Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 34




Chương 34:
Sở Nghĩa cảm thấy đêm nay Tần Dĩ Hằng có điểm kỳ quái.
Nhưng hắn lại không thể nói kỳ quái ở chỗ nào.
Rõ ràng Tần Dĩ Hằng vẫn giống như trước đây, rất ít nói chuyện, cũng giống như trước đây, trước sau như một không có biểu tình gì, nhưng hắn tổng lại vẫn cảm thấy, không khí xung quahg hai người cứ có điểm quái quái.
Cái sự kỳ quái này cùng với thời điểm mới quen mà lúng túng không giống nhau, là một loại kỳ quái vi diệu đến nói không nên lời.
Hắn có một cảm giác là tâm tình Tần Dĩ Hằng đang không tốt.
Chẳng lẽ công việc thật sự không quá thuận lợi?
Sở Nghĩa nghĩ, nhai nhai viên cá viên trong miệng rồi nuốt xuống, nghĩ nghĩ, lại tựa như lơ đãng hỏi câu: "Gần đây công việc anh như thế nào?"
Tần Dĩ Hằng nghe thấy liền thả cái muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa, biểu tình thoạt nhìn giống như có điểm không thể hiểu được.
Cũng phải, hắn trước nay không quan tâm chuyện công việc của Tần Dĩ Hằng, như vậy là rất đột nhiên.
"Ha ha," Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, vòng vo trả lời: "Anh không phải đã nói phải trở về sớm sao, nên em chỉ muốn hỏi anh trở về sớm thì sẽ có ảnh hưởng đến công việc bên kia hay không."
Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Sẽ không."
Sở Nghĩa cúi thấp đầu một chút, thuận tiện nhỏ giọng hỏi: "Công việc còn thuận lợi sao?"
Tần Dĩ Hằng: "Ừ."
Vậy thì không phải do chuyện công việc.
Sở Nghĩa lại thử hỏi câu: "Buổi tối có phát sinh chuyện gì sao?"
Tần Dĩ Hằng lại ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhưng cái liếc mắt lúc này cùng cái liếc mắt lúc trước không giống nhau, Tần Dĩ Hằng còn rất nhỏ mà nhíu mày lại.
Sở Nghĩa thiếu chút nữa cho rằng thăm dò của hắn bị lộ.
Tần Dĩ Hằng: "Không phát sinh cái gì."
Sở Nghĩa nga một tiếng.
Ngay lúc Sở Nghĩa cảm thấy hẳn là hắn nghĩ nhiều, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng: "Em hy vọng buổi tối sẽ phát sinh cái gì sao?"
Sở Nghĩa ngốc vài giây: "A?"
Tần Dĩ Hằng ngữ khí trầm xuống: "Em hỏi chuyện buổi tối của tôi làm gì?"
Sở Nghĩa: "Em...... Ách."
Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Em muốn biết cái gì?"
Sở Nghĩa: "A?......"
Đề tài tại sao lại càng ngày càng kỳ quái, Sở Nghĩa liếm liếm môi, nghĩ hay vẫn là nói thẳng đi.
Sở Nghĩa: "Anh có phải tâm tình không tốt hay không?"
Những lời này vừa nói ra, không khí bàn ăn liền yên tĩnh.
Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa, không có động tác, Sở Nghĩa cũng không làm gì, chờ Tần Dĩ Hằng trả lời.
Vài giây sau, Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu, hỏi Sở Nghĩa: "Em vì sao lại nhìn ra tâm tình tôi không tốt?"
Sở Nghĩa dừng một chút, nháy mắt cảm thấy mình có lẽ quá nhiều chuyện, hắn a ha ha cười rộ lên: "Không có, không phải, ha ha, là em hiểu lầm, em tùy tiện nói.!."
Tần Dĩ Hằng không có buông tha Sở Nghĩa, lại hỏi: "Tôi tâm tình không tốt?"
Tần Dĩ Hằng nhìn qua, là rất chân thành mà đặt câu hỏi.
Sở Nghĩa chớp chớp mắt.
