Không Cho Trả Lại Ông Xã

Chương 9




Con ngươi đen kiếp người kia, gương mặt vừa đẹp vừa lạnh lùng nhưng giờ đây không hề lộ ra vẻ khó gần như vậy nữa.

Nếu không gả cho anh, chỉ sợ rằng cô sẽ không biết anh có hai vẻ mặt đó.

Đúng vậy, họ kết hôn, trong ngày chủ nhật trời trong xanh, bắt đầu từ bây giờ cô chính là vợ của Bách Mộ Khắc, Bách Mộ Khắc là chồng cô, bọn họ sẽ chăm sóc nhau cả đời.

"Ông xã, ông xã..." Dung Dĩ Ân lặp đi lặp lại cái từ xưng hô mới này, vẻ mặt vui vẻ.

Hiện tại, cô, người vợ mới này muốn chăm sóc tốt cho ông xã đang say rượu! Xin chỉ dạy nhiều hơn.

Đầu tiên cởi cà vạt, cẩn thận cởi từng nút áo sơ mi, dùng khăn lông ướt trong tay lau khuôn mặt dễ nhìn này, chỉ nghe thấy một tiếng than thở thoải mái, cô biết anh thích, biết anh cảm thấy thoải mái, trong lòng thầm đắc ý.

Thật vui khi anh say, nếu không cô đâu dám đụng vào anh, sao có thể để đầu ngón tay mình càn rỡ, thân mật vuốt ve lông mày của anh, mắt của anh, mũi của anh, môi của anh.

Ánh mắt lưu luyến dừng trên bờ môi khêu gợi, không tự chủ được nhớ tới hôm ở trong vườn hoa nhà họ Bách, nụ hôn của anh... mang theo hơi thở đàn ông, thân mật liếm mút môi của cô, nghĩ đi nghĩ lại, nhất thời khuôn mặt Dung Dĩ Ân nóng lên.

Thật muốn thử lại cảm giác hôn môi với anh.

Dù sao thì anh cũng say, đang ngoan ngoãn ngủ, hôn trộm một cái cũng không sao đâu.

Cô chống người dậy, nhắm trúng mục tiêu, từ từ cúi đầu, học giống người kia đã từng làm với cô, dịu dàng ngậm chặt, nhẹ nhàng gặm cắn.

Cô không dừng lại quá lâu, hôn trộm chồng, đang đắc chí cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện, người đàn ông nhìn cô không chớp mắt.

Đôi mắt đẹp mở to, "...A!" Dung Dĩ Ân hét lên.

Đang muốn đứng dậy bỏ chạy, cổ tay lại bị giữ lại. Á, cái này có tính là nhân chứng vật chứng đầy đủ không?

Bách Mộ Khắc ngồi dậy, vòng chân lại, dáng vẻ tự nhiên nhìn tên trộm nhỏ bị bắt tại trận, nhỏ giọng hỏi: "Em vừa làm gì với anh hả?"

"Em... em.. Không có, không có!" Cô gái khẩn trương nói lăng không rõ.

Cô chột dạ nhìn Bách Mộ Khắc, âm thầm đoán xem đến cuối cùng thì anh say hay tỉnh, vài lần thử tránh thoát khỏi tay anh, nhưng anh nắm rất chặt, căn bản không có cách nào thoát được, lập tức cảm thấy xấu hổ, hận không đào được cái hang, để chui vào đó.

"Hình như anh thấy một con chuột nhỏ cắn miệng anh... Hay, anh nhìn lầm rồi?"

Con chuột nhỏ... Khóe miệng Dung Dĩ Ân co quắp.

"Có thể do anh say quá, nhất thời hoa mắt, mau nằm xuống nghỉ đi, nơi này không có chuột, thật đấy." Dung Dĩ Ân bảy ra vẻ mặt tươi cười nói nhưng toàn thân lại toát mồ hôi lạnh.

Chỉ thấy người đàn ông say quá kia giễu cợt bĩu môi, buông cô ra sau đó đứng lên xuống giường. d.đ.lqđ

"Anh muốn đi đâu?"

"Tắm."

Tắm? Khi đang say rượu?

