Khôn Ninh

Chương 3: Hồi phủ




Khẩu khí thật lớn.

Chỉ là Thẩm Giới tính tuổi của hắn, hai tháng nữa, qua quan lễ (lễ nhược quán, tròn 20 tuổi), cũng nên bàn chuyện đón dâu. Hắn cười nói: “Ngươi nghĩ vậy, hầu gia biết không?” “Biết.” Yến Lâm bội kiếm bên hông, tiện tay lắc lắc roi ngựa, hiên ngang tiêu sái.

Cung cấm đã ngay trước mắt.

Hắn tháo bội kiếm xuống, mới nói: “Phụ thân nói, Khương phủ dòng dõi văn chương, Khương đại nhân bây giờ là Hộ bộ thị lang, thực quyền trong tay, trước kia thánh thượng đăng cơ, là hắn bí mật đưa Tạ tiên sinh vào kinh, cũng coi như có công, lại là bằng hữu của tiên sinh. Nàng là Khương gia đích nữ, với ta miễn cưỡng coi như môn đăng hộ đối. Đợi tháng mười một qua quan lễ, liền thỉnh người tới cửa cầu hôn.”

“Tiểu tử ngươi bình thường cũng không giao du với đám công tử nhà giàu, danh viện thục nữ nịnh nọt ngươi, ngươi cũng lờ đi. Bản vương còn tưởng là ngươi tuổi nhỏ không biết nhi nữ thường tình, thanh tâm quả dục, ai biết ngươi đã có tính toán trước, nhìn không ra a!”

Thẩm Giới suy nghĩ, chậm rãi nói. “Tối qua ta say, còn chưa thất lễ, chẳng qua sáng nay tỉnh lại vô ý đụng bả vai nàng, ngươi liền vội vàng nói với ta thân phận của nàng, còn nói tương lai muốn cưới nàng. Yến Lâm, ngươi bảo hộ nàng quá mức a?”

Bởi vì “Vợ của bạn không thể thất lễ”, lời Yến Lâm lúc trước ngoại trừ nhắc nhở Thẩm Giới Khương Tuyết Ninh là cô nương, về sau cùng nàng duy trì khoảng cách, cũng cùng Khương Tuyết Ninh đánh dấu quyền sở hữu, đóng ấn của hắn lên, đề phòng người nào đó có tâm tư khác. Tâm tư nho nhỏ của thiếu niên lộ ra, trên mặt có chút đỏ, giọng so với trước lớn hơn chút, như cố ý che giấu: “Che chở thì sao, ta nguyện ý!”

Cứ bá đạo vậy cũng được sao.

Thẩm Giới nghe được không nhịn được, bật cười.

Hai người dừng lại trước Ngọ môn. Yến Lâm giao bội kiếm, cùng Thẩm Giới, đi bên phải theo Hội Cực Môn đi Văn Hoa điện. Đương kim thánh thượng, hoàng huynh của Thẩm Giới – Thẩm Lang, đăng cơ bốn năm trước.

Bất luận thời thế ra sao, mỗi lần đế vị đổi chủ, đều là hiểm cảnh.

Năm Thẩm Lang đăng cơ cũng không ngoại lệ. Tiên hoàng bệnh hồ đồ, cấm túc Thẩm Lang trong cung, lại còn bắt hắn đi đất phong, nhất thời trong triều hỗn loạn. May mà Tạ Nguy vào kinh, trước ổn định thế lực của Thẩm Lang ở kinh thành, lại mời danh y trị hết bệnh cho tiên hoàng, lúc này tiên hoàng lập xuống di chiếu, truyền ngôi vị cho tam hoàng tử Thẩm Lang.

Tạ Nguy, tự Cư An, xuất thân từ Kim Lăng vọng tộc Tạ thị, chữ Tạ trong “Tiền thời Vương Tạ đường tiền yến”. (thơ Kim Lăng ngũ đề – Ô Kim Hạng) Chỉ là lúc đó, Tạ thị đã bắt đầu suy tàn. Hắn hai mươi tuổi đỗ tiến sĩ, vào Hàn Lâm viện. Chỉ là sau đó không lâu Kim Lăng liền truyền tin báo, Tạ mẫu chết bệnh ở nhà. Tạ Nguy thế là có đại tang, về Kim Lăng giữ hiếu ba năm.