Hắn bị hỏi đến nghẹn họng.
Tần tiên sinh, ngài tâm tình có tốt hay không sao lại hỏi tôi?
Sở Nghĩa tiếp tục pha trò: "Không phải, không có," hắn cúi đầu múc một muỗng canh, nói sang chuyện khác: "Thời gian không còn sớm, chúng ta ăn xong sớm một chút rồi tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải đi làm."
Tần Dĩ Hằng không có dây dưa nữa: "Ừ."
Vừa xảy ra một đoạn đối thoại này, Sở Nghĩa càng ngày càng cảm thấy Tần Dĩ Hằng cứ kì kì.
Thứ nhất chính là, Tần Dĩ Hằng có một bộ dáng rầu rĩ không vui rất kỳ quái, cái thứ hai chính là, Tần Dĩ Hằng giống như cũng không biết mình đang rầu rĩ không vui.
Sau khi ăn xong, hai người một trước một sau tắm rửa xong liền lên giường.
Sau khi tắt đèn , Sở Nghĩa bắt đầu chuẩn bị tâm lý, rốt cuộc sau khi không ngủ cùng nhau hai buổi tối, mà Tần Dĩ Hằng còn có yêu thích là cùng hắn lên giường.
Cho nên sau khi nghĩ như vậy, Sở Nghĩa tự mình yên lặng mà phản ứng.
Quả nhiên không bao lâu, Tần Dĩ Hằng liền mở đèn bàn lên.
Sau đó hai người phi thường ăn ý mà bắt đầu.
Bởi vì ngày mai muốn đi làm, Sở Nghĩa cho rằng một lần liền kết thúc, lại không nghĩ rằng, lần đầu tiên sau khi kết thúc không bao lâu, Tần Dĩ Hằng đột nhiên kéo hắn lại, sau đó cắn lên vai hắn một cái.
Cái ý tưởng Tần Dĩ Hằng không vui lập tức liền xuất hiện trong lòng Sở Nghĩa.
Bất quá cái ý tưởng này không có thể tồn tại được bao lâu, bởi vì Tần Dĩ Hằng lại bắt đầu rồi.
Lần này, Tần Dĩ Hằng làm rất lâu, thong thả ung dung, dùng sức dằn vặt Sở Nghĩa.
Chờ đến sau khi kết thúc, còn không lật người Sở Nghĩa lại, cũng không cho Sở Nghĩa tự mình lật người lại.
Sở Nghĩa vừa mệt vừa buồn ngủ, cảm thấy mình có khi cứ thế này mà ngủ luôn.
Nhưng trong lúc đang mơ màng, Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nếu em biết tôi lúc trước có thích một người, em sẽ không vui sao?"
Sở Nghĩa mơ màng được nửa giây, tức khắc liền tỉnh táo.
Hắn muốn quay người nhìn Tần Dĩ Hằng, nhưng Tần Dĩ Hằng lại đè hắn xuống.
Sở Nghĩa rất nghi hoặc.
Tần Dĩ Hằng, anh lúc trước không phải đã nói là chưa có thích người nào sao?
"Hửm? Sẽ sao?"
Tần Dĩ Hằng đang thúc giục hắn.
Đầu óc của Sở Nghĩa rất loạn, vừa mới kết thúc một hồi, hiện tại còn muốn trả lời cái vấn đề nếu như khó như vậy.
Cũng đừng giả thiết cái gì mà nếu như, Sở Nghĩa hiện tại cũng đã bắt đầu không vui.
Nhưng hắn không biết phải trả lời như thế nào mới là thích hợp, mới là phù hợp với đáp án trong tiêu chuẩn hôn nhân của Tần Dĩ Hằng .
Là muốn biểu hiện phải để ý, hay vẫn là muốn biểu hiện mình không quan tâm?
"Không thể nào." Sở Nghĩa nói.
Hắn lựa chọn biểu hiện mình không quan tâm, cũng cảm thấy Tần Dĩ Hằng hẳn là sẽ vừa lòng.
