Không Biết Sao Yêu Em

Chương 17




Editor: Mễ

Vốn dĩ tưởng rằng Liêu Thành Xuyên là người không nhiễm khói bụi trần gian, chí ít sẽ không vào phòng bếp, ai biết đươc, còn có chuyện tốt tới vậy, Đồng Kỳ dắt Bạch Tổng đứng ở phòng bếp nhìn vào trong, người đàn ông thân hình cao lớn đứng trước bếp gas, đánh trứng, bỏ bột mì, thêm hành…

Khớp xương ngón tay do cầm chảo hiện lên rõ ràng, đổ dầu, đổ trứng gà, dầu nóng kêu tách tách tách, Liêu Thành Xuyên bình tĩnh đổ trứng gà đã nêm nếm gia vị vào, lập tức, trứng gà trên mặt chảo từ từ biến thành bánh trứng màu vàng óng.

Anh bình tĩnh dùng xẻng nhấc lên, lật mặt kia của bánh trứng lại.

Động tác này vừa thuần thục vừa chuyên nghiệp, nhìn đã biết không phải chưa nhuốm khói lửa trần gian, chắc là thường xuyên vào bếp, Đồng Kỳ đứng ở cạnh cửa.

Đột nhiên nghĩ đến, chẳng trách hôm đó cô nói ai cưới được cô thật là có phúc.

Giọng điệu của anh lại lạnh nhạt đến vậy.

Thì ra ai gả cho anh, cũng sẽ có phúc như vậy.

Người đàn ông biết nấu cơm, biết kiếm tiền, trưởng thành vừa đẹp trai lại còn man.

Cực phẩm nhân gian.

“Đang nghĩ gì vậy?“ – Giọng nói trầm thấp đánh vỡ suy nghĩ miên man của Đồng Kỳ.

Đồng Kỳ hoàn hồn, cười nói: “Không có gì, nấu xong rồi hả?“

Một mùi hương xông vào mũi, Liêu Thành Xuyên khẽ ừ một tiếng, đặt cái đĩa lên bàn, sau đó xoay người đi, lúc quay lại trên tay là hai ly sữa bò nóng với chén sữa bò.

Chén sữa bò kia là cho Bạch Tổng, Bạch Tổng lại vùi mặt vào, mũi và miệng lập tức là một mảng trắng bóc.

Đồng Kỳ cắn một miếng bánh trứng gà.

Liêu Thành Xuyên vừa uống xong ngụm sữa bò, nhìn cô.

Đồng Kỳ nuốt xuống, nở nụ cười nói: “Ngon thật nha.“

“Ăn nhiều một chút.“ – Liêu Thành Xuyên nói. “Không đủ vẫn còn.“

“Ừ.“

Hai người im lặng ngồi ăn bánh trứng gà, ăn xong, Đồng Kỳ cầm dĩa đứng dậy muốn đi rửa, Liêu Thành Xuyên giữ lấy cô, nói: “Cô đi làm đi.“

Đồng Kỳ khẽ cười: “Hôm nay tôi nghỉ phép.“

Sau đó lách qua người anh, đi vào phòng bếp rửa bát, Liêu Thành Xuyên nhìn cô một cái nhưng không lên tiếng, tùy ý để cô làm.

Đợi lúc Đồng Kỳ từ phòng bếp đi ra, anh đã thay sang áo sơ mi trắng quần tây đen, thắt thêm một cái cà vạt, cằm khẽ ngước lên, lộ ra hầu kết gợi cảm, vẻ mặt lạnh lùng.

Đồng Kỳ nhìn anh, mất hồn một giây, sau đó nắm lấy dây chó của Bạch Tổng, nói: “Tôi về đây.“

“Ừ.“

Liêu Thành Xuyên đi lên, giúp Đồng Kỳ mở cửa, Đồng Kỳ cười với anh, mau chóng đi ra cửa, vừa tiến vào cửa nhà mình, cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Đồng Kỳ vào nhà đã như mất hết sức lực ngồi trên ghế sofa, mỗi ngày đối mặt với nam sắc như vậy, cô sắp chịu không nổi nữa rồi.

Đây không phải người đàn ông cô yêu thầm hơn mười năm, mà chỉ là một người hàng xóm bình thường, cô hẳng là không nên rụt rè như vậy, dè dặt như vậy.

Nhưng anh ấy, anh là Liêu Thành Xuyên, tận sâu từ trong xương cốt Đồng Kỳ thật chẳng dám làm bậy, cô thừa nhận cô sợ hãi, cô sợ từ nay về sau ngay cả một chút thoải mái cuối cùng cũng đều cống nạp cho anh, cô sợ cô tham lam hơn nữa, Đồng Kỳ ôm đầu gối tựa vào lưng ghế, lấy bao thuốc và bật lửa trên bàn, châm thuốc, ngón tay thon dài trẳng trẻo kẹp lấy, nghịch đầu thuốc.

