Không Chọc Nổi Ngài

Chương 50: Từ hôm nay trở đi phải cố gắng nhiều hơn nữa




“Cô xứng đáng bị ngàn đao róc xương lóc thịt.”

“Cô xứng đáng bị băm thành trăm mảnh.”

“Xuống địa ngục đi.”

“Thế giới này không chứa chấp người như cô đâu!”

Bên tai ong ong vang vọng vô vàn tiếng chửi rủa, đầu bị vô số bàn tay dìm xuống nước rồi lại kéo lên, chưa kịp hít lấy chút không khí ít ỏi mà đã nghẹn nước, cứ vậy mà lặp đi lặp lại nhiều lần.

Không có chỗ để trốn.

Rầm rầm rầm.

Tiếng đập cửa vang lên một cách đột ngột, giọng nói lưu loát đặc trưng của phụ nữ trung niên vang lên, sau đó rèm cửa bị kéo ra, ánh mắt trời chói chang chiếu vào.

“Con còn muốn ngủ đến lúc nào nữa hả?”

Ôn Nhã đang vùi mình vào chăn bông hé mắt ra, một giây sau, cô bị chói mắt bởi ánh nắng làm nên lập tức nhắm lại, một lúc sau mới chậm chạp ngồi dậy, tóc dài che lấp hết nửa gương mặt.

Dù có bị toàn thể phụ nữ trên thế giới này lăng trì ở trong mơ thì cô cũng sẽ không khuất phục!

Khuôn mặt Ôn Nhã được trang điểm trắng bệch u ám, hai tay nắm chặt cùng với đôi mắt sáng rạng rỡ tỏ vẻ quyết tâm của cô… Trong mắt mẹ Ôn, cô lại giống như một người bệnh tâm thần đang ngủ mơ.

“Sáng sớm ra con làm trò gì vậy? Sao tối hôm qua lại uống rượu? Uống say rồi mới biết đường về à? Mẹ con là ai con có còn nhận ra nữa không?”

Dù say rượu, sáng sớm dậy mà vẫn không thấy đau đầu, nhưng thấy hơi mơ mơ màng màng. Ôn Nhã duỗi lưng một cái, ác mộng quấn thân cũng được, sau khi tỉnh ngủ tinh thần sảng khoái thoải mái quá.

“Con đã lớn thế này rồi mà, uống chút rượu thì có sao đâu.”

Mẹ Ôn vươn tay ra, trong nháy mắt, bà đã vươn đến đánh một cái vào tay cô, chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép” [*]: “Lỡ may phải chịu thiệt thòi gì thì tới lúc đó con đừng có mà khóc!”

[*] Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.

Nghĩ lại thì, bản thân cô vẫn chưa để lộ chuyện tình yêu của mình, Ôn Nhã quyết định “tha thứ“ cho bà.

“Được rồi, lần sau con sẽ chú ý, mẹ, đồ ăn sáng hôm nay là gì vậy?”

Cô vừa nói vừa thò tay ra sờ da gân trong cái giỏ nhỏ treo cạnh đầu giường, liếc nhìn một chút đã bị thu hút bởi đồ vật trông giống như dây xích trên tủ đầu giường, thế là cô bèn đưa tay cầm thử lên. Cảm giác lành lạnh, hơi nằng nặng, toàn bộ sợi dây được trang trí bằng hạt châu nhỏ màu xanh đậm không rõ tên, sợi dây co giãn được.

Ôn Nhã từ từ gom mái tóc đen dài lại, dùng sợi dây kỳ lạ trong tay buộc được ba vòng, không chật cũng không lỏng.

Đây chính là đồ buộc tóc “da gân“ mà hôm qua anh Lâm đã đưa cho cô.

“Chín giờ tới nơi rồi mà con còn muốn ăn sáng gì nữa hả! Sữa đậu nành đã nguội từ đời nào rồi… Con còn đứng ngây người ra đó làm gì thế?”

