”

“Susan bị đe dọa,” Jake nói.

“Bởi ai?”

Jake nhìn tôi, “Nói cho cô ấy nghe đi, Reacher.”

Tôi nói, “Chuyện gì đó liên quan tới công việc của cô ấy. Đòn áp lực có sức mạnh ghê gớm. Phải là thế. Tôi nghĩ có một mối đe dọa nhằm vào con trai cô ấy là cách lý giải có sức thuyết phục.”

“Được rồi,” Lee nói. Cô nhìn quanh phòng và trông thấy đồng sự của mình, Docherty. Anh ta đang làm việc ở một bàn đôi nằm phía góc kia phòng. Cô nhìn lại Jake và nói, “Hãy đi làm một bản tường trình đầy đủ. Mọi điều anh biết, và mọi điều anh nghĩ là anh biết.”

Jake gật đầu vẻ biết ơn và hướng về phía Docherty. Tôi đợi cho tới khi anh ta đi khỏi rồi hỏi, “Bây giờ cô sẽ mở lại vụ án phải không?”

Lee đáp, “Không. Vụ án đã khép lại và nó sẽ vẫn như thế. Mọi chuyện thế này thì chẳng có gì đáng lo. Nhưng cái anh kia là cảnh sát, chúng ta cần phải tôn trọng. Và tôi muốn anh ta đi chỗ khác trong khoảng một giờ.”

“Sao lại không có gì đáng lo?”

Thế là Lee cho tôi biết thông tin.

Cô nói, “Chúng tôi biết vì sao Susan Mark tới đây.”

“Bằng cách nào?”

“Chúng tôi đã nhận được thông báo người mất tích,” cô nói. “Rõ ràng Susan đang giúp ai đó có nhu cầu tìm hiểu, và khi cô ấy không ló mặt, người kia đâm lo nên đã đến đây trình báo việc cô ấy mất tích.”

“Tìm hiểu kiểu gì?”

“Tôi nghĩ là điều gì đó liên quan tới cá nhân. Khi ấy tôi không ở đây. Mấy cậu làm ca ngày nói mọi chuyện nghe cũng khá là trong sáng. Mà chắc hẳn là phải thế rồi, nếu không tại sao người ta lại tới đồn cảnh sát kia chứ?”

“Và vì sao Jacob Mark không nên biết chuyện này?”

“Chúng tôi cần thêm nhiều chi tiết. Làm việc đó sẽ dễ dàng hơn nếu như không có mặt anh ta. Anh ta liên đới nhiều quá. Người trong gia đình mà. Anh ta sẽ hét um lên. Trước đây tôi từng chứng kiến cảnh đó rồi.”

“Người có liên quan là ai?”

“Một người nước ngoài ghé qua thành phố này một thời gian ngắn nhằm mục đích tiến hành cuộc nghiên cứu mà Susan đang giúp đỡ.”

“Đợi chút,” tôi nói. “Ghé thành phố một thời gian ngắn à? Ở khách sạn hả?”

“Đúng,” Lee nói.

“Khách sạn Four Seasons phải không?”

“Đúng,” Lee nói.

“Tên ông ta là gì?”

“Là phụ nữ, không phải nam giới,” Lee nói. “Cô ta tên là Lila Hoth.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.