Không Cần Đến Trêu Chọc Ta

Chương 34: Ai không bỏ qua cho ai




Hôm nay Phượng gia đặc biệt náo nhiệt, trên đường lớn rộng rãi, một đoàn xe màu đen nối đuôi nhau không tiếng động xẹt qua, dưới ánh nắng chói chang, mỗi một chiếc xe đều có vẻ đẹp mượt mà, tạo cảm giác giàu có, xa hoa.

Đoàn xe dừng lại trước nhà chính, mười mấy người đàn ông lạnh lùng trong trang phục đen bước xuống từ những chiếc xe phía trước và phía sau, cung kính đứng thẳng, cửa xe hàng ghế sau của chiếc xe ở giữa bị đẩy ra, một đôi chân dài trong âu phục tinh tế bước ra, sau đó một người đàn ông tuấn mỹ, nho nhã đi ra, mắt phượng xinh đẹp ẩn ẩn những nếp nhăn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của ông, nối tiếp sau đó là một thiếu phụ cao quý xinh đẹp đi xuống, đứng song song cùng một chỗ với người đàn ông, như hai vị thần được tôn vinh.

“Cung nghênh lão gia phu nhân”

Những tiếng nói cung kính đồng loạt vang lên, những người giúp việc đã xếp thành hai hàng chờ đợi từ sớm

Đôi mắt Phượng Dật Hành sắc bén như chim ưng đảo qua một vòng, thể hiện một vẻ uy nghiêm trời sinh, ánh mắt sáng ngời dừng lại trên người hai cậu bé đang được hai cô gái song sinh bế. Ông ôm vai Lãnh Nghiên đến gần bọn họ, môi mỏng mở ra, giọng nói trầm thấp.

“Các con là Sở Mạc, Sở Nhiên”

“Dạ đúng. Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên ra mắt Phượng lão gia cùng Phượng phu nhân”. Tiếng nói trẻ thơ mềm mại êm tai

Đôi mắt to đáng yêu linh động, khuôn mặt nho nhỏ tuấn mỹ bạo dạn, không hề thấy khiếp sợ hay ngượng ngùng.

Trong mắt Phượng Dật Hành cùng Lãnh Nghiên đồng thời cùng hiện lên sự tán thưởng

Lãnh Nghiên ôm Sở Nhiên đang ở gần mình qua: “Bảo bối thật đáng yêu, hình dáng thật giống Diễm.” Bà nhìn sang Sở Mạc, “Tiểu Mạc lớn lên lại giống Hoàng. Tiểu Thu thật sự rất giỏi.”

Phượng Dật Hành tiếp nhận Sở Mạc, sờ sờ đầu cậu, vẻ mặt cưng chiều, “Bé con ngốc, sao lại gọi xa lạ như vậy, gọi ông nội, bà nội đi”

“Ngoan, Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên kêu một tiếng bà nội cho bà nghe xem”

“Ông cũng muốn nghe, gọi ông nội đi”

Đôi mắt Phượng Dật Hành và Lãnh Nghiên phấn khởi, những người giúp việc bên cạnh cau mày vì cố nhịn cười, nét mặt quái dị.

Thiếu phụ nhìn như ba mươi tuổi mà được gọi là bà nội sao? Còn người đàn ông trung niên tuấn mỹ chính trực mà được gọi là ông nội sao?

Sở Mạc, Sở Nhiên liếc nhau, mở miệng ra gọi một tiếng ngọt ngào.

“Ông nội, bà nội”

Đôi môi phấn nộn in dấu thật mạnh lên trên mặt hai người.

“Ha ha…” Phượng Dật Hành cười ra tiếng, “Bảo bối thật ngoan! Không uổng công ông bà đặc biệt trở về vì các con”

Bọn họ ôm đứa nhỏ đi vào trong nhà, quản gia Mục Nguyên đuổi theo, những người còn lại sau khi nhìn bọn họ rời đi cũng tự tản ra, quay lại làm việc của mình.

“Mẹ của các con đâu?” Phượng Dật Hành xoa xoa hai má mềm mại của Sở Mạc

Sở Mạc chu cái miệng nhỏ nhắn, “Tiểu Mạc không biết, bọn họ không cho Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên gặp mẹ”

Phượng Dật Hành nhếch mi, ông biết ‘bọn họ’ là chỉ ai, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Sở Mạc ôm cổ ông, hề hề đáng thương nhìn ông, “Ông nội giúp Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên gặp mẹ được không?”

“Ách…cái này…” ông cười khổ, vẻ mặt khó xử, “Xin lỗi, ông nội cũng không có biện pháp”. Chuyện của hai thằng nhóc kia, cho dù là ông cũng không thể xen vào!

“Bà nội….” đôi mắt trong như nước của Sở Nhiên chớp chớp nhìn Lãnh Nghiên, “Tiểu Nhiên thật muốn mẹ, bà nội, nói với bọn họ cho Tiểu Mạc, Tiểu Nhiên được gặp mẹ đi! Được không?”

Bà ôn nhu sờ sờ đầu cậu, “Bà nội sẽ cố thử, nhưng mà không chắc chắn nha!” Bà đưa mắt nhìn Phượng Dật Hành, cả hai thể hiện bộ dáng bất đắc dĩ.