Ôn Nhã lập tức chạy vào nhà vệ sinh dưới ánh mắt chết chóc của mẫu thân đại nhân nhà mình, sau khi đóng cửa lại, cô đứng lắc đầu nhìn bản thân trong gương một lúc lâu rồi mới nở một nụ cười ngốc nghếch, tiếp đó, cô lấy kem đánh răng để vệ sinh cá nhân.

Chắc anh Lâm đã cố hết sức để chọn ra thứ này.

Đã cố hết sức rồi.

Lúc ăn sáng, Ôn Nhã vừa ăn quẩy vừa nhìn mẹ Ôn đang ngồi một bên để đan áo len, suy nghĩ xem, liệu mình có nên nói với mẹ chuyện mình đã “câu được con rùa vàng” hay không.

Cô vừa muốn chia sẻ sự sung sướng khi nhặt được chiếc bánh trên trời này với bà, vừa cảm thấy lời thề son sắt không để ý đến anh Lâm ngày trước của cô chẳng khác nào đang tự vả, càng chưa nói đến chuyện cô chỉ mới xác định quan hệ với anh Lâm, không chừng, một ngày nào đó, mắt anh Lâm sáng tỏ lại rồi cô sẽ lại bị đánh cho hiện về nguyên hình, phải tiếp tục cuộc sống tìm người môn đăng hộ đối của mình.

“Mẹ…”

Mẹ Ôn ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Nói.”

“Áo này mẹ đan con có mặc đúng không?” Được rồi, vẫn nên nhịn xuống thì hơn, nếu có cơ hội thì lại nói sau vậy.

Mẹ Ôn còn tưởng cô muốn nói gì: “Con còn muốn mặc áo mẹ đan cơ à? Chẳng phải con thích quần áo máy móc làm ra hơn sao? Đây là áo mẹ đan cho bé con trong bụng chị họ con.”

“Mẹ nghĩ rồi, con nít mặc quần áo do mình tự chuẩn bị vẫn tốt hơn nhiều, mợ cả của con cũng có suy nghĩ này nên nhờ mẹ đan thêm hai cái nữa, ngày dự sinh của đứa bé là tháng Giêng năm sau, khi đó trời vẫn còn lạnh, vừa hay là có thể mặc.”

“Ồ…”

Mẹ Ôn nói đến đây thì chợt dừng động tác đang làm lại, nghiêm mặt nhìn cô: “Vì chuyện của Mậu Thịnh mà bây giờ mợ cả của con và mẹ hơi có khoảng cách với nhau, con cố gắng làm quan hệ giữa hai bên dịu lại đi, mợ ấy vẫn luôn suy nghĩ cho con đấy. Nhà bà ngoại con có nhiều con cháu như thế, cơ mà, ngoài hai đứa bé nhà mợ ấy ra thì người mợ ấy quan tâm nhất vẫn là con.”

“Con không thể thờ ơ như thế mãi được.”

Quan hệ giữa mấy người rất tốt, mẹ Ôn cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà trở thành người xa lạ.

“Con biết rồi, khi đứa bé chào đời thì con sẽ mua thêm chút đồ rồi đến xin lỗi mợ thật tốt.” Ôn Nhã đã nguôi giận, cô cũng biết mình nên làm gì trong trường hợp này.

“Phải biết tranh thủ, nếu thời gian này con không tiện nói chuyện với mợ ấy thì tâm sự với chị họ con nhiều một chút, con bé sẽ hiểu được.”

“Vâng…” Ôn Nhã uống hết cốc sữa đậu nành đã lạnh, đang định dọn dẹp thì điện thoại di động ở góc bàn vang lên.

“Twinkle twinkle…”

Mẹ Ôn mở to mắt nhìn cô lạch cạch bỏ đĩa xuống, với lấy điện thoại trong hai giây rồi dùng tốc độ chạy năm mươi mét trên giây chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.

