Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 13




“Nãi Tích, con có muốn mua sách không?” Tiếu Hàm ngồi xổm người xuống, nhìn nó đảo mắt xung quanh một vòng hỏi. Lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, rất mềm mại và trơn nhẵn, thực là làm cho người ta không nỡ buông tay.

Thằng bé này, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt sau đó làm cho cô nghẹn vài lần, nhưng vẫn kiềm chế được, trước mắt vẫn chưa có tình huống nào làm cô phát điên, chỉ mong hai ngày này có thể trải qua bình yên, cô mới có thể trả lại cho anh Triển Nguyên đứa con trai mạnh khỏe, vui vẻ chứ. Cô không muốn đứa nhỏ gặp chuyện gì, những chuyện này không nằm trong phạm vi kiểm soát của cô.

Nãi Tích hít hít mũi, ánh mắt nhìn mấy cuốn truyện tranh thiếu nhi cách đó không xa, có chút mong chờ nhìn Tiếu Hàm. Bình thường ba ba quá bận, không có thời gian dẫn nó ra ngoài chơi nữa là nói gì đi xem truyện tranh ở nhà sách. Bạn bè ở nhà trẻ đều có rất nhiều truyện tranh, ba mẹ bọn họ có thể dẫn họ đi xem truyện tranh, sau đó mang đến nhà trẻ cho mọi người đọc, nó, có chút ngưỡng mộ.

“Cô giáo Tiếu, con có thể đọc truyện tranh ở trong này không?” Nãi Tích chớp mắt, ngẩng đầu, có chút không xác định hỏi cô.

Tiếu Hàm nhìn nhìn một loạt đứa trẻ ngồi bên kia, hơn nữa sách cô muốn tìm cũng cách đó không xa, liền vỗ nhẹ lên đầu nó, nhìn truyện tranh nhắc nhở: “Được, nhưng mà không được đi đâu xa, ở chỗ này đợi cô, đợi lát nữa cô giáo Tiếu lại.”

Nãi Tích vừa nghe thấy lời này, liền hoan hô một tiếng, giống như một chú chim nhỏ, vội vàng chạy qua, cầm xem quyển truyện tranh mình thích trên giá sách, tìm một chỗ, đặt mông ngồi vào chỗ, bắt đầu thưởng thức đọc.

Tiếu Hàm nhìn nó thực sự ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia đọc sách, liền yên tâm mà đi tìm cuốn sách mà mình tìm, vài phút ngẩng đầu nhìn xem, thấy Nãi Tích vẫn ngồi ở kia, mới yên tâm cúi người tìm sách, lặp lại vài lần như thế.

Đợi đến khi cuốn sách cuối cùng được tìm thấy, thời điểm Tiếu Hàm ôm một chồng sách đứng dậy, mới phát hiện Nãi Tích ngồi ngoan ngoãn ở chỗ kia đã không thấy đâu!

Lau mắt, Tiếu Hàm trợn to mắt, mới xác định Nãi Tích đúng là không ngồi ở chỗ kia! Lập tức, Tiếu Hàm bị dọa nhảy dựng lên, cảm thấy kinh hoảng, tất cả sách ôm trong người đều ném vào xe đẩy bên cạnh, ba bước thành hai chạy đến giá để truyện tranh, không dám thở mạnh, chỉ cảm thấy trái tim mình gần nhảy ra ngoài.

Đi quanh vài vòng, vô cùng nôn nóng, Tiếu Hàm mới thấy một vài cái đầu con nít bị một cái giá sách che khuất, Nãi Tích đang mặc một áo ca-rô ngắn tay màu đỏ ở bên trong. Mấy đứa trẻ ngồi thành vòng tròn, cũng không biết đang nói cái gì, lâu lâu lại phát ra tiếng cười.

Tiếu Hàm vịn giá sách, thở chậm vài hơi, mới cảm thấy trái tim trở lại như cũ, nếu cô làm lạc mất Nãi Tích, thì phải chết ngàn lần cũng không đủ, đừng nói là anh Triển Nguyên, bản thân cô, cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Tâm trạng bình tĩnh lại, Tiếu Hàm mới tiến lên vài bước, ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ vai Nãi Tích, nói: “Nãi Tích, sao con không ngồi ở chỗ kia đọc truyện, lại chạy đến chỗ này?”

Cô vừa cất lời, mấy đứa trẻ kia đều ngẩng đầu lên, ánh mắt mở to căng tròn tò mò nhìn cô.

