Gần trường cao trung của Học viện Thánh Tu Tư có một công viên nhỏ, trong một góc nho nhỏ có cây đại thụ và bụi hoa tạo thành một không gian bí mật có vẻ mờ ám. Giờ phút này, trên bãi cỏ, cô gái nằm ngửa, toàn thân xích lõa, thân thể nhỏ bé và yếu ớt run run, hai chân dài mảnh khảnh bị hai bàn tay to lớn một trái một phải đẩy ra, tạo thành một góc độ không được tự nhiên, nơi tư mật giữa hai chân lộ hẳn ra trong không khí, cánh hoa ướt sũng mật dịch trắng nhạt có chút run rẩy, chính giữa cái miệng nhỏ tràn ra chất nhầy trong suốt óng ánh, từ từ trượt xuống, dần dần biến mất giữa hai mông trắng noãn.
Mà hai người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ chỉnh tề đang ngồi chồm hỗm giữa hai chân cô, ánh mắt chăm chú khóa ở lổ nhỏ hồng nhạt, gương mặt tuấn mỹ vẫn lạnh lùng hờ hững như trước, chỉ là mắt phượng đã lây nhiễm tình dục và hơi thở gấp ồ ồ tiết lộ cảm xúc thật sự của bọn họ.
Hình ảnh cực kỳ dâm mỹ, ngay cả không khí cũng trở nên mập mờ khô nóng.
“Tự mình lấy thứ bên trong ra.”
Giọng điệu mềm mại trầm thấp như trước, nhưng lại không còn sự từ tính mà lại có vẻ thô ráp.
Tô Mộ Thu vốn đang nằm dưới đất đột nhiên ngẩng đầu, mắt đẹp mở lớn, không thể tin nhìn người vừa mới nói chuyện Phượng Dạ Hoàng, Tô Mộ Thu lộ ra khuôn mặt vốn đã đỏ lên nay còn đỏ hơn thế nữa.
“Không muốn lấy ra sao?” Phượng Dạ Diễm cười tà mị, “Tốt lắm, chúng tôi cứ như vậy đi vào, có lẽ sẽ có khoái cảm khác thường.”
“Không cần.” Cô hoảng sợ lắc đầu, “Tôi lấy ra.”
Bàn tay nhỏ bé run rẩy duỗi đến hạ thể, chạm tới hoa huy*t như chạm vào lửa, cảm giác thẹn thùng làm cho cô thật sự không thể nào ra tay.
“Sao?”
Phượng Dạ Hoàng hừ lạnh uy hiếp.
Cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cô nhắm mắt lại, một lần nữa đem bàn tay nhỏ bé dò xét xuống phía dưới.
“Ư…..”
Cô than nhẹ, ngón tay thâm nhập vào trong động, hoa huy*t mẫn cảm non nớt liền gắt gao bao quanh, gắt gao mút lấy ngón tay của cô.
Cô hơi dùng sức gạt mở vách tường thịt, ngón tay tiếp tục đi về phía trước, thuận lợi va chạm vào một viên ngọc xinh xắn, ngón tay khều nhẹ, cố gắng đem nó ra bên ngoài, nhưng nó lại nương theo mật dịch đang chảy xuống để tiến vào càng sâu, trùng hợp ma sát nhẹ qua nơi mẫn cảm nhất của cô.
“Ách a….” Cô khó nhịn ngửa đầu, tóc đen như mực trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, bộ ngực hoàn mỹ no tròn lắc lư tạo ra một con sóng nhỏ.
Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn nhau, hai người ăn ý mười phần vươn tay ra, mỗi người một bên bắt lấy nơi mềm mại của cô.
“Ô…. Không cần… Ân…” Cô lắc lắc thân thể, tay đang đặt ở hạ thể giơ lên, hai tay cố gắng đẩy tay bọn anh ra.
Phượng Dạ Diễm kéo tay cô ra, “Không lấy nó ra sao?”
“Ô….”
Mắt đẹp chứa đầy nước mắt, cô tủi thân duỗi tay trở về hoa huy*t.
Tay to dùng lực mạnh xoa nắn vú nhỏ của cô một cách vô tình, bộ ngực hoàn mỹ bị biến thành nhiều hình dáng, hai khỏa anh đào sớm đã cao cao đứng thẳng, động tác hai tay như nhau cùng dùng ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy một khỏa anh đào lôi kéo.
“Ân…. Ách a….”
Trong đau đớn mang theo tê dại thỏa mãn.
“A…” Phượng Dạ Diễm cười nhẹ, “Tiểu dâm ô.”
Cô im lặng phớt lờ lời anh nói, bàn tay nhỏ bé động tác nhanh hơn, khó khăn mà lấy viên ngọc ra, tiếp theo là viên thứ hai…. Viên thứ ba….
Phượng Dạ Hoàng nhíu mắt lại, ngay lúc viên thứ ba rơi xuống đất, đã nắm vòng eo mảnh khảnh của Tô Mộ Thu, lửa nóng to và dài chẳng biết từ lúc nào đã lộ ra ngoài ngang ngược đẩy ra hoa khẩu, gạt mở tầng thịt non nớt, rốt cuộc tiến vào, cơ hồ đâm thẳng đến tử cung của cô, hung hăng rút ra, lại hung hăng tiến vào, vật nam tính rất to đem tiểu huyệt nho nhỏ mở rộng ra đến mức cực đại.
“Ô a….” Cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn, sắc mặt ửng đỏ trong nháy mắt chuyển sang trắng, mặc dù đã đủ trơn, nhưng mà thứ của anh ta đối với cô mà nói là quá lớn, quá thô, tiểu huyệt giống như bị xé rách.