Chưa đến hai phút đã đi ra, khóe mắt ửng hồng khác thường, vẻ mặt ngốc nghếch, cũng may mà trình độ rửa chén đĩa vẫn còn khá ổn nên mẹ Ôn mới kiềm chế được “sức mạnh mênh mông” của mình, nếu không thì đã ra tay rồi.

Sau khi Ôn Nhã thu dọn bàn ăn, dọn dẹp phòng bếp xong thì lại bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mẹ Ôn thờ ơ lạnh nhạt một lúc lâu, đột nhiên phúc chí tâm linh [*].

[*] Phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra; khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

“Tìm máy uốn tóc à?”

Ôn Nhã “mất cảnh giác” mà gật gật đầu, bị bắt tại trận ngay tức thì.

Lúc nào ánh mắt của phụ huynh cũng sáng như tuyết hết.

Tối hôm qua Lâm Tuyết Hà đưa Ôn Nhã về, cho nên, tất nhiên là xe ở chỗ anh.

Ôn Nhã chạy ra ngoài khu nhà, mở cửa lên chiếc Porsche rồi nhìn Đông ngó Tây: “Anh tự lái xe đến đây à?”

Lâm Tuyết Hà, người vô cùng “linh hoạt" mỉm cười: “Anh không thể chạy đến đây được.”

“… Để em lái cho!” Ôn Nhã đổi vị trí với anh ngay, khi đã cầm tay lái rồi thì mới thở dài một hơi.

Cô không muốn đến nơi tạm giam để thăm anh Lâm nhà mình đâu.

“Đi đâu thế anh?”

“Siêu thị đồ gia dụng.”

“… Ồ.”

Lần hẹn hò đầu tiên lại là đi mua nồi niêu bát đĩa, mặc dù anh Lâm ngập tràn tiên đã rời xa những thứ phàm tục, nhưng “hạ phàm” cỡ này thì cũng hơi quá rồi đấy.

Nhưng mà, cũng nhờ có chuyện này mà tâm tình của cô đã bình tĩnh trở lại sau những phút giây vô cùng căng thẳng và lo lắng.

Chuyện này cũng giống y như bình thường mà thôi, không cần phải lo lắng hay căng thẳng gì cả.

Khi Lâm Tuyết Hà chọn đồ vật thì anh cũng cẩn thận hơn người bình thường, anh vẫn thích kiếm chuyện, làm người giới thiệu khó xử như trước.

Không phải vì muốn ép giá, chỉ đơn giản là gây chuyện mà thôi.

“Cô đề cử loại nồi cơm điện này vì nó có trí tuệ nhân tạo, chỉ cần nói với nó một tiếng là được?”

“Đúng vậy, thưa anh, dòng máy này rất thuận tiện, không cần mình phải tự làm, chỉ cần nói chuyện với nó là được.”

“Nói với nó thì nó sẽ tự đi vo gạo à?”

“… Sẽ không ạ.”

“Vậy thì cái trí tuệ nhân tạo này có ích lợi gì?”

“Hình như không có tác dụng gì hết a a a a…”

Ôn Nhã nhìn người giới thiệu sản phẩm trẻ tuổi mơ mơ màng màng rồi bị Lâm Tuyết Hà dắt mũi một cách thê thảm, cô đưa tay ra chọc nhẹ một cái vào eo anh, đối phương nghiêng đầu nhìn cô.

“Anh muốn mua nồi cơm điện à?”

Lâm Tuyết Hà yên lặng nhìn cô.

“Em đề cử dòng kia.” Ôn Nhã chỉ về phía chiếc nồi cơm điện có “ngoại hình” duyên dáng, sang trọng đầu tiên trên hàng thứ ba, vỏ ngoài màu đỏ sậm thể hiện sự kiêu ngạo độc nhất, chức năng không nhiều, cũng không có chức năng giọng nói dư thừa nào đó, là một chiếc nồi cơm điện xứng đáng với tên gọi của mình.