Muốn tôn trọng nhau như khách, vậy không nên dây dưa qua lại.
Sở Nghĩa nói xong lời này, cả người đều ủ rũ, rất không có tinh thần mà gối đầu lên trên gối.
Buồn ngủ vừa rồi cũng không còn nữa, chỉ còn chờ Tần Dĩ Hằng, muốn nghe xem hắn sẽ nói cái gì nữa.
Nhưng mà Tần Dĩ Hằng cũng không có trả lời nữa, mà là đột nhiên lật người hắn lại, đè lên tay hắn, lại bắt đầu......
Ngày hôm sau Sở Nghĩa tỉnh giấc đến ba lần.
Lần đầu tiên là do đồng hồ báo thức của Tần Dĩ Hằng vang lên, hắn nghĩ có nên cùng Tần Dĩ Hằng cùng nhau rời giường hay không, đơn đặt hàng hôm nay của hắn cũng rất nhiều, nhưng thật sự quá mệt nhọc.
Lần thứ hai là lúc Tần Dĩ Hằng sau khi rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, Sở Nghĩa lại tự hỏi có nên rời giường hay không, nhưng giãy dụa một hồi lại ngủ mất.
Lần thứ ba là tự nhiên tỉnh, tỉnh lại cũng đã 10 giờ , phòng ngủ chỉ còn một mình hắn, Tần Dĩ Hằng đã sớm đi làm.
Sở Nghĩa khẽ cử động người, chỗ nào cũng đau, eo còn cực kì mỏi.
Hắn xốc chăn lên mắt nhìn vết sẹo giống con ốc sên, phát hiện đã bị nhéo đến đỏ ửng.
Hắn cảm thấy yêu thích của Tần Dĩ Hằng nên bổ sung thêm, thích con ốc sên của hắn.
Sau khi đi tắm, Sở Nghĩa không chậm trễ nữa, tùy tiện lấy hai miếng bánh mì rồi đi đến phòng làm việc.
Tới văn phòng rồi, hắn vừa mở ra máy tính, liền thấy đến trên màn hình hiện lên dòng chữ " Tiểu tiên sinh ngủ ngon.".
Buổi tối ngày đó để cái này thành ảnh màn hình thật sáng suốt, mỗi lần Sở Nghĩa mở máy tính lên nhìn thấy cái này, tâm tình đều sẽ tự nhiên mà tốt lên.
Chính là người nam nhân kêu hắn là tiểu tiên sinh này, ngày hôm qua có điểm kỳ quái.
Sở Nghĩa lắc đầu, không nghĩ sâu nữa, vùi đầu làm việc.
Một lần làm việc này, liền mãi cho đến chạng vạng, Sở Nghĩa ở trên WeChat cùng khách hàng trò chuyện, đột nhiên một cái avt hiện lên.
Là người mà đã một đoạn thời gian không liên hệ Triệu Diệu học trưởng.
Triệu Diệu: Sở Nghĩa tiểu học đệ
Triệu Diệu: Em đoán thử xem có chuyện gì đi?
Trong lúc Triệu Diệu đang bấm chữ, Sở Nghĩa lại lướt nội dung nói chuyện lên trên , nhìn đến khoảng thời gian trước hắn có hỏi Thiệu Diệu về người tên Tần Dĩ Hằng.
Thời gian qua thật mau.
Lúc này mới bao lâu a.
Sở Nghĩa lại lướt xuống, Triệu Diệu đã gửi tin nhắn mới lại đây.
Triệu Diệu: Hôm nay thế mà có người gặp anh hỏi thăm chuyện của em cùng Hứa Trí Minh.
Sở Nghĩa:?
Sở Nghĩa: Ai tới hỏi thăm?
Sở Nghĩa: Em cùng Hứa Trí Minh thì có chuyện gì?
Triệu Diệu: Là một học tỷ đến hỏi thăm anh, vị học tỷ kia cùng hai người không thân, cho nên anh cảm thấy hẳn là có người hỏi nàng
Triệu Diệu: Quanh co lòng vòng, anh còn cho rằng có chuyện gì.