“Thật chặt!” Thịt mềm gắt gao bao bọc lấy anh, như cái miệng nhỏ nhắn mút lấy anh, đem phân thân của anh ngậm vào càng sâu, từng đợt run rẩy khoái cảm chạy qua lưng anh, cái khoái cảm này làm cho Phượng Dạ Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, thân mình động càng nhanh hơn.
“Ô…. Không…. Quá nhanh…. Sẽ rách mất….” Thân thể nhỏ gầy bị xóc nảy cao thấp, cô nắm chặt cánh tay anh, đau khổ cầu khẩn.
Anh không để ý lời cầu xin của cô, tốc độ vẫn như trước.
Nhìn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô, đôi mắt phượng hiện lên một tia phức tạp, bỗng dưng, anh cúi thấp đầu, hung hăng gặm cắn môi cô, đầu lưỡi trơn trượt thăm dò vào trong miệng cô, lục lọi mút liếm.
“Ưm….”
Tiếng mật dịch chảy ra từ tiểu huyệt hòa cùng tiếng lách cách do bụng dưới va chạm với mông tuyết trắng tạo ra làm cho thần trí cô mê muội, tùy ý để anh tàn sát bừa bãi trong miệng cô, căn bản là cô không hề có sức lực chống trả.
Động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, bỗng dưng, anh động thân một cái cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t, lửa nóng trong cơ thể cô phun ra chất lỏng nóng bỏng.
Than nhẹ một tiếng, anh rút ra phân thân đang chôn sâu trong huyệt động. Phượng Dạ Diễm ở một bên nhìn màn biểu diễn tình ái miễn phí, ngay lập tức kéo thân thể Tô Mộ Thu qua, đem chân của cô gác ở trên vai mình, tay anh đặt trên cái mông tuyết trắng của cô, không thể chờ đợi được vùi sâu ngay vào trong cơ thể cô, phân thân tráng kiện biến mất tại hoa khẩu nho nhỏ.
Đã bị khai phá qua lần thứ nhất nhưng tiểu huyệt vẫn nhỏ hẹp khó có thể di chuyển, mỗi một lần lui ra đều đem tinh dịch của Phượng Dạ Hoàng đã lưu lại tống ra bên ngoài cơ thể, thấm ướt bụng dưới của cô và anh, bên trong cô ẩm ướt ấm nóng và thít chặt làm anh không khống chế được mạnh mẽ xuyên vào.
“Đừng… Ô….”
Cô vô ý thức than nhẹ, cái miệng nhỏ nhắn từng ngụm từng ngụm thở gấp.
Mắt phượng híp lại, bỗng chốc cắn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lôi kéo đầu lưỡi khéo léo của cô khẽ cắn, mút vào hương vị ngọt ngào của cô, tư vị ngọt ngào làm cho anh cảm thấy kinh ngạc, anh khóa chặt cặp mông mềm mại của cô, mỗi lần thẳng tiến đều hung hăng ma sát qua một điểm trong cơ thể cô.
“Ân a…. Ân….”
Cô không ngăn được tiếng rên rỉ từ cổ họng tràn ra, trong cơ thể tiết ra càng nhiều mật dịch.
Mật dịch ấm áp rưới vào lỗ nhỏ trên đỉnh vật nam tính làm cho anh suýt nhịn không được bắn ra, anh khẽ cắn môi, cái mông căng cứng chật vật, hung hăng luật động, tới tới lui lui mạnh mẽ xuyên vào vài lần, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng đem nhiệt dịch phun vào vách tường hoa huy*t non nớt.
Tiểu huyệt của cô không ngăn được một trận co rút nhanh, thỏa mãn đến cực hạn làm cho tâm trí cô như được bay lên trời cao.
Không đợi cô định thần lại, thân thể lần nữa lại bị Phượng Dạ Hoàng giành qua, nóng bỏng gắng gượng hung hăng gia nhập, bắt đầu chu kỳ cướp đoạt khác.
“Ô a…. Không được…..”
Cô không chịu được quá nhiều lần hoan ái, liền ngất đi.
Màn trình diễn tình ái luân phiên diễn ra không ngừng nghỉ, thỏa mãn một dã thú, lại đón lấy một ác ma, hương vị tình dục nồng đậm phiêu tán trong không khí, không biết qua bao lâu, tất cả mới khôi phục lại yên tĩnh.
Tô Mộ Thu mất đi ý thức như búp bê bị hư nằm ngửa trên bãi cỏ, da thịt trắng nõn trên người nhiễm một màu hồng nhạt, trước ngực, vòng eo và đùi từng mảng vết tím xanh nổi lên, đùi mở lớn, hoa khẩu giữa chân lúc mở lúc đóng, như cái miệng nhỏ nhắn phun ra chất dịch trắng đục, làm chân cô ướt đẫm.
“Hoàng, đó là nụ hôn đầu tiên của anh!”
Không phải là câu hỏi mà là câu nói khẳng định.
Phượng Dạ Hoàng dựa trên cành cây không nói chuyện, mắt phượng xinh đẹp hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Tô Mộ Thu đang hôn mê.
“Ha ha…” Phượng Dạ Diễm cười ra tiếng, “Thú vị.”
Tình ái là cách thức phát tiết của bọn họ, nhưng mà bọn họ chưa bao giờ hôn bất kỳ một người phụ nữ nào, hôm nay, cả hai bọn họ đều vì một nữ sinh mà không khống chế được.