"Không được không được, Mộ Khắc, anh uống say, hơn nữa cũng không còn sớm nữa, hôm nay đừng tắm, đợi ngày mai tỉnh rượu rồi tắm, có được không?" Bởi vì lo lắng anh xảy ra chuyện trong phòng tắm, Dung Dĩ Ân không ngừng khuyên anh bỏ ý định tắm đi.

Thân hình cao lớn hơi khom xuống, con ngươi đen khiếp người đối diện với khuôn mặt Dung Dĩ Ân, Bách Mộ Khắc khẽ cười.

"Ai nói với em anh uống say hả? Con, chuột, nhỏ." Khẽ búng đầu mũi cô một cái, Bách Mộ Khắc liền sải bước đi thẳng vào nhà tắm tự mình tắm rửa.

Giống như bị điểm huyệt, trong tay vẫn đang cầm khăn ướt, Dung Dĩ Ân cứng người đứng im tại chỗ, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục lại. Có ý gì? Không phải vừa rồi anh say đến nỗi không đi được sao, sau khi tiệc cưới chấm dứt, thư ký Kim còn phải đỡ anh ra khỏi phòng đãi tiệc, chẳng lẽ anh… giả bộ!

Nói như vậy, không phải anh đều biết hết tất cả nhất cử nhất động của cô?

Khó trách anh gọi cô là con chuột nhỏ.

"Trời ạ!" Dung Dĩ Ân ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất gào thét.

Cho cô một cái hố, mau, cô muốn vùi mình xuống đó, cô không còn mặt mũi gặp người nữa!

Trong phòng tắm, Bách Mộ Khắc tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn.

Đúng, giả bộ, từ đầu tới đuôi anh giả bộ say như chết.

Tạm thời cứ cho rằng anh đã say một lần rồi đó là lần đầu khi họ kết hôn, thật vất vả mới quay lại được, sao anh có thể giẫm lên vết xe đổ đó chứ.

Huống chi bây giờ nguy cơ từ bốn phía, nghĩ đến không lâu nữa có khả năng sẽ xuất hiện người thứ ba phá hủy cuộc sống của anh và cô, mà người này có sẽ là người có mặt trong tiệc cưới, nên Bách Mộ Khắc đâu dám xem thường, tự nhiên tăng thêm mười hai vạn tinh thần, nhìn chằm chằm vợ mình, ngay cả một giọt nước cũng không lọt, nhìn thẳng vào vùng đất của mình.

Tuy bận rộn một hồi lâu, ngay cả tiểu tam tiềm ẩn cũng không bắt được, nhưng lại liên tục bắt được ánh mắt nhìn trộm đáng yêu của Dung Dĩ Ân, dáng vẻ đỏ mặt của cô, người không biết còn tưởng rằng đó là phấn đánh má hồng của cô dâu, chứ không biết đó là chứng cứ phạm tội của cô.

Nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của cô, tâm tình Bách Mộ Khắc rất vui, đi về phía vòi tắm, vui vẻ tắm nước nóng.

Lát sau cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy con chuột nhỏ kia vẫn còn ngồi chồm hổm trên mặt đất, dáng vẻ như bị đả kích rất lớn, khuôn mặt luôn lạnh lùng lại cười thật tươi, không nhịn được lại nổi hứng trêu chọc.

" Hiện tại con chuột nhỏ không tìm được đường về nhà sao ?"

Nghe thấy giọng nói trêu chọc, Dung Dĩ Ân lại sửng sốt đỏ mặt, lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên.

" Đến lượt em đi tắm."

" Dạ" Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn anh, ngượng ngùng rời khỏi tầm mắt anh.

Hình như cô rất sợ anh, ở trước mặt anh luôn khẩn trương, chỉ cần nhìn cô một cái cô sẽ xấu hổ đỏ mặt, nhưng nếu sợ anh sao lại đồng ý lấy anh ?

Suy nghĩ hành vi mâu thuẫn của cô, chỉ có một khả năng... cô thích anh.

Tuy nói anh không thiếu nhất là tiền, vì thế có rất nhiều phụ nữ thích anh, nhưng anh không ngần ngại khi Dung Dĩ Ân thích anh nhiều một chút. Lúc trước chịu khổ bị trả hàng anh cảm thấy thất bại nhưng bây giờ biết được tình cảm của Dung Dĩ Ân , anh cũng được an ủi một chút.

Chẳng qua là vừa thương vừa sợ... Có phải đang tự làm khó mình không ?