Điếu thuốc cháy hết rồi, điện thoại trên bàn lóe lên.

[ Mạn Mạn: Tớ qua tìm cậu, tớ đi xem Bạch Tổng nhà mình, cậu có ở nhà không? ]

[ Đồng Kỳ: Có, Bạch Tổng chờ cậu cho ăn. ]

[ Mạn Mạn: Hahaha, đợi tớ đợi tớ, tớ đến đây ~~]

[ Đồng Kỳ: Tớ đi đón cậu? ]

[ Mạn Mạn: Không cần, tớ gọi xe được rồi. ]

[ Đồng Kỳ: Sao nói thành người độc lập? ]

[ Mạn Mạn: Mẹ anh ấy vừa đi, tớ liền độc lập không nổi ~~ ]

[ Đồng Kỳ: Chú ý an toàn. ]

Hai mươi phút sau, Đồng Mạn đến, cô đến cũng không vào nhà, mà ở trước cửa nhà hàng xóm đi qua đi lại, còn dán lỗ tay lên cửa, Đồng Kỳ với Bạch Tổng ló đầu ra nhìn cô ấy. Một hồi lâu, Đồng Kỳ nhịn không được hỏi: “Cậu làm gì vậy?“

Đồng Mạn nghiêng mặt, cười: “Nam thần có nhà không?“

“Cậu gõ cửa đi?“ – Đồng Kỳ nhướng mày.

Đồng Kỳ giơ tay lên, nhìn cánh cửa chằm chằm, hành lang yên tĩnh hai giây, Đồng Mạn nhụt chí bỏ tay xuống, nói: “Tớ không dám.“

Đồng Kỳ khẽ cười, nắm tay cô kéo về nhà: “Được rồi, không phải đến thăm Bạch Tổng nhà cậu hả?“

Đồng Mạn bị kéo vào cửa, Đồng Kỳ đóng cửa lại, Đồng Mạn xoay người chơi đùa với chân chó của Bạch Tổng, Bạch Tổng nhảy một cái lên bàn, lại đưa đầu chó của mình cọ vào cổ Đồng Mạn, Đồng Mạn yêu thích không thôi, gãi gãi cổ nó, cười như một đứa ngốc.

Đồng Kỳ ngậm điếu thuốc, mở tivi, chọn một bộ phim điện ảnh mới ra, bấm xem, ngồi trên ghế sofa xem phim. Đồng Mạn với Bạch Tổng chơi đùa đủ rồi liền chạy qua ngồi cùng với Đồng Kỳ, vừa xem vừa chỉ vào một diễn viên nam đóng ba vai nói: “Lúc trước tớ quay bộ 《Quỷ chiến 》, có một câu thoại trực diễn với anh ta, haiz, nhìn gần cũng không đẹp như vậy, làn da ngoài đời so với trên tivi không có đẹp vậy đâu.“

Đồng Kỳ ừm một tiếng, tiếp tục xem.

Đồng Mạn nhìn một hồi, không muốn xem lắm, đứng đậy đến tủ lạnh lục lọi đồ ăn, cầm một miếng bánh ngọt vừa nhét vào miệng vừa hỏi Đồng Kỳ: “Buổi trưa cậu nó nấu cơm không?“

Đồng Kỳ uống một hớp nước trái cây, làm tản đi bớt mùi khói thuốc trong miệng, trả lời: “Nấu, cậu muốn ăn gì?“

“Bò bít tết.“ – Đồng Mạn vui sướng trả lời.

Đồng Kỳ đứng dậy, nói: “Để coi trong tủ lạnh có không đã, nếu không có thì đi mua.“

Đồng Mạn lau kem dính trên khóe môi, mở tủ lạnh xem, ngồi xổm lục tìm, chốc lát sau, Đồng Mạn từ bên trong xách ra hai hộp thịt bò đông lạnh, ném lên trên bàn.

Đồng Kỳ cười với cô: “Như cậu mong đợi.“

Tay nghề Đồng Kỳ không tồi, làm cái gì cũng rất xuất sắc, Đồng Mạn cực kì thích ăn đồ Đồng Kỳ nấu Nhìn thời gian cũng tương đối, bộ phim kia cũng đã phát tới phần nhạc cuối phim, Đồng Kỳ đứng dậy, chui vào bếp.

Nửa tiếng sau, bít-tết đã làm xong, Đồng Kỳ lấy cái bát đựng một miếng nhỏ cho Bạch Tổng ăn, rồi rót cho Đồng Mạn một ly rượu vang, sau đó mới ngồi xuống ăn.