Triệu Diệu: Gần đây có phải có người theo đuổi em hay không?
Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: Không có a
Sở Nghĩa: Anh đã nói cái gì?
Triệu Diệu: Ha ha
Triệu Diệu: Anh chưa nói cái gì hết.
Triệu Diệu: Bất quá chuyện em cùng Hứa Trí Minh cũng không phải chỉ có mình anh biết, khẳng định cũng sẽ đi hỏi thăm người khác.
Triệu Diệu: Chúng ta có nhiều người như vậy.
Triệu Diệu: Có bao nhiêu người chứng kiến chuyện hai người.
Sở Nghĩa: Đừng làm rộn nữa học trưởng......
Sở Nghĩa: Em cùng Hứa Trí Minh không có chuyện gì cả......
Triệu Diệu: Ha ha ha được
Triệu Diệu: Em có tin tức gì nhớ nói anh a.
Triệu Diệu: Tám phần mười là có người muốn theo đuổi em.
Sở Nghĩa rất bất đắc dĩ, lúc trước ở lớp học, ở Hội Học Sinh, đột nhiên có người nói Hứa Trí Minh cùng hắn quen nhau.
Hắn cùng Hứa Trí Minh thật sự là quan hệ thuần khiết.
Đầu tiên hắn không thích Hứa Trí Minh, chẳng qua chỉ là bạn thân thôi, tiếp theo, Hứa Trí Minh là thẳng a.
Sở Nghĩa thời điểm năm thứ hai đại học thì Hứa Trí Minh có bạn gái, khoảng thời gian trước cũng có một người, đều là sự thật a.
Lúc ban đầu thì Sở Nghĩa còn giải thích, nhưng người ta hoàn toàn không nghe, sau đó hắn cũng lười giải thích nữa.
Sở Nghĩa làm xong việc, khi hắn đi ra ngoài rót ly nước liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, gần đây có thể có ai đi hỏi tin tức của hắn.
Nhưng suy nghĩ thật lâu, những đối tượng xem mắt đều xem lại một vòng, đều cảm thấy không giống.
Có thể hỏi thăm đến Triệu Diệu, hẳn là người chung trường?
Có thể là ai a?
Sở Nghĩa bên này ở nghi hoặc, Tần Dĩ Hằng bên kia đã nhận được tư liệu về Hứa Trí Minh từ trên tay Chu Tiêu, còn có rất nhiều tư liệu về Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa.
Giờ phút này trong văn phòng cũng chỉ có Tần Dĩ Hằng, Chu Tiêu cùng Hứa Kính, là ba người.
Hứa Kính là bởi vì vốn có công việc, yêu cầu ở lại, nhưng Chu Tiêu kỳ thật sau khi đưa xong đồ là liền có thể đi rồi, bất quá hắn bị Hứa Kính kéo lại.
Hứa Kính luôn có dự cảm không được tốt, cho nên hắn yêu cầu Chu Tiêu cùng ở lại với hắn.
Tư liệu trên tay Tần Dĩ Hằng chia làm hai phần, khoa trương chính là, tư liệu về Hứa Trí Minh, cùng tư liệu về Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa thế nhưng đều dày giống nhau.
Tư liệu về Hứa Trí Minh đều là bằng cấp của hắn, thanh tựu từ nhỏ đến lớn , một ít chuyện xưa, này nọ.
Mà Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa cũng một đống, chủ yếu đều là ảnh chụp.
Một phần của Hứa Trí Minh, Tần Dĩ Hằng, rất mau liền xem xong.
Sau đó hắn lật đến phần khác.
Cực kì không ổn, mới mở ra trang thứ nhất đập vào mắt chính là Sở Nghĩa bị bịt mắt đang sờ mặt của Hứa Trí Minh.
Tần Dĩ Hằng tức khắc dừng tay lại, Hứa Kính đứng bên cạnh cũng lập tức đứng thẳng.
