Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 42




Chương 42:
Tin nhắn gửi đến Sở Nghĩa muốn nổ.
Hắn đột nhiên cảm thấy vào thời gian này mà đăng lên vòng bạn bè là một quyết định phi thường sai lầm.
Đơn đặt hàng của Triệu tiên sinh còn chưa có làm xong, hắn còn phải thỉng thoảng phân tâm trả lời lại tin nhắn của bạn bè.
Sở Nghĩa trả lời xong ba bốn người, quyết định trực tiếp tắt âm thanh đi, nghiêm túc thay đổi kế hoạch.
Triệu tiên sinh gửi tới rất nhiều yêu cầu, nhưng phần lớn là chi tiết, Sở Nghĩa nhìn chằm chằm máy tính, tốn hơn hai mươi phút để sửa xong.
Sau khi hắn gửi đồ cho Triệu tiên sinh, lại bấm vào vòng bạn bè, rồi tìm đến cái kia của Tần Dĩ Hằng.
Theo lý mà nói, hắn cùng Tần Dĩ Hằng còn không có cộng đồng bạn tốt, nhưng hắn lại thấy được phía dưới xuất hiện bình luận.
Sở Nghĩa nhìn xuống dưới, tay dừng một chút.
Người bình luận là Triệu tiên sinh.
Triệu tiên sinh: Chúc mừng nha anh.
Triệu tiên sinh?
Anh?
Trong lòng Sở Nghĩa đột nhiên chua một chút, ai cho hắn gọi Tần Dĩ Hằng là anh chứ.
Nhưng vài giây sau hắn tự an ủi mình bình tĩnh lại, Triệu tiên sinh cũng kêu hắn là anh trai nhỏ a.
Này có thể là thói quen cá nhân của Triệu tiên sinh.
Anh, cùng anh trai nhỏ.
Kỳ thật cũng không sai biệt lắm?
Sở Nghĩa chụp màn hình ở bình luận này, rồi bấm vào album.
Không sai biệt lắm cái rắm.
Hắn đang cảm thấy rất chua.
Sở Nghĩa cắt bình luận của Triệu tiên sinh từ hình ảnh.
Bởi vì một chuyến như vậy , Sở Nghĩa vẫn luôn đối với Triệu tiên sinh không oán không hận, nhất thời trở nên không kiên nhẫn nữa.
Hắn trả lời hết tất cả tin nhắn của bạn bè gửi đến, Triệu tiên sinh bên kia còn chưa có gửi câu trả lời.
Tại sao lại chậm như vậy.
Nhàm chán hết sức, Sở Nghĩa lướt lên nhìn nhìn tin nhắn Triệu tiên sinh lúc trước gửi cho hắn.
Lướt đến một tin nhắn thoại phía trên.
Sở Nghĩa mở tin nhắn thoại, nghe Triệu tiên sinh ở bên kia nói: "Anh trai nhỏ, góc phải bên dưới nơi đó lại sửa lại đi, tôi muốn có hiệu quả khốc huyễn một chút, được không?"
Sở Nghĩa chép miệng, Triệu tiên sinh sẽ không dùng loại ngữ khí này cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện đi.
Chúc mừng nha anh.
Sở Nghĩa đã có thể tưởng tượng ra âm thanh của hắn.
Trong quá trình chờ đợi Triệu tiên sinh trả lời, ngón tay của Sở Nghĩa ngón tay cực kì không kiên nhẫn mà một cái một cái gõ bàn phím .
Bình thường Triệu tiên sinh nhận được đồ hắn gửi qua, đều sẽ trong thời gian rất nhanh liền trả lời, hiện tại đã qua đến nửa giờ.
Sở Nghĩa vì thế mở miệng trước hỏi: Ngài đang bận sao?
Không nghĩ tới, Triệu tiên sinh bên kia rất nhanh liền trả lời: Chờ tôi một chút.
Sở Nghĩa đành phải chờ đợi.
Bởi vì chỉ có một cái đơn đặt hàng như vậy, Sở Nghĩa quá mức nhàm chán, đơn giản lấy hình vừa rồi mới chụp, lại làm một trang liên quan đến bối cảnh Tần Dĩ Hằng.