Càng quan trọng hơn là, nó giống với chiếc Lâm Tuyết Hà đang sử dụng ở nhà y như đúc.

Nhân viên tư vấn không hiểu rõ lắm, cũng lập tức nói theo: “Cái này cũng không tệ, chức năng tương đối đơn giản, nhưng cơm nấu ra rất ngon, giá tiền cũng không quá cao.”

Lâm Tuyết Hà nhìn Ôn Nhã một lúc lâu, đến khi người nào đó sắp không chịu được nữa thì mới dời ánh mắt.

“Vậy thì dùng cái giống loại cũ.”

“Anh phải dọn nhà à?” Bấy giờ Ôn Nhã mới kịp thời nhận ra lại, câu cô vừa nói ra chỉ đơn thuần là vì muốn trêu chọc anh, mãi cho đến khi anh đột nhiên nói ra một câu như vậy, thì cô mới phát hiện ra là mình đã hiểu lầm dụng ý đi mua đồ dùng làm bếp của anh.

Môi mỏng của Lâm Tuyết Hà khẽ nâng lên: “Ngốc nghếch.”

Ôn Nhã không so đo với anh, nghĩ đến chuyện mình và anh sắp trở thành hàng xóm tầng trên tầng dưới thì không nhịn được mà thấy hưng phấn hẳn lên: “Lúc nào thì anh chuyển sang?”

“Mồng ba âm lịch tháng sau.”

Ôn Nhã lấy điện thoại ra xem ngày dương, bây giờ là ngày mồng tám tháng chín, còn mười một ngày nữa.

Thật tuyệt vời.

“Khăn trải bàn và thảm lúc trước em mua để đâu?”

“Lúc đầu em định cất trong tủ cho anh, sau đó nghĩ lại nên đã tạm thời để ở nhà em, chờ anh chuyển vào em sẽ đưa cho anh.” Nếu đã muốn để cho chất formaldehyde [*] mất đi hết, thì trước tiên phải cất giữ khăn trải bàn và chăn lông thật kỹ càng: “Mấy hôm nữa em sẽ lấy đồ ra phơi, sau khi dọn dẹp phòng mới xong thì em sẽ trải lên cho anh.”

[*] Formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh.

Cuộc đối thoại khi thì thân mật khi thì xa lạ của hai người khiến người giới thiệu sản phẩm nghe xong cũng bị xoay lên xoay xuống như chong chóng, rốt cuộc quan hệ của hai người này là gì thế?

Trên đường ra ngoài, bộ đồ ăn trong tủ được xếp ngay ngắn đã thành công khiến hai người dừng bước lại, hồn của Ôn Nhã đều đã bị những chiếc bát đĩa xinh đẹp này câu đi mất rồi.

Cô chưa từng tự chọn bộ bát đĩa, mẹ Ôn mua cái gì thì cô dùng cái đó, lần nào mẹ Ôn cũng sẽ kiêm thêm công việc quản gia, mua cái gì cũng sẽ đặt tính thực dụng lên hàng đầu, phần lớn bát đĩa nhà cô dùng đều là đồ sứ, rắn chắc đến mức không hề có tính thẩm mỹ. Không giống với những thứ quyến rũ trước mắt cô đây, mặt hoa da phấn, vừa nhẹ nhàng, xinh đẹp lại vừa tinh tế, bên trong không có gì nhưng chỉ nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng.

Nếu dùng bát như thế này để ăn, nhất định là cô có thể ăn thêm hai bát cơm nữa.

Ôn Nhã đi thẳng đến chỗ những chiếc bát xinh đẹp kia, lúc đầu Lâm Tuyết Hà đã đi đến chỗ dụng cụ nhà bếp có phong cách khác, mà bây giờ thì anh đã quay lại, yên lặng đi đến bên cạnh cô, vững vàng đứng ngay sau lưng cô.

“Thật là đẹp…” Ôn Nhã không kìm được lòng mình mà cảm thán, nhất định sau này cô phải mua bát đĩa kiểu này mới được.