Lắc đầu, nhắc chăn lên thoải mái nằm xuống giường, nghĩ đến vẻ mặt của con chuột nhỏ, vị Bách Mộ Khắc mặt lạnh này lại muốn cười.

Bỗng nhiên, đang cười lại dần dần rơi vào suy tư.

Lúc họ kết hôn, Dung Dĩ Ân thật sự thích anh, vậy tại sao lại muốn ly hôn với anh? Tình cảm của cô dành cho anh đã chạy đi đâu rồi ?

Lần này không thể để chuyện đó xảy ra nữa, cô gái Dung Dĩ Ân này là của anh, vĩnh viễn chỉ có thể là của anh, nhất định anh phải nắm chắc phần tình cảm này của cô, tuyệt đối không để cô có cơ hội thay lòng đổi dạ.

Bách Mộ Khắc kiên định tự thề với chính mình.

Dung Dĩ Ân ở trong phòng tắm rửa mặt chậm rì, mái tóc dài cũng chải sơ rồi nhưng cô vẫn cầm lược tiếp tục chải, hận không thể giam mình cả đời trong đây.

Đều do cô, vì tham nhìn trai đẹp, cả ngày hôm nay cô không biết đã bị anh bắt gặp đang nhìn lén anh bao nhiêu lần rồi, không nghĩ tới bản thân chẳng những không sửa đổi lại còn thừa dịp anh say rượu to gang hôn anh, cho dù anh là chồng cô , nhưng cô cũng quá to gan lớn mật rồi.

Thầm nghĩ không biết anh nghĩ cô như thế nào, anh sẽ không cảm thấy cô là một người vợ kỳ quái chứ ?

" Dung Dĩ Ân ơi là Dung Dĩ Ân,sao mày lại mất mặt như vậy chứ ?"

Rũ vai xuống, nhìn gương thấy biểu cảm xấu hổ của mình thì lại ảo não thở dài.

Trong đầu vừa nghĩ đến con ngươi đen láy đau hồn người kia nhìn cô không chớp mắt, thì vội vàng lắc đầu, hận không thể hất văng cảnh lúc đó ra khỏi đầu.

Nhưng cũng không thể ở trong này cả đêm? Huống chi đêm nay là đem tân hôn của họ...chờ một chút, đêm tân hôn ? Vậy anh có thể đối với cô...

Oanh ! Một luồng khí nóng bốc lên, Dung Di Ân xấu hổ cảm thấy mình sắp nổ tung, tim đập thình thịch, cả người đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập...

Hỏng bét, tối qua vì hồi hộp mà mất ngủ, sáng nay lại dậy sớm, không biết da có xấu không, mắt có thâm không .

Vội vàng đi đến trước gương, nỗ lực kiểm tra xung quanh hai mắt mình.

Đúng rồi, cô có mát xa mấy lần nên tương đối khá hơn một chút.

Một giây sau lại lo nghĩ những vấn đề không đâu, cô không có chuẩn bị nội y gợi cảm... Tóm lại, cô bị chính những suy nghĩ của mình làm cho bất an, lại mất thêm mười phút.

Mặc áo choàng tắm, cô không dám ra ngoài, định trốn sau cánh cửa, mở cửa ra nhìn lén tình huống bên ngoài.

Đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ chừa lại mỗi cái đèn ngủ ở cạnh giường, cô đánh bạo mở cửa rộng thêm chút nữa, thò hẳn đầu ra ngoài nhìn xung quanh coi người kia đang làm gì.

Ngủ ?

Không sai, Bách Mộ Khắc đang nằm ngoan ngoãn trên giường và ngủ, cả căn phòng to như thế chỉ còn mỗi tiếng hít thở đều đều của anh.

Dung Dĩ Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau lại cảm thấy thất vọng.

Thì ra nghĩ ngợi một lúc lâu, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ lung tung.

Vừa sợ anh nhưng cũng khát vọng anh, có đôi khi cô bị tình cảm mâu thuẫn của mình làm cho hồ đồ, tức giận gõ gõ đầu, tự an ủi bản thân, cũng bận cả ngày rồi, nên đi ngủ sớm thôi.

Dung Dĩ Ân đẩy cửa đi ra ngoài, không dám tạo ra tiếng động lớn, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn người đàn ông của mình, thật nhỏ giọng nói ngủ ngon, sau đó cẩn thận nhấc một góc chăn ra, nín thở ngồi lên giường đang chuẩn bị nằm xuống...