Tần Dĩ Hằng ngồi ở trên ghế, một bộ cúi đầu nghiêm túc xem ảnh chụp, ở trong văn phòng hình thành một hình ảnh thật yên tĩnh.
Cái hình ảnh này yên lặng gần mười giây, Tần Dĩ Hằng mới thoáng ngẩng đầu chút, xem đoạn văn ở phía trên.
Đoạn văn ấy viết chính là, bọn họ đang ở chơi một hoạt động sờ mặt đoán người, chỉ cần đoán đúng một người, đội này liền thắng lợi.
Trên đó còn nói lúc ấy Sở Nghĩa chỉ sờ soạng một chút, liền có thể đoán được là Hứa Trí Minh .
Nhưng sau lại có người biết chuyện tiết lộ, là do Hứa Trí Minh lên tiếng, mà hắn là vì không cho Sở Nghĩa lại đi sờ mặt người khác.
Rõ ràng hai người thuộc hai đội khác nhau.
Tần Dĩ Hằng lẳng lặng mà xem xong, tiếp tục lật đến trang tiếp theo.
Nhưng không nghĩ tới, trang thứ hai này......
Hứa Trí Minh đang bế Sở Nghĩa, mà Sở Nghĩa thì đưa tay bụm mặt.
Hình ảnh yên lặng bên Tần Dĩ Hằng lại xuất hiện, hơn nữa lần này lại lâu hơn.
Hứa Kính cùng Chu Tiêu thở cũng không dám thở mạnh, động cũng không dám động.
Bức ảnh này cũng là hoạt động ngày đó, đội của Sở Nghĩa cùng Hứa Trí Minh đều thua, hai đội thua phải nhận hình phạt, một người bế một người lên, đi từ điểm bắt đầu đi đến điểm kết thúc, sau khi đến điểm cuối cùng thì người bị ôm sẽ lấy cà chua đút cho đối phương ăn.
Quá khéo chính là, Hứa Trí Minh cùng Sở Nghĩa cùng nhận hình phạt.
Tần Dĩ Hằng mặt không biểu tình mà xem xong, lại mặt không biểu tình mà dùng ngón trỏ cầm lấy tờ giấy này.
Nhưng hắn không có lật giấy qua, đến một nửa thì liền ngừng lại.
Trang tiếp theo cũng là bối cảnh giống nhau, đám người giống nhau.
Tần Dĩ Hằng thoáng phỏng đoán, hơn phân nửa chính là ảnh chụp lúc Sở Nghĩa đút cà chua.
Tần Dĩ Hằng trực tiếp khép tư liệu này.
Hai trợ lý bên cạnh lập tức đứng thẳng người.
Tần Dĩ Hằng an tĩnh mà phát ngốc trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Kính, hỏi: "Nếu cậu phát hiện vợ của cậu trước kia có yêu thích một người, cậu sẽ không vui sao?"
Hứa Kính đột nhiên bị gọi, lập tức tiến vào nhân vật, lập tức suy tưởng một chút.
Hứa Kính gật đầu: "Hẳn là vậy."
Tần Dĩ Hằng lại cúi đầu: "Ừ."
Hứa Kính cảm thấy có chút không ổn, liếc mắt nhìn hai phần văn kiện trên bàn kia, vội bổ sung: "Bất quá giữa vợ chồng, đều đã sống cùng nhau, Sở tiên sinh cùng Hứa lão sư kia đều là chuyện quá khứ, không cần để ý."
Tần Dĩ Hằng một bộ chuyện không liên quan đến mình không cần nghĩ nhiều, đem phần tư liệu kia ném qua một bên: "Không để ý."
Hứa Kính quay đầu cùng Chu Tiêu liếc nhau, Chu Tiêu đối với hắn nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Hứa Kính cũng làm theo nhún vai.
Có lẽ Tần tổng xác thật không để bụng?
Tư liệu lười đến không muốn xem xong.
Au :"Tần tiên sinh, nếu anh thực sự tò mò muốn biết thì phải nói chứ =.=, cứ im lặng cũng không giải quyết được gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.