Một đứa trẻ mập mạp trong số đó, một cái bím tóc buộc sau đầu, bộ dạng khá là vui vẻ, nháy mắt ngạc nhiên nhìn Nãi Tích nói: “ Bạn học Chu, đây là mẹ bạn sao? Mẹ bạn thật xinh đẹp ~”

Nó vừa nói như vậy, một vài cô bé bên cạnh cũng bắt đầu ríu rít: “Bạn học Chu, mẹ bạn còn trẻ tuổi hơn mẹ mình nha ~~”

“Đúng vậy, đúng vậy, về sau chúng ta sẽ không nói bạn không có mẹ nữa ~~”

“Bạn học Chu, liên hoan Lục Nhất để mẹ bạn cùng đi đi ~~”

Mấy đứa trẻ hăng hái ríu rít, chỉ có Nãi Tích cúi thấp đầu không nói một câu.

Nếu Tiếu Hàm không tinh mắt, thấy nó nắm chặt bàn tay nhỏ, sợ là cô cũng nghĩ đứa bé này thật sự không để ý chuyện này, trong lòng nổi lên lo lắng.

Đang định mở miệng, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi đến bên cạnh, nhìn Tiếu Hàm cười lịch sự, sau đó kéo con gái, nói: “Chúng ta về trước thôi, lại đây, chào tạm biệt dì cùng các bạn đi.”

Con bé có chút lưu luyến không muốn rời tạm biệt mọi người, đi theo mẹ ra khỏi nhà sách.

Tiếu Hàm cũng kéo tay Nãi Tích, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của nó, cười nhìn bọn nhỏ nói: “Các bạn nhỏ, các con là bạn học của Nãi Tích sao?”

Tiếu Hàm nắm tay nó không khỏi dùng sức một chút, đứa bé này, trên mặt không nói, không chừng trong lòng rất nhiều khổ sở đây, nó lại là đứa hay suy nghĩ......

Haiz, tuy bọn nhỏ không cố ý nói lời này, nhưng nghe vào tai, Nãi Tích nhất định rất là khổ sở.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tiếu Hàm lại càng thương hại nhiều hơn, sờ sờ ót Nãi Tích, dịu dàng nói: “Rất ngoan, hôm nay Nãi Tích chúng ta cùng các bạn đọc truyện tranh gì vậy? Có hay không?” Nói xong, cười hàm ý, cúi đầu nhìn Nãi Tích, ghé vào lỗ tai nó nhẹ giọng hỏi: “Nãi Tích, thích truyện tranh gì? Chúng ta mua về nhà được không?”

Nãi Tích nghe xong lời này, ánh mắt kinh ngạc, mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn cô, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn không thể tưởng tượng nổi.

“Thích truyện tranh gì? Đợi lát nữa chúng ta cùng mua về nhà, được không? Mua sách xong, chúng ta về nhà ăn cơm, muốn ăn món gì nào? Nãi Tích thích ăn trứng gà xào cà chua và thịt bò xào tỏi, ăn cái này được không?” Tiếu Hàm ngồi xổm người xuống, mỉm cười hỏi.

Nãi Tích sững sờ gật đầu, ngây ngốc tạm biệt các bạn nhỏ, lại để mặc cô lôi kéo đến chỗ thanh toán tiền.

Phía sau còn có thể nghe thấy thanh âm của Vương Manh Manh và Lý Hân Yên líu ríu “Mẹ của bạn học Chu thật xinh đẹp nha ~~”

“Ừ ừ, hơn nữa đối với bạn học Chu thật tốt nha ~ mình khóc rất lâu, mẹ mới mua cho một quyển truyện tranh ~~”

Bởi vì mang theo nhiều sách, rất nặng, Tiếu Hàm cũng không muốn đi ăn cơm ở bên ngoài, tiện tay bắt một chiếc xe, đưa Nãi Tích về nhà.

“Nãi Tích, xem TV đi, đọc truyện tranh cũng được.” Tiếu Hàm để truyện tranh trên bàn trà, mở TV, đưa điều khiển cho nó, liền xoay người vào phòng bếp.

Rất nhanh đến mười hai giờ, tám giờ thì ăn cơm tối, lúc này hẳn là Nãi Tích đã đói bụng rồi.

Gạo, nấu cơm, sau đó là rửa rau, xào rau.

Hơn nửa tiếng, làm ba món ăn đơn giản là xong.

“Nãi Tích, ăn cơm thôi ~~” Tiếu Hàm nhìn ra phòng khách hô to một tiếng, sau đó động tác lưu loát đưa đồ ăn bưng lên bàn.