Đột nhiên, bên hông bị xiết chặt, chưa kịp chuẩn bị gì thì cả người bị chộp qua, liền thấy hoa mắt chóng mặt, đợi khi lấy lại tinh thần thì thấy mình đã bị anh đặt dưới thân.

" Mộ Khắc, anh ,anh..." Không phải đã ngủ rồi sao ?

Cho dù trong bóng đêm, cặp mắt kia vẫn tràn đầy khí thế khiếp người, thấy vậy đầu óc của cô liền cháng váng, vội vàng ngừng thở, để tránh tiết lộ suy nghĩ ra bên ngoài.

Đôi mắt đen khẽ nheo lại,

"Đêm tân hôn mà chỉ ngủ không phải quá đáng tiếc sao ?"

Gì?Cô bỗng mở mắt to mắt...

Anh nói chỉ ngủ thì đáng tiếc, cho nên... cho nên...

Thở dốc vì kinh ngạc, Dung Dĩ Ân không dám nghĩ tiếp, đôi mắt to hết mở ra rồi nhắm lại, không biết nên nhìn chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn yết hầu anh đang lên xuống vì nói chuyện, ngực bị một cảm giác là lạ lấp kín, nói không nên lời.

Xung quanh đều yên tĩnh, cô cảm nhận được một lực kéo, ánh mắt không tiếng động liếc nhìn, cô thấy anh đã bỏ đi cái khăn cuốn ngang hông,lại nhớ đến bên trong áo choàng tắm mình không hề mặc gì, từng đợt run rẩy từ trong cơ thể cô truyền ra, khiến người cô run rẩy không ngừng.

Anh nhướn mi, cúi đầu dùng giọng trầm thấp nói: " Muốn ? Hay không muốn ?"

Cô ngửa mặt nhìn anh, tay nhỏ bé khẽ nắm lại vài lần, cảm giác mình sắp chết vì không thở được.

Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nhỏ giọng nói,"...Muốn." Xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn anh.

Khuôn mặt nguội lạnh có thêm chút độ ấm, hài lòng vạch áo choàng tắm ra, bàn tay trượt vào trong áo choàng tắm nhẹ nhàng vuốt ve rồi càn rỡ cướp đoạt.

Luc bắt đầu, áo choàng tắm vẫn còn trên người cô, không lâu sau thứ che đậy duy nhất cũng rời khỏi cơ thể cô. Mặc dù ánh đèn yếu ớt nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ, bàn tay thuộc về người đàn ông kia chạm vào người cô như thế nào.

Dung Dĩ Ân không ngừng hít sâu.

Bàn tay khẽ vuốt ve, làm suy nghĩ của cô rối loạn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng vậy.

Cô không biết nên làm gì, chỉ có thể mở to mắt, trần truồng nằm trên giường lớn, bất lực nhìn chồng mình đụng chạm, vuốt ve, hôn hít cơ thể mình, sau đó trong lòng nóng cháy, không ngừng nuốt nước miếng, giống như vui vẻ lại cảm thấy thẹn thùng, hoàn toàn không biết làm sao ,chỉ có thể để anh làm chủ mọi thứ, đùa nghịch mình.

Đây không phải lần đầu tiên Bách Mộ Khắc làm chuyện này với cô. Lấy nhau hai năm, bọn họ hoan ái rất nhiều lần, anh biết từng chỗ nhạy cảm của cô, hiểu từng phản ứng của cô, anh hiểu rõ cơ thể của cô hơn chính cô.

Nhưng ngược lại với sự quen thuộc của anh, giờ phút này tất cả đều xa lạ với Dung Dĩ Ân, cô chưa từng trải qua, đây là lần đầu tiên nên hoàn toàn không biết gì.

Anh lấy hành động nói cho cô biết đừng sợ, có rơi vào cảnh đẹp, anh sẽ dẫn theo cô từ từ cảm nhận sự tốt đẹp giữa nam và nữ, từ từ cảm nhận tất cả những gì tốt đẹp trên thế gian...

Nhưng điều kiện kiên quyết chính là anh không bị những phản ứng hồn nhiên của đóa hoa cúc chớm nở này hành hạ đến chết hoặc ép đến điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.