Thưởng thức xong xuôi, cô thỏa mãn xoay người, suýt chút nữa đã đập trán vào cằm Lâm Tuyết Hà. Bỗng nhiên hơi thở của hai người rất gần nhau, Ôn Nhã như nhớ đến nụ hôn vừa gần vừa xa vừa mập mờ tối hôm qua, cô vội lùi về sau, thấy cô sắp va vào tủ đựng bát, Lâm Tuyết Hà chỉ đành đưa một tay ra, kéo cô nàng hấp tấp này về phía mình.

Bấy giờ, đầu Ôn Nhã đã va vào cằm Lâm Tuyết Hà thật rồi.

Ôi chao…

Thậm chí, cô còn có thể nghe được tiếng hít khí lạnh trên đầu mình.

Khó trách tại sao các nhà hiền triết đã từng nói, cuộc sống không chỉ có những gì đang ở ngay trước mặt bạn, mà còn bao hàm cả những bối rối và hối tiếc.

Trong giây phút Ôn Nhã không biết mình nên đứng vững trước đã hay là nên xoa cằm giúp anh đỡ đau…

Trong thời khắc quan trọng nhất, người đưa ra quyết định vẫn là Lâm Tuyết Hà, anh ôm người nào đó đang cứng đờ người lùi về sau hai bước nhỏ, buông cô để cô đứng vững trước rồi mới ôm cằm, đau đớn lúc đầu cũng đã chuyển thành chết lặng.

“Anh không sao chứ?”

Ôn Nhã nhìn cái cằm đã đỏ ửng lên của anh, lần đầu tiên thấy ghét bỏ cái trán của mình vô cùng, sao cô có thể va vào người ta đến mức đó cơ chứ?

Cô vừa áy náy vừa đau lòng: “Rất xin lỗi anh, là do em không cẩn thận…”

Lâm Tuyết Hà xoa xoa một lúc, chờ cảm giác đau đớn đến mức chết lặng hoàn toàn biến mất mới, thì anh dùng tay mình mà nắm lấy gáy cô.

“May mà không phải đi làm lại cằm.”

Ôn Nhã thở dài một hơi, chạm vào ánh mắt của Lâm Tuyết Hà.

Đôi mắt anh cũng đẹp như khuôn mặt anh vậy, thường thì, đa số mắt của mọi người sẽ có màu nâu, khi có ánh sáng chiếu vào thì trông rất ấm áp và nhẹ nhàng, màu mắt của Lâm Tuyết Hà lại rất sẫm, giống như trẻ sơ sinh vậy, gần như là mang một màu đen láy. Một người trưởng thành có đôi mắt đen như vậy, lại vừa kiệm lời, vừa không thích cười, chỉ nhìn một cái thôi đã thấy rằng, đây là một người rất lạnh lùng.

Thông qua đôi mắt lạnh lùng này, Ôn Nhã mơ hồ trông thấy bóng dáng mình.

Qua bóng dáng mơ hồ ấy, cô tự động bổ não thêm mấy chi tiết khác, nhếch nhác, cẩu thả, không đáng được nhắc đến.

Không xứng với anh.

Vẻ mặt bực bội đã lâu không xuất hiện, Lâm Tuyết Hà nghiêm mặt, đang chuẩn bị dạy dỗ cho cô tỉnh táo lại, thì tự dưng thấy tinh thần đối phương vô cùng suy sụp, sau đó cô hung hăng lao đến, rồi lại mạnh mẽ hôn lên nơi bị thương trên cằm anh một cái.

Ôn Nhã nhón chân, dùng sức nắm áo sơ mi của Lâm Tuyết Hà, lòng tin tràn trề.

Anh Lâm đã tự hạ thấp bản thân mình để “hạ phàm”, thì cô cũng phải chủ động ra tay nắm chắc trong tay mới phải.

Từ hôm nay trở đi, phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.