Không Ai Cứu Tôi

Chương 10: Phiên ngoại 1: Mùi hương




Năm thứ ba sau khi Thời Ôn qua đời.

Kỹ thuật tiên tiến đến mấy cũng không có cách nào giữ lại mùi hương của tin tức tố đã quá nhạt nhòa.

Mỗi đêm Thương Dữ đều bị khó mà vào giấc ngủ, do lo âu, thậm chí còn cuồng loạn. Nghĩ đến sự hiện hữu của Thời Ôn sắp hoàn toàn tan biến khiến hắn hoảng sợ. Hắn gọi điện đến Viện Khoa học đốc thúc bọn họ nhanh chóng tìm cách lưu giữ mùi hương của Thời Ôn – thứ mà hiện giờ hắn gần như không ngửi được bất cứ gì có thể chứng minh người kia tồn tại nữa.

Nhân viên của Viện Khoa học cũng vô cùng hao tâm tổn trí, nếu là người sống, thì họ còn có thể chiết xuất tin tức tố từ huyết thanh để tạo thành mùi. Còn đằng này người đã chết hồi nào rồi, muốn họ lấy tin tin tức tố còn sót lại từ gối đầu, ga trải giường, nệm chăn người đó từng sử dụng qua để bảo lưu lại ba năm…đã hết sức khó khăn, còn nói đến vĩnh viễn là không có khả năng.

Nhân viên nghiên cứu bất lực giải thích một hồi với Thương Dữ, thấy Thương Dữ vẫn còn đang u mê không chịu hiểu bèn nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để bảo tồn mùi hương của Thời Ôn tiên sinh. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là mô phỏng mùi hương của ngài ấy. Thương tiên sinh cảm thấy thế nào?”

Mất ngủ trong thời gian dài khiến Thương Dữ như trở thành một con người khác, đầu thường xuyên đau nhức, tính tình trở nên lo âu cáu kỉnh, nói năng đều mang theo tia lửa – thường giây trước còn lạnh nhạt đáp chuyện, giây sau đã nổi đóa quăng chọi đồ trên tay, người xung quanh đều né xa hắn cả ba mét, cuộc sống của hắn…ngoại trừ công việc cũng bởi vậy mà càng thêm cô độc.

Nếu Thời Ôn còn ở bên cạnh hắn thì tốt rồi.

Thường thì, chỉ khi người đi mất rồi hắn mới nhận ra tầm quan trọng của đối phương.

Mùi vị cơm nhà quen thuộc, mùi vị ấm áp của mái nhà, hương rượu vang đỏ thoang thoảng ẩn trong mùi rượu rẻ tiền từ tuyến thể giả, theo thời gian dần xâm nhập vào sinh hoạt của hắn – lúc ấy hắn không lại hề động lòng. Cho đến khi Thời Ôn rời đi, thì hắn mới nhận ra, tất cả những thứ bị hắn bỏ qua ngày thường, về sau sẽ quyết liệt đánh trả lại cho hắn.

Đến bây giờ, hắn không những khó an giấc, mà ngay cả khi thật sự vất vả mới ngủ được, ở trong mơ…cũng chưa nhìn thấy Thời Ôn lần nào.

Thậm chí hắn chưa bao giờ lưu giữ những bức ảnh cũ kỹ của Thời Ôn.

Nghĩ đến năm đó Thời Ôn thận trọng cắt ảnh chụp chung của hai người ra, hắn bỗng sâu sắc cảm nhận được nỗi đau đớn – Cho đến hôm nay, hầu như trước khi ngủ hắn phải vuốt ve bức ảnh kia liên tục, mới có thể nằm xuống.

Thời Ôn…

Hắn phớt lờ Thời Ôn những mười năm.

Cuối cùng người nọ tự sát mà chết, trước lúc chết còn bị hắn ghét bỏ cúp điện thoại.

Thời Ôn, người bị hai cực tin tức tố cực đoan tra tấn, còn mang bệnh trầm cảm nghiêm trọng.

Hắn mới là đao phủ, đã giết chết người duy nhất trên thế gian, thầm lặng yêu hắn mà không cần hồi báo.

Thương Dữ nằm trên chiếc trường cũ của Thời Ôn, hai mắt mở to nhìn trần nhà, chỉ cần tưởng tượng đến nỗi tuyệt vọng của người kia lúc qua đời, nước mắt lại không cầm được trượt dài.

Đã ba năm, giờ đây hắn hoàn toàn không còn ngửi thấy hơi thở của Thời Ôn nữa.

Khi nghiên cứu viên hỏi hắn, mắt hắn liền sáng lên, tự lừa dối mình dối người tựa như … Thời Ôn sẽ sớm trở lại thôi.