Tốn mười phút hoàn thành, Sở Nghĩa lưu hình ảnh lại, Triệu tiên sinh rốt cuộc cũng trả lời.
Triệu tiên sinh: Cảm ơn anh trai nhỏ.
Triệu tiên sinh: Bản thảo được rồi.
Sở Nghĩa có điểm kinh ngạc.
Triệu tiên sinh: Vất vả rồi anh trai nhỏ.
Triệu tiên sinh: Anh trai nhỏ thật giỏi.
Triệu tiên sinh gửi xong cái này rồi lập tức chuyển khoản tiền, Sở Nghĩa nhìn con số ở trên, thoáng kinh ngạc một phen.
So với lúc trước còn nhiều hơn rất nhiều.
Đơn đặt hàng này kết thúc sớm hơn thời gian trong kế hoạch đến vài tiếng dồng hồ, Sở Nghĩa nhìn thời gian, nghĩ về nhà cũng không có việc gì làm, chỉ có thể đem đơn đặt hàng ngày mai ra làm.
Chọn mấy thứ đơn giản làm trước, rốt cuộc cũng tốn được một chút thời gian, Sở Nghĩa lúc này mới cảm thấy mỹ mãn về nhà.
Dung Dung đã từng nói, lão đại có lúc lười đến không chịu được , nhưng một khi biến thành cuồng công việc, liền điên cuồng đến không chịu được.
Sở Nghĩa quả thật là cái dạng người này, hắn làm việc cũng không để ý quá đến linh cảm.
Bất quá bởi vì chỉ có thiết kế này làm bữa cơm, những lúc hắn không có linh cảm, cũng vẫn sẽ cứng rắn ép mình làm tiếp.
Nhưng những lúc có linh cảm , hắn tuyệt đối sẽ vẫn luôn ngồi ở trên cương vị.
Đêm nay hắn đặc biệt có linh cảm, linh cảm này vốn là để lại cho Triệu tiên sinh, nếu Triệu tiên sinh buông tha hắn rồi thì hắn liền đem linh cảm này cho khách hàng khác vậy.
Trên đường trở về, Sở Nghĩa phát hiện, ở trên WeChat hắn vốn không có tin nhắn bây giờ lại đột nhiên có người gửi đến.
Tin nhắn gửi đến từ một nhóm bạn học cấp 3 của hắn, người gửi đến là bạn học cùng bàn lúc ấy.
Ngồi cùng bàn: Bảo bối?
Ngồi cùng bàn: Hửm?
Ngồi cùng bàn: Đột nhiên kết hôn?
Sở Nghĩa khởi động xe, trả lời: Đúng vậy
Sở Nghĩa: Không cẩn thận kết hôn
Bạn học 1: Tiệc rượu có làm không?
Sở Nghĩa: Còn chưa làm.
Sở Nghĩa: Trước tiên đi đăng ký kết hôn.
Sở Nghĩa: Sang năm làm.
Ngồi cùng bàn: Vậy trước tiên đi tụ họp một chút đi, tớ cuối tuần vừa vặn trở về, các cậu có ai rảnh không?
Ngồi cùng bàn: Thành phố A
Bạn học 1: Tớ.
Bạn học 2: Tớ.
Bạn học 3: Tớ.
Bạn học 4: Tớ
......
Ngồi cùng bàn: Các cậu tại sao lại như vậy?
Ngồi cùng bàn: Sao tớ không gọi các cậu cũng không thèm để ý.
Ngồi cùng bàn: Bảo bối vừa xuất hiện các cậu liền để ý
Bạn học 2: Này không chờ cậu tổ chức mà.
Đồng học 3: Đương nhiên, bảo bối là trọng điểm
Ngồi cùng bàn: Được được, để tớ đặt phòng riêng.

Ngồi cùng bàn: Bảo bối cậu cũng tới a
Sở Nghĩa: Được.
Ngồi cùng bàn: Nhớ đi cùng với vị nhà cậu, để chúng ta nhìn xem, ai có thể cưới được bảo bối chúng ta.
Bạn học 1: Ha ha ha đúng vậy, mang tới cho chúng tớ nhìn xem
Bạn học 2: Mang tới mang tới.
Bạn học 3: Bảo bối tại sao liền kết hôn rồi vậy.