Đồng Mạn hút một miệng đầy mì ý, tràn đầy mãn nguyện híp mắt: “Đồ cậu nấu vĩnh viễn đều là ngon nhất.“

Đồng Kỳ cười cười, dựa vào ghế, nhấp ngụm rượu vang, sau đó cầm dao nĩa cắt bò bít-tết, lúc này điện thoại reo lên. Đồng Kỳ bỏ một miếng thịt vào miệng, rồi mới đứng dậy đi nhận.

Trương Hoài Viễn gọi đến.

Ở đầu dây bên kia, anh ta cười: “Buổi chiều có bận gì không?“

Đồng Kỳ dựa vào tay vịn ghế: “Không, sao cậu biết hôm nay tớ nghỉ phép.“

“Vừa tiện đường ghé qua nhà hàng cậu.“

“… Trùng hợp vậy à?“

“Há, đương nhiên, buổi chiều không có việc gì, đi bơi không?“

Đồng Kỳ nhìn Đồng Mạn, thấy cô ấy đang lau khóe môi, nhướng mày với cô, Đồng Kỳ hỏi cô ấy: “Chiều nay đi bơi không?“ 

Trương Hoài Viễn ở bên kia điện hoại sửng sốt, hô hấp ngưng lại hai giây.

Đồng Kỳ nhai bò, đáp:  “Được, lâu rồi tớ không đi bơi.“

Trương Hoài Viễn nghe thấy giọng con gái, hô hấp thả lỏng, cười cười, Đồng Kỳ nói qua điện thoại với Trương Hoài Viễn: “Được, tới đi với Đồng Mạn.“

Đồng Mạn khẽ kêu lên: “Có thể dẫn theo Bạch Tổng không?“

Đồng Kỳ trợn mắt với cô ấy.

Trương Hoài Viễn cười khẽ: “Bạch Tổng thì đừng dẫn, hai người các cậu đến là được rồi.“

Đồng Kỳ trả lời: “Được rồi, gửi địa chỉ cho tớ.“

Trương Hoài Viễn ừ khẽ, sau đó hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?“

Đồng Kỳ: “Đang ăn.“

“Ồ, vậy cúp đây.“

“Bye.“

Đồng Kỳ cúp điện thoại trước, để điện thoại lên kệ rồi quay về bàn ăn, tiếp tục giải quyết phần thịt bò còn lại trước mặt.

Trương Hoài Viễn gửi địa chỉ qua cho cô, hai người là bạn bao năm nay, mấy chỗ Trương Hoài Viễn bình thường hay tới cô đều biết. Ăn cơm trưa xong, Đồng Kỳ với Đồng Mạn đi ngủ trưa môt giấc, khoảng hai giờ rưỡi mới xuất phát. Mùa hè năm nay chưa có đi bơi đương nhiên cũng chưa chuẩn bị đồ bơi, hai người dạo một vòng trung tâm thương mại, mua hai bộ đồ bơi tương đối thời trang, sau đó mới đi đến sơn trang nghỉ dưỡng tư nhân của Trương Hoài Viễn.

Đầu ngón tay Trương Hoài Viễn nghịch điếu thuốc xì gà, đứng ở cổng chờ xe.

Vừa nhìn thấy xe Đồng Kỳ tiến vào, anh ta liền nở nụ cười, xe dừng ở bãi đậu xem anh sải bước đi đến giúp hai người họ mở cửa.

Đồng Mạn đội nón, cười với Trương Hoài Viễn: “Hoài Viễn ca ca, lại gặp nhau rồi.“

Trương Hoài Viễn bị một tiếng ca ca này làm cho bủn rủn, trong số khuê mật của Đồng Kỳ, chỉ có Đồng Mạn biết làm nũng nhất, Tử Đồng vốn dĩ cũng vậy, nhưng giá trị bản thân Tử Đồng quá cao, nhìn có vẻ dịu dàng ngoan ngoản, thực tế từ trong xương cố lại rất lạnh lùng. Trương Hoài Viễn tung hoành tình trường nhiều năm, nhìn người rất chuẩn.

Trương Hoài Viễn cười cười, khều cái mũ của Đồng Mạn nói: “Càng ngày càng xinh đẹp.“

Đồng Mạn chớp mắt: “Anh cũng càng ngày càng đẹp trai nha.“

Chân thành khen ngợi nhau.