Hành động của Hoàng và Diễm thật sự làm cho người ta khó hiểu, chỉ là hai đứa bé choai choai, tại sao lại không cho chúng gặp mẹ của mình?

“Thằng nhóc Diễm bây giờ sao rồi?”

Phượng Dật Hành không quay đầu lại, nhưng Mục quản gia biết ông đang hỏi mình, “Thưa lão gia, lần này Diễm thiếu gia bị thương không nhẹ, bác sĩ Phạm đã khám qua, cơ bản bây giờ không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi”

“Ừ.” Ông gật đầu “Thằng nhóc Hoàng có ở nhà không?”

“Hoàng thiếu gia ở thư phòng”

“Tốt lắm, Tiểu Nghiên, em đi xem Diễm trước đi, một lát anh qua”. Ông giao Sở Mạc trong lòng cho Mục quản gia, “Ông cũng đi theo phu nhân đi”

“Dạ” Mục quản gia đón nhận Sở Mạc, nhẹ gật đầu.

Lãnh Nghiên cùng Mục quản gia đi lên phòng Diễm trên lầu hai, Phượng Dật Hành tiếp tục đi lên lầu, dừng lại trước phòng Phượng Dạ Hoàng, nâng tay gõ cửa.

“Vào đi”

Phượng Dạ Hoàng xoay ghế lại, mắt phượng nhếch lên, lạnh lùng nhìn Phượng Dật Hành, “Tác phong của ba thật mau lẹ.”

Phượng Dật Hành tiến đến sô pha, lười biếng ngồi xuống: “Tác phong của các con không phải càng nhanh hơn sao! Ta còn nghĩ đến chết cũng không thể nhìn thấy con của hai tiểu quỷ các con, thật không ngờ thoáng chốc đã có hai đứa”

Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh, không để ý đến ánh mắt của ông

“Hoàng, nha đầu kia làm sai việc gì sao?”

“Ba ám chỉ ai?” Phượng Dạ Hoàng nhếch mi

Phượng Dật Hành không tao nhã mà khinh thường một cái “Đừng giả ngu với ta, ta đã điều tra qua, là do con hạ lệnh cho ám vệ Phượng gia bắt con bé”

“Ừ” Phượng Dạ Hoàng hừ hừ đáp lại.

“Con hãy nể mặt bác Lục, chuyện gì mà nghiêm trọng đến nỗi không thể tha cho con bé vậy?” Phượng Dật hành nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. “Con cũng biết đó, bác Lục mong chờ thật lâu, thật vất vả mới có được con bé, bác ấy với bác gái….”

Trong mắt Phượng Dạ Hoàng lóe lên sự hung ác, tàn bạo, “Chuyện này con sẽ xử lý, về phía bác Lục con sẽ giải thích, ai cũng đừng mong ngăn cản con, muốn con buông tha cô ta, không bao giờ”

Dám âm mưu tổn thương cô, việc này nghiêm trọng hơn bất cứ việc gì khác trên đời, đừng nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tha ả.

“Haizz!” Phượng Dật Hành thở dài, “Được rồi, con xem rồi làm, nhưng đừng nên quá đáng”

“Sẽ không lấy mạng cô ta đâu.” Khóe môi Phượng Dạ Hoàn cong lên, cười quỷ quyệt.

A, sẽ không để cô ta chết đâu, chỉ để cô ta sống không bằng chết thôi, như vậy càng thêm tàn nhẫn

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cùng lúc đó, một màn cưỡng hiếp dơ bẩn đang diễn ra vô cùng thê thảm

Mười mấy người đàn ông râu xanh xấu xí đang đứng thành vòng tròn, tất cả đều hạ thân trần trụi, ở chính giữa còn có bốn người đang nằm bò, tàn sát bừa bãi trên một cơ thể nữ tính

Cơ thể người phụ nữ đủ loại vết thương, da thịt trắng như sữa đã sớm bị thay thế bởi từng mảng to xanh tím, mặt bầm tím đến nỗi nhìn không ra hình dáng, khắp người đều dính chất lỏng trắng đục, đôi mắt trống rỗng vô thần, nhìn như xác chết.

Miệng cùng phía trước, phía sau hạ thể của cô đều bị dục vọng nam tính nhồi vào, da thịt toàn thân bị gặm cắn, xoa bóp, mấy người đàn ông như dã thú điên cuồng thô bạo, nếu nhìn kỹ, vẻ mặt của họ dường như không bình thường, ánh mắt cuồng loạn, có mấy người còn ngây ngốc nhìn người phụ nữ trên mặt đất mà cười không ngừng.

Từng nhóm từng nhóm đàn ông thay phiên nhau, sự xâm phạm dường vĩnh viễn không kết thúc.

Đột nhiên, ánh mắt người phụ nữ trừng to, cười điên cuồng.

“Ha ha ha ha…….”

Ánh mắc cô ngoan độc, gắt gao nhìn chằm chằm một điểm, “Đều là cô, đều tại cô, tôi sẽ trả thù, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô chờ tôi, cô chờ………ha ha ha ha……….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.