Ba năm sau hắn hai mươi ba tuổi, bí mật hồi kinh, ngay việc lần đó. Xoay chuyển tình thế, giúp Thẩm Lang thuận lợi đăng cơ, liền cùng Viên Cơ hòa thượng, trở thành hai người được tín nhiệm nhất. Không có thực chức, lại phong làm thầy dạy thái tử. Trong cung không có hoàng tử, lại giảng cho hoàng đế, có thể nói “Tuy không có đế sư chi danh, lại có đế sư chi thực”.

Gần thu trời chuyển lạnh, Thẩm Lang long thể bất ổn, từng mấy lần bí mật triệu ba đại thần nội các vào cung. Cụ thể nói chuyện cái gì không người biết được. Nhưng từ tháng trước, Thẩm Lang triệu vài tôn thất đệ tử vào cung cùng hắn nghe giảng kinh thư, còn có mấy huynh đệ của hắn, tất nhiên có cả Thẩm Giới.

Trước lúc Yến Lâm cùng Thẩm Giới đến Văn Hoa điện, nhật giảng đã bắt đầu. Thái giám tổng quản Hoàng Đức giữ cửa, thấy hai người họ cùng đến vội lại gần khom lưng, thấp giọng la lên: “Điện hạ cùng tiểu hầu gia hôm nay làm sao tới muộn như vậy, giảng đã hai khắc rồi, hai vị đi vào lúc này chắc chắn bị thiếu sư đại nhân nhìn thấy!” Đêm qua lúc uống rượu vui vẻ, làm sao nhớ hôm nay phải nghe nhật giảng? Thẩm Giới cùng Yến Lâm liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đau đầu.

Vị tiên sinh Tạ Nguy này, từ trước đến nay là khoan hậu lại nghiêm khắc, nhân đạo “Có cổ thánh nhân chi di phong”, nhưng trong mắt lại không chứa nổi một hạt cát. Lần trước Diên Bình vương rất được thánh thượng yêu thích tới trễ nửa khắc, lẳng lặng từ cửa bên hông điện mà vào, ai biết Tạ Nguy lại nhìn thấy, trước điện gọi hắn, bảo hắn nhắc lại « kết đảng luận » hôm qua. Diên Bình vương tuổi nhỏ ham chơi, làm sao đọc ra nổi? Đứng đó ấp úng nửa ngày đỏ mặt.

Tạ Nguy cũng không tức giận, hắng giọng mời hắn (Diên Bình Vương) về chỗ, nói hôm qua có thể hắn giảng quá phức tạp nên không nhớ cũng phải, nhận trách nhiệm trên người mình.

Diên Bình vương sau khi ngồi xuống thật sự là xấu hổ vạn phần. Cùng ngày trở về phủ, liền thắp đèn đọc cả đêm, hôm lại đến Văn Hoa điện không trễ chút nào, không chỉ có thuận thuận lợi lợi đem « kết đảng luận » thuộc lòng, còn thêm « Mười điều can gián Thái Tông », mọi người lau mắt mà nhìn. Từ đây liền hăng hái mà học.

Diên Bình vương bất quá mới mười bốn tuổi, còn có thể giải thích là tiểu hài tử không hiểu chuyện. Yến Lâm cùng Thẩm Giới tuổi không còn nhỏ nữa, mặt mũi đâu mà lấy cái lý do ấy.

Lúc này nhìn qua cửa điện Văn Hoa, nghe bên trong ẩn ẩn truyền đến tiếng dạy học, nhất thời bọn hắn đều tê cả da đầu, còn có sợ hãi. Vẫn là Hoàng Đức cơ linh, suy nghĩ một chút, liền nói: “Thiếu sư đại nhân luôn có chuyện là nói ngay, một khi thời gian qua liền không truy cứu nữa, chưa lôi chuyện cũ ra mắng ai. Thượng nghi cục hôm nay thình một cây cổ cầm, thánh thượng đưa cho thiếu sư đại nhân, lát nữa nghỉ uống trà nhất định sẽ thử đàn. Thiếu sư đại nhân yêu đàn, không bằng điện hạ cùng tiểu hầu gia đợi một lát, thiếu sư đánh đàn hẵng vào, chắc hẳn có thể qua được.”

Thẩm Giới Yến Lâm chợt cảm thấy được cứu rồi, vội vái hắn mà nói: “Đa tạ công công!” Nói xong lặng lẽ đi thiên điện chờ đợi.

*

Khương Tuyết Ninh cũng không biết Yến Lâm cùng Thẩm Giới trong cung nghe nhật giảng ra sao. Sau khi hai người đi, nàng cũng nhanh chóng về phủ.

Trong kinh, đường phố lớn nhỏ, thuở thiếu thời, nàng hầu như đều đã đi qua. Mới từ khách điếm ra, còn cảm thấy có chút lạ lẫm, không nhận ra phương hướng. Cũng may chưa được hai bước, ký ức liền dần dần khôi phục, rất nhanh tìm được đường về Khương phủ.

Trên phố người đến người đi. Người bán hang rong gương mặt tươi cười cao giọng rao hàng. Còn có mấy đứa trẻ đuổi bắt, đùa giỡn... Hết thảy mang hơi thở hồng trần phả vào nàng, đọng lại trên đuôi lông mày Khương Tuyết Ninh, thân thể vốn căng thẳng chậm rãi trầm tĩnh lại, lúc này mới cảm thấy chuyện trùng sinh này thật sự bắt đầu, lúc đối mặt với Thẩm Giới, Yến Lâm vẫn hỗn độn như ảo mộng.

Hiện tại nàng không phải hoàng hậu. Cũng không cần ở trong Khôn Ninh Cung bốn phía tường cao bao phủ.

Khương Tuyết Ninh đi trên phố, tựa như cá trong nước, liền bước chân nhanh hơn vài phần.

Khương phủ ngay chỗ ngõ có cây hòe, không quá xa, không đầy một lát liền nhìn thấy đại môn màu đỏ chót. Thẳng thắn mà nói, nàng đối Khương phủ cũng không có được mười phần cảm tình.

Dù sao nàng mười bốn tuổi mới trở lại kinh thành, trước đó ở điền trang Thông châu lớn lên, do tiểu thiếp Uyển nương của phụ thân Khương Bá Du nuôi dưỡng. Theo thân mẫu nàng nói, chính là bị nuôi phế đi.

Thân thế Khương Tuyết Ninh có chút khó nói. Nàng vốn là con vợ cả Mạnh thị, nhưng năm đó lúc Mạnh thị mang thai nàng có tranh chấp cùng Uyển nương.

Uyển nương là người Dương châu, bị người đưa cho phụ thân, về sau nâng lên làm thiếp, có phần được phụ thân thiên vị, cũng hoài thai. Uyển nương nói, Mạnh thị túm được nhược điểm đuổi nàng về thôn trang. Uyển nương cũng không phải người hiền lành.

Mắt thấy mình bị đuổi đi điền trang Thông châu đã định, dứt khoát làm tới cùng, thừa dịp Mạnh thị cùng sinh gia nhân hỗn loạn, đem nữ nhi nàng sinh cùng nữ nhi của Mạnh thị đổi đi. Nữ nhi của Uyển nương từ đây thành Khương phủ đích tiểu thư, cẩm y ngọc thực, học lễ biết nghĩa, tên là Khương Tuyết Huệ; nữ nhi Mạnh thị thì theo Uyển nương đi điền trang, bản tính ham chơi lại không ai quản, quy củ đại gia khuê tú nửa điểm cũng không biết. Nữ nhi xui xẻo của Mạnh thị, dĩ nhiên là Khương Tuyết Ninh.

Cũng may Uyển nương chăm sóc nàng cũng không tệ, dạy nàng học chữ, cũng dạy nàng son phấn hương liệu, không có gì khắt khe. Khương Tuyết Ninh nghĩ lại, Uyển nương tính toán cực sâu.

Bởi vì bốn năm trước khi Uyển nương bệnh nặng đã viết một lá thư vào kinh, thổ lộ toàn bộ chuyện hoán đổi năm đó. Lần này, Khương phủ chấn động sau đó từ trong kinh liền đến đón người. Nhưng Uyển nương cũng lười nói nhảm với bọn họ, quẳng ra một câu “Hối hận thì đã muộn” liền buông tay nhân gian, để lại cục diện rối rắm đó.

Mạnh thị rất hận Uyển nương, có thể Uyển nương cũng không hành hạ nữ nhi nàng, còn để lại câu “Hối hận thì đã muộn”, chứng minh nàng có hối hận. Mạnh thị lại không thể so đo với người chết. Càng không cách nào giận chó đánh mèo với Khương Tuyết Huệ.

Khương phủ cần mặt mũi, chuyện xấu cũng không gióng trống khua chiêng; đại cô nương tuy là con của Uyển nương, từ nhỏ được Mạnh thị nuôi dưỡng, đoan trang hiền thục, cùng Mạnh thị đã có tình mẹ con, lại không liên quan chuyện lúc đó, nếu khôi phục thân phận thứ nữ sợ người ta chế nhạo, hôn sự cũng gian nan. Cho nên trong phủ trên dưới bàn bạc, chọn biện pháp ôn hòa hơn. Đó là nói Khương Tuyết Ninh tuổi nhỏ bị đại sư phê mệnh, trước mười bốn tuổi có họa, tránh xa phồn hoa mới có thể vượt qua, liền đưa nàng đến điền trang nuôi như hài tử bình thường. Bây giờ mười bốn đã qua nên về phủ.

Khương phủ từ đây có hai vị đích tiểu thư.

Lúc Khương Tuyết Ninh vừa hồi Khương phủ, còn tính câu nệ, Mạnh thị bảo nàng học cái gì liền học cái đó, cố gắng làm đại gia tiểu thư. Có thể Khương thị lang áy náy, phá lệ thương tiếc nữ nhi số khổ này, liền có chút yêu chiều. Một thời gian sau, Khương Tuyết Ninh tính tình bị nuông chiều sinh hư. Đến Khương Tuyết Huệ nàng cũng khi dễ. Về sau quen biết Yến Lâm, ai cũng quản không được. Lúc nữ giả nam trang bại lộ, Mạnh thị tức giận mắng nàng quả nhiên là tiểu tiện nhân Uyển nương nuôi ra. Khương Bá Du cũng rốt cục cũng nhận ra.

Nàng ở nhà không chịu nổi liền bảo Yến Lâm đưa ra ngoài chơi, thiếu niên Yến Lâm tới Khương phủ một chuyến, cùng Khương Bá Du nói vài lời, trong phủ liền ngầm cho phép. Khương Tuyết Ninh nữ giả nam trang, mọi người đều gọi nàng “Biểu thiếu gia”, từ trên xuống dưới cùng nhau yểm trợ, giống như Khương phủ thực có người như thế.

Cho nên hiện tại nàng trở về, người gác cổng cả kinh, vội vàng cúi đầu, sợ hãi kêu “Biểu thiếu gia trở về”.

Kinh thành giá đất tập trung nhiều quý nhân, Khương Bá Du mặc dù là Hộ bộ thị lang, cũng chỉ là quan tam phẩm, nhà giàu cũng không dám quá lộ liễu, chỉ xây tứ hợp viện nhỏ nhưng tinh xảo.

Khương Tuyết Ninh còn nhớ mình lúc này ở tây sương phòng. Sát vách là Khương Tuyết Huệ. Kiếp trước vừa trở về, nàng thấy Khương Tuyết Huệ, đã tự ti lại ghen ghét, tính tình nuông chiều sinh hư liền mượn chuyện nàng vốn là thiếp sinh, ngầm đồng ý hạ nhân coi thường nàng. Nàng đoạt cơ hội vào cung làm thư đồng của Khương Tuyết Huệ. Nàng thậm chí đoạt cả hôn sự của Khương Tuyết Huệ ——

Người Thẩm Giới vừa ý thật ra là Khương Tuyết Huệ, chỉ là hắn chỉ có một cái khăn tay làm tín vật, cũng không biết là tiểu thư nào của Khương gia, bởi vậy bị Khương Tuyết Ninh nắm được cơ hội. Khương Tuyết Huệ về sau gả cho một tiến sĩ, theo hắn rời kinh. Ngày tết, mệnh phụ vào cung triều bái, Khương Tuyết Ninh có gặp lại nàng, thế nhưng đều nhìn xa xa. Chỉ nghe nói nàng sống cũng không tệ lắm.

Hiện tại đối mặt vị “Tỷ tỷ” mà nàng cướp đi nhân sinh vốn nên thuộc về nàng ấy, Khương Tuyết Ninh có chút phức tạp, muốn về phòng mình suy nghĩ về sau phải dùng thái độ gì với Khương Tuyết Huệ.

Nàng vừa đi vài bước, thì nghe thấy một âm thanh khẽ. Rõ ràng là một bà tử. “Lời này của đại cô nương thật buồn cười, bên chúng ta người nhiều, bên của ngươi người ít, phần này chúng ta lấy thêm thì thế nào chứ? “Ngài là thân phận gì còn không biết sao? “Khỏi phải nói ngươi, đến nhị cô nương ta còn không sợ! Năm đó đi đón nhị cô nương hồi phủ, ta nói gì nàng nghe nấy, ta nói nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây!” “Ngươi!” Dưới mái hiên có một vị váy áo xanh thẫm thêu hoa sen giày vải bồi mặt trái xoan, mày liễu, ngũ quan dù không vũ mị kinh diễm như Khương Tuyết Ninh, nhưng đoan trang chi khí. Lúc này lại nổi lên một điểm nộ khí. Đây là Khương Tuyết Huệ. Phía sau nàng có một tiểu nha đầu, trước mặt là một phụ nhân đeo vàng bạc, dưới môi có một nốt ruồi thêm mấy phần cay nghiệt, nhếch miệng một bên, nhìn Khương Tuyết Huệ ánh mắt khinh thường, trào phúng.

Lúc Khương Tuyết Ninh đi tới, vừa vặn đứng sau lưng nàng (bà tử), nàng không có nhìn thấy. Nghe thấy câu “Nói gì nghe nấy”, lông mày liền nhếch lên —— Nàng còn không biết có ai nói gì nghe nấy kia? Phụ nhân kia hầu ở phòng Khương Tuyết Ninh, trước hầu hạ bên người Mạnh thị, đúng là có đi thôn trang đón nàng trở về, trên đường đi cũng coi như có chiếu cố nàng. Về sau Khương Tuyết Ninh liền xin Mạnh thị người này. Từ nay về sau Vương bà tử coi nàng như phụ mẫu tái sinh, hận không thể đội lên đầu mà thờ. Sau lưng lại như thế này sao?

Vương bà tử không nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, nhưng Khương Tuyết Huệ lại nhìn nhất thanh nhị sở. Trong chớp mắt, tâm lạnh một nửa. Trong phủ này muội muội có tiếng hỗn thế ma vương, tranh chấp này nếu tới chỗ cha mẹ chỉ sợ lại không phân tốt xấu một phen khó xử. Nha đầu phía sau nàng chân như nhũn ra, run rẩy, hướng Khương Tuyết Ninh hô một tiếng: “A, nhị cô nương...”

Vương bà tử lập tức cứng đờ, nhưng lúc xoay người lại, ương ngạnh cùng châm chọc đã biến mất sạch sẽ, đầy mặt tươi cười, nhiệt tình lại nịnh nọt, kinh hỉ: “Ôi nhị cô nương của ta ngài trở lại rồi! Lão nô trong nhà nấu canh gà, còn chuẩn bị bánh xốp giòn thơm ngài thích nhất nữa!” Lúc nói chuyện, còn ân cần đưa tay ra, tựa hồ muốn dìu Khương Tuyết Ninh. Trên cổ tay mang một vòng tay ngọc xanh nhạt. Ngọc sáng long lanh, màu sắc ôn nhuận. Xem ra là hòa điền thanh ngọc loại tốt nhất.

Khương Tuyết Ninh hạ mắt xem xét, bỗng giật mình