Bạn học 7: Lão công của bảo bối tới, tớ đây cũng phải đi.
Sở Nghĩa: Để tớ hỏi anh ấy.
Sở Nghĩa: Anh ấy có rảnh thì sẽ đi cùng nhau.
Ngồi cùng bàn: Được.
Nói đến cái cách gọi bảo bối này, Sở Nghĩa có từ chối.
Cái cách gọi này từ lúc hắn học lớp 10, khi đó mọi người còn chưa có phân ban, mà tất cả mọi người đều đã hưởng thụ hai tháng kỳ nghỉ không bài tập, cho nên vừa đến trường học, đặc biệt lười nhác.
Hiện tượng không muốn làm bài tập như một bệnh truyền nhiễm, một truyền mười, mười truyền trăm, đặc biệt là đám con trai.
Mà người duy nhất bất đồng chính là Sở Nghĩa.
Chơi vẫn là cùng mọi người chơi ở một khối, nhưng bài tập vẫn luôn làm, bài học cũng học tốt hơn.
Cho nên khi đó, sách bài tập của Sở Nghĩa liền thành bảo bối trong đám con trai, được bảo vệ cực kì tốt, được nghiêm túc sao chép.
Sau đó Sở Nghĩa từng nghiêm túc hồi tưởng lại chuyện này, hắn thật ra rất cảm ơn những người bạn này.
Nếu không phải bọn họ, hắn cũng sẽ không có áp lực cực lớn mà làm bài tập, cũng nói cho bản thân mình nhất định không thể sai, nếu hắn sai, thì cả một nhóm người này đều sai hết.
Ngay từ đầu bảo bối trong miệng mọi người chỉ là bài tập của Sở Nghĩa , nhưng gọi nhiều, không biết như thế nào, Sở Nghĩa liền biến thành bảo bối.
Sở Nghĩa đương nhiên là từ chối, một đại nam nhân như hắn, bị người khác kêu bảo bối, quá ghê đi.
Sau khi hắn nói, được một đoạn thời gian rất dài mọi người đều sửa miệng, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, sau đó bài tập nhiều nhiều, bài thi nhiều, copy bài tập, copy bài thi, bảo bối lại được gọi.
Thậm chí còn chuyên môn vì Sở Nghĩa lập chính sách bảo vệ, chỉ nói lén, chỉ lúc có người một nhà, mới gọi hắn là bảo bối.
Sở Nghĩa thật sự cảm ơn đám anh em tri kỷ này.
Tiệc vui chóng tàn, trong lúc ở lớp 10 người phấn đấu chỉ có mình Sở Nghĩa nghiêm túc học tập, cho nên đến lớp 11 bị phân ban, trong đám người này, cũng chỉ có một mình Sở Nghĩa vào lớp trọng điểm.
Sở Nghĩa đã từng khuyên bọn họ, một bên chơi cũng có thể một bên học tập, một chút cũng không chậm trễ.
Đáng tiếc, không ai nghe.
Sở Nghĩa lấy thành tích đứng thứ ba cả khối tiến vào lớp trọng điểm, kết quả khi đi ra, đám con trai này so với ai khác còn vui vẻ hơn, giống như là mình vào được lớp trọng điểm, còn nói phải chúc mừng hắn, muốn treo cả băng rôn lên, "Chúc bảo bối vui vẻ ở lớp trọng điểm."
Sở Nghĩa cực kì từ chối.
Vì thế cứ như vậy, cách gọi bảo bối cái này, vẫn cứ lưu lại mãi cho đến hiện tại.
Bất quá chính sách bảo hộ của bọn họ quả thật làm thật tố, xác thật là trừ những người này, không còn những người khác gọi hắn là bảo bối, cũng không ai biết hắn có biệt danh là bảo bối.
Trong nhóm sau khi bàn xong cũng không còn người nói nữa, Sở Nghĩa liền cất điện thoại thu đi, lái xe về nhà.
Hôm nay Tần Dĩ Hằng cũng về muốn hơn so với Sở Nghĩa một chút, cũng là chờ Sở Nghĩa tắm xong, nằm ở trên giường xem phim, Tần Dĩ Hằng mới vào phòng.
Sở Nghĩa thoáng ngẩng đầu: "Anh về rồi."

Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng.
Sau đó không ai nói nữa.
Tần Dĩ Hằng lấy quần áo đi tắm, Sở Nghĩa xem phim.
Tần Dĩ Hằng tắm xong, Sở Nghĩa xem phim.
Tần Dĩ Hằng sấy khô tóc, Sở Nghĩa xem phim.
Thẳng đến lúc Tần Dĩ Hằng lên giường, Sở Nghĩa nhìn thời gian, mới tắt Ipad.
Bọn họ hằng ngày vẫn luôn như vậy, chỉ có buổi tối mới chạm mặt nhau, sau đó cùng nhau ngủ, ngẫu nhiên làm tình, sau đó không còn gì nữa.
Bởi vì chuyện của ba hắn, Sở Nghĩa không có thể cảm nhận được ấm áp của một gia đình hoàn chỉnh.
Nhưng Sở Nghĩa vẫn có thể hiểu được, trạng thái sinh hoạt hiện tại của bọn họ xấp xỉ với đôi vợ chồng già.
Sở Nghĩa có đôi khi cảm thấy hắn cùng Tần Dĩ Hằng như vậy cũng khá tốt.
Nhưng có đôi khi tổng lại cảm thấy thiếu cái gì.
Đôi vợ chồng già của người khác đều là đã trải qua tình yêu cuồng nhiệt, đã trải qua đủ loại sinh hoạt , cuối cùng mới đến sống những năm tháng yên tĩnh như vậy.
Hai người bọn họ tại sao lại thế này, ngay từ đầu đã sống những năm tháng yên tĩnh.
Không biết ba mẹ của Tần Dĩ Hằng ở nhà có phải như vậy hay không, làm cho Tần Dĩ Hằng cảm thấy vợ chồng hắn phải là ở trạng thái này.
Đôi vợ chồng già với đôi vợ chồng mới cưới , vẫn là có sự khác nhau rất lớn đúng không.
Cho nên Sở Nghĩa thừa dịp Tần Dĩ Hằng còn chưa có tắt đèn, dựa qua một chút, nhỏ giọng mà gọi hắn một tiếng: "Tần Dĩ Hằng."
Tần Dĩ Hằng thả tạp chí trên tay xuống: "Làm sao vậy?"
Đi vào ngay chiến lược: "Ba mẹ anh ở nhà đều không nói lời nào sao?"
Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ: "Ý em là sao?"
Sở Nghĩa: "Chính là nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm bình thường."
Tần Dĩ Hằng một bộ biểu tình em suy nghĩ gì đó: "Có nói chuyện phiếm."
Sở Nghĩa cười gượng hai tiếng.
Hắn cảm thấy biểu đạt của mình hình như không đúng lắm.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh có gặp qua người khác yêu đương chưa?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Chưa."

Ok.
Vấn đề về nguyên nhân.
Tiếp theo nói gì?.
Sở Nghĩa vỗ lên chăn vài cái nghiêm túc nghĩ.
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Tần Dĩ Hằng đã nói chuyện.
Tần Dĩ Hằng: "Làm sao vậy? Muốn nói với tôi cái gì?"
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Chúng ta hiện tại, chúng ta."
Sở Nghĩa không biết phải biểu đạt như thế nào, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vào lúc hắn tra trên web cách để theo đuổi lão công, trên trang web xuất hiện câu trả lời.
Tặng quà.
Nấu cơm cho anh ấy ăn.
Làm bạn với anh ấy.
Hẹn hò.
Các loại.
Sở Nghĩa nhíu mày, kỳ thật hắn cùng Tần Dĩ Hằng đã làm hơn phân nửa.
Hắn không thỏa mãn cái gì?
Hắn còn nghĩ muốn làm cái gì?
"Chúng ta làm sao vậy?" Tần Dĩ Hằng thấy hắn thật lâu không có trả lời, hỏi: "Em đối với sinh hoạt hiên giờ của chúng ta không hài lòng?"
Sở Nghĩa lắc đầu: "Không đúng không đúng, rất vừa lòng."
Tần Dĩ Hằng: "Vậy thì?"
Sở Nghĩa nuốt nước miếng, câu trong miệng muốn nói với Tần Dĩ Hằng" Hay là chúng ta nói chuyện yêu đương đi" như thế nào cũng không nói được.