Đợi cô đem canh lên đã đầy bàn ăn, Nãi Tích lại không có động tĩnh gì, Tiếu Hàm có chút nghi hoặc, lúc nãy cũng không thấy nó ăn đồ vặt, chẳng lẽ không đói bụng?

Nghĩ thế, liền để đũa xuống, xoa xoa tay xuống tạp dề, đi đến sô pha.

Nãi Tích cúi đầu, cũng không xem TV, truyện tranh cũng đang đặt trên bàn trà, Tiếu Hàm nhíu mày, chẳng lẽ gần một tiếng, Nãi Tích cứ ngồi như vậy sao?

Cô rất khâm phục tính nhẫn nại của nó.

“Làm sao vậy? Rửa tay để ăn cơm. Vẫn chưa đói sao?” Ngồi xuống cạnh nó, Tiếu Hàm đưa tay sờ sờ ót của nó, tên nhóc này nên cắt tóc rồi.

Thấy nó vẫn cúi đầu, Tiếu Hàm không khỏi nhíu mày, có chuyện gì vậy? Tính tình bỗng nhiên giở chứng? Nói thật, trong lòng cô rất khâm phục anh Triển Nguyên, một người đàn ông nuôi đứa nhỏ, đứa nhỏ này lại luôn luôn làm khó người như vậy, muốn kiên nhẫn một chút, thể nào cũng bị tức chết. Cô đối phó với tính tình của mấy đứa trẻ kia đều không giống như với đứa nhỏ này.

Thời điểm Tiếu Hàm có chút lúng túng, Nãi Tích lại lên tiếng: “Cô giáo Tiếu, cô không giận con sao?”

Hả? Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp, lời này là ý gì? Cô làm sao mà phải tức giận? Nhưng mà, vì một ngày ở chung tiếp theo, Tiếu Hàm vẫn quyết định làm rõ đầu óc thằng bé rốt cuộc là nghĩ cái gì: “Nãi Tích, vì sao con lại cảm thấy cô giáo Tiếu sẽ tức giận?”

Nãi Tích nhấp nháy miệng, thấp giọng nói: “Vừa rồi, Vương Manh Manh nói cô là mẹ con, con chưa từng nói với các bạn cô không phải.....”

Tiếu Hàm bật cười, vì điều này sao? Xoa đầu nó, Tiếu Hàm cười dịu dàng nói: “Vì điều này sao? Con không phải là thấy các bạn nói cô giáo Tiếu là mẹ, cảm thấy mất mặt chứ?” Nói xong, cố ý đau lòng rũ mắt xuống, giả bộ tâm trạng đau khổ. Muốn khuyển bảo đứa nhỏ này là một quá trình dài, trọng trách này vẫn nên giao cho ba ba nó thôi, hôm nay cô làm, chỉ có thể làm cho tâm tư nó rối mù, bỏ qua việc này.

Tâm tư Nãi Tích làm sao có thể so với tâm tư hơn hai mươi năm của Tiếu Hàm, thấy bộ dạng khó chịu này của cô giáo Tiếu, lập tức móng ruột, lại xấu hổ và khổ sở, vội vàng nhảu xuống sô pha, vươn bàn tay nhỏ bé, muốn ôm cổ Tiếu Hàm giống như ôm ba ba, nhưng lại nghĩ nghĩ, có chút sợ sệt, liền lấy tay cầm tay áo của cô, lo lắng nói: “Cô giáo Tiếu, Nãi Tích không cảm thấy như vậy!”

Mỗi ngày các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều được ba mẹ đưa đón, nó chỉ có ba ba đến đón, Vương Manh Manh hỏi nó rất nhiều, vì sao mẹ nó lại không tới đón. Nó một chút cũng không muốn trả lời loại vấn đề này, một chút cũng không.

Nó có ba ba, so với người khác ba ba rất lợi hại. Không có mẹ, nó và ba ba cũng rất tốt.

“Nãi Tích có ba ba, ba ba đối với Nãi Tích là tốt nhất, Nãi Tích một chút cũng không nghĩ tới mẹ, một chút cũng không có nghĩ....” Miệng thì nói như vậy, trong đôi mắt to lại tràn đầy nước mắt, cái mũi nhỏ cũng đỏ lên, nếu không phải lúc thích hợp, Tiếu Hàm rất muốn giày vò nó một phen.

Cô giáo Tiếu làm tròn bổn phận công tác bảo mẫu, liên tục không ngừng lấy khăn tay giúp nó lau nước mắt. Đứa nhỏ này, sao chuyện gì cũng giấu trong lòng vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.