“Xin hỏi làm thế nào để mô phỏng?” Hắn cắn môi dưới, truy hỏi thêm, “…vậy mô phỏng, sẽ giống hệt sao?”

Nhân viên nghiên cứu nói: “Cần nhờ Thương tiên sinh miêu tả cho chúng tôi, nếu cần thiết, còn cần Thương tiên sinh đến tham gia công cuộc nghiên cứu chế tạo, chúng tôi sẽ…cố gắng hết sức.”

Mùi hương của Thời Ôn là một mùi rượu vang đỏ cực kỳ đặc biệt.

Thương Dữ chưa từng thấy mùi vị êm dịu đặc biệt và hấp dẫn đến thế ở người thứ hai.

Sau đó, tin tức tố của Thời Ôn bị nhiễm vị ngọt rẻ tiền chỉ có ở tuyến thể Omega giả, giống như thứ rượu vang đắt tiền bị người ta ác ý hòa lẫn chung với một ly rượu dỏm vậy.

Hắn đã từng hoài niệm vị tin tức tố ban đầu của Thời Ôn, vì thế mới bắt đầu chán ghét Thời Ôn của lúc sau.

Nhưng không ngờ đến hôm nay, hắn lại hoài niệm hương vị sau này từ Thời Ôn

Bởi vì…dù cho mùi hương chuyển đổi thế nào đi chăng nữa, thì đều là của Thời Ôn.

Hiếm khi hắn xao lãng việc chính để tham gia vào nghiên cứu khoa học, cấp dưới bị hắn “đì” đó giờ thầm sung sướng vì khối lượng công việc gần đây cuối cùng cũng giảm bớt phần nào, cũng không phải nơm nớp sợ sai chỗ này chỗ kia nữa. Lúc trước vô cùng sợ tổng giám đốc Thương gọi bọn họ lên lầu mắng mỏ, người xui xẻo còn bị Thương tổng trực tiếp đuổi việc.

Từ khi Giang…hiện giờ bọn họ cũng không dám kêu tên người kia luôn, Thương tổng cứ như hoàn toàn biến thành một người khác ấy.

Từ cái máy chỉ biết làm việc vô cảm ngày xưa … cho đến cấp trên ma quỷ của hiện tại.

… Ba năm.

Vậy mà Thương tổng vẫn còn độc thân, khoảng thời gian trước hắn đã giới thiệu người bạn đời đã khuất của mình với mọi người … Thời Ôn nhỉ? Tất cả nhân viên của công ty đều cảm thấy, Thương Dữ điên rồi.

Đó là trong việc tư.

Về sự nghiệp, do gia tài của nhà họ Thương ngày càng lớn mạnh, nên dù công việc rất vất vả, rất mệt mỏi nhưng họ vẫn không nỡ từ chức.

Ai.



Thương Dữ dường như dồn hết tinh lực vào quá trình nghiên cứu ở Viện Khoa học, ở mảng phát triển mô phỏng mùi mới, hắn tính toán, 7 phần là từ mùi rượu vang đỏ chính gốc của Thời Ôn, 3 phần còn lại là từ mùi của tuyến thể Omega giả kia.

Thực tế thì ngay cả khi đã hoàn thành rồi … thì đấy cũng chỉ là mùi của tin tức tố mà thôi.

Song hắn vẫn cảm thấy khá mỹ mãn rồi, hắn có thể từ thôi miên mình, giả vờ như Thời Ôn hãy còn ở bên mình.

Hắn sốt ruột chờ đợi một năm, cuối cùng nhân viên thuộc Viện Khoa học cũng mang mẫu của thành quả nghiên cứu đến nhà hắn, hắn gần như mừng như điên mà mở nắp ra, cúi đầu ngửi thử —

Không sai, bảy phần của hương rượu vang đỏ, ba phần mùi của tuyến thể giả.

…… Cơ mà, đây cũng không phải mùi hương của Thời Ôn.

Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?

Thứ mùi kia tan đi quá nhanh, đến mức xuất hiện mùi hỗn hợp lạ lùng tràn ngập khắp phòng.

Lần đầu tiên Thương Dữ cảm nhận một cách rõ ràng, như thể đang trầm mình vào vực sâu của nỗi tuyệt vọng.

Trước đó dựa vào mùi hương còn sót lại của Thời Ôn, khiến hắn tuy khổ sở, tuy hối hận, tuy đau đớn, nhưng mùi vị ấy của Thời Ôn vẫn an ủi hắn được đôi chút, dù là ít ỏi.

Còn lúc này –

Chẳng có gì cả.

– Hết phiên ngoại 1-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.