"Cái kia, chúng ta," Sở Nghĩa nghĩ đến muốn nói gì: "Anh hôm nay đăng lên vòng bạn bè, phía dưới có Triệu tiên sinh, em phát hiện chúng ta biết cậu ấy, vậy cậu ấy là ai?"
Tần Dĩ Hằng nghi hoặc mà nhìn Sở Nghĩa, vài giây mới hỏi: "Triệu tiên sinh nào?"
Sở Nghĩa cúi đầu cầm điện thoại, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn may không có xúc động nói ra những lời này.
Đầu tiên, bọn họ đã kết hôn, hắn còn muốn Tần Dĩ Hằng quay trở về, làm gì? Thật ấu trĩ.
Tiếp theo, hắn cũng không phải không biết Tần Dĩ Hằng rất bận, hắn còn muốn Tần Dĩ Hằng phối hợp hắn làm loại chuyện nhi nữ tình trường này, quả thật không có việc gì tìm việc làm sao?
Còn nữa, này nếu như bị Tần Dĩ Hằng từ chối.
Cũng quá xấu hổ.
Tần Dĩ Hằng đối với hắn đủ tốt, bọn họ sống chung cũng rất thoải mái.
Không cần phải thế.
Sở Nghĩa vốn không phải là người muốn tìm phiền toái, vì thế cứ như vậy, vấn đề của Sở Nghĩa cũng chưa đề ra, liền tự mình thuyết phục bản thân xong.
Cũng cảm thấy được hắn hẳn là sống quá bình yên, cư nhiên lại đi nỗ lực không có việc gì liền đi tìm việc.
"Triệu tiên sinh này." Sở Nghĩa mở điện thoại bấm vào tin nhắn của hắn với Triệu, rồi mở trang chủ của Triệu tiên sinh ra, đưa qua: "Cậu ta có bình luận ở vòng bạn bè của anh, ai vậy ạ?"
Tần Dĩ Hằng nói: "Em họ tôi, Triệu Tín."
Sở Nghĩa sửng sốt, này đúng thật là anh.
Hắn cười cười, nhất thời bởi vì lúc ở phòng làm việc lại ăn dấm chua, mà cảm thấy hổ thẹn.
Sở Nghĩa: "Ha ha, thật khéo, hắn là khách của em."
Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Tôi biết, hắn buổi tối có tới hỏi tôi, nói thấy được ảnh chụp giấy kết hôn giống nhau như đúc."
Sở Nghĩa a một tiếng, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh buổi tối có cùng cậu ấy nói gì đến em sao?"
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Chưa nói cái gì, nói chúc hai người hợp tác vui vẻ."
Sở Nghĩa lại a một tiếng, cười hỏi: "Cậu ấy ở nhà có phải rất sợ anh hay không?"
"Không thể nói sợ, chúng ta rất ít gặp mặt," Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, bổ sung: "Bất quá cậu ta rất nghe lời tôi."
Sở Nghĩa nở nụ cười.
Lời chúc hai người hợp tác vui vẻ này, đối với Tần Dĩ Hằng chỉ là lời chúc phúc bình thường , nhưng ở Triệu tiên sinh xem ra, khả năng chính là đe dọa.
Trách không được đơn đặt hàng đêm nay tốt như vậy.
Sở Nghĩa cười cười, rời khỏi trang chủ, đang muốn lại rời khỏi tin nhắn, tắt điên thoại đi, lại bị Tần Dĩ Hằng nắm tay lại.
Tần Dĩ Hằng nhìn màn hình, hỏi Sở Nghĩa: "Cậu ấy gọi em là anh trai nhỏ?"
Sở Nghĩa gật đầu: "Vâng."
Tần Dĩ Hằng nhíu nhíu mày: "Thằng nhóc đó vẫn đều gọi em như vậy?"
Sở Nghĩa gật đầu, nghĩ nghĩ, đem điện thoại đưa qua một chút, lướt lịch sử trò chuyện.
Phía trên cơ hồ đều là anh trai nhỏ.
Tần Dĩ Hằng buông tay Sở Nghĩa ra, ngữ khí không tốt: "Muốn ăn đòn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.