Đồng Kỳ bước ra khỏi xe, Trương Hoài Viễn lập tức đưa xì gà trong tay cho cô, cười hỏi: “Thử cái này không?“

Đồng Mạn vừa nhìn: “Kỳ Kỳ hút cái này, không phải sẽ giống đại tỷ xã hội đen hả?“

Trương Hoài Viễn nhìn Đồng Kỳ từ trên xuống dưới mới nói: “Nếu mặc thêm một bộ sườn xám lại càng thú vị hơn.“

Đồng Kỳ đẩy điếu xì gà trên tay anh ta ra, cười cười rồi xách túi, kéo lấy Đồng Mạn đi lên phía trước.

Trương Hoài Viễn ngậm điếu xì gà chưa được châm, vội vàng chạy theo.

Đồng Mạn nói nhỏ bên tai Đồng Kỳ: “Tớ thấy Hoài Viễn ca ca lần này hơi khác.“

“Ồ? Khác chỗ nào?“

“Cảm giác thấy không đứng đắn cho lắm.“

“…… Chỉ liếc mắt một cái cậu cũng có thể nhìn ra?“

Đồng Mạn: “Cũng đúng, có thể tớ nhìn nhầm.“

Hồ bơi đương nhiên không thể chỉ có một mình Trương Hoài Viễn, còn có một số người bạn tốt của anh ta, đều quen biết Đồng Kỳ vs Đồng Mạn, mọi người chào hỏi vài câu, Đồng Kỳ và Đồng Mạn đi vào phòng thay đồ thay đồ bơi, lôi lôi kéo kéo, mười phút sau đi từ phòng thay đồ ra.

Trương Hoài Viễn còn đang nghịch xì gà, vừa ngước nhìn, xì gà rơi xuống đất.

Những người khác cũng nghiền ngẫm nhìn sang hai cô gái vừa bước ra, đương nhiên, phần lớn tầm mắt đều rơi xuống trên thân hình Đồng Kỳ.

Cô mặc chiếc váy bơi bằng voan mỏng, thực ra cả bộ không hề lộ cái gì.

Nhưng mà thoắt ẩn thoắt hiện mới làm kẻ khác nhiệt huyết dâng trào, càng làm cho người ta không ngừng liên tưởng.

Bikini của Đồng Mạn thì cái gì cần lộ đều lộ, vậy mà lực tác động không lớn bằng Đồng Kỳ, Đồng Mạn cười híp mắt hỏi Trương Hoài Viễn: “Có phải Đồng Kỳ đặc biệt gợi cảm không?“

Trương Hoài Viễn khom lưng lụm lại điếu xì gà bị thấm nước quăng qua một bên, gật gật đầu: “Ừ, gợi cảm đến nỗi anh chịu không được đây.“

Đôi mắt mang theo ý cười lập tức nhìn sang Đồng Kỳ, Đồng Kỳ đẩy điện thoại trong tay Đồng Mạn ra: “Chụp cái gì mà chụp?“

“Chụp một tấm đi, cũng không có chết mà.“ – Đồng Mạn rất muốn chụp, Đồng Kỳ bất lực.

Trương Hoài Viễn đi lên, từ phía sau khẽ ôm eo Đồng Kỳ, nói vs Đồng Mạn: “Chụp cho anh vs cô ấy một tấm với.“

Đồng Mạn tuân lệnh, tách một cái.

Đồng Kỳ bẻ tay Trương Hoài Viễn ra, híp mắt cảnh cáo: “Cậu trái lại càng ôm càng chặt nhỉ.“

“Có sao?“ – Trương Hoài Viễn giả vờ 

Trương Hoài Viễn mới dứt lời thì từ trên tầng hai có một mỹ nữ mặc bikini đi xuống, cô ta nũng nịu kêu một tiếng: “Hoài Viễn ……“

Trương Hoài Viễn nghiêng đầu, giật mình, lập tức chất vấn: “Sao em lại đến đây?“

Tầm mắt của mỹ nữ quét một vòng trên ngừoi Đồng Kỳ, lập tức đi qua, kéo cánh tay anh ta nói: “Sao em lại đến được á? Đương nhiên là dùng chìa khóa ở đây đi vào rồi.“

Trương Hoài Viễn tách tay cô tay ra khỏi người mình, nói: “Anh quên lấy chìa khóa từ chỗ em về.“

Mỹ nữ: “……“

Đồng Mạn kéo Đồng Kỳ xuống hồ bơi, kề sát bên tai hỏi: “Ây dô, mỹ nữ này là ai vậy?“

Đồng Kỳ gạt nước nói: “Nợ phong lưu của Hoài Viễn ca ca của cậu đó.“

Đồng Mạn gật gật đầu: “Ồ, tớ nói mà, từ trước tới nay anh ấy đều đa tình như vậy, không sửa được.“

Đồng Kỳ cười, nhảy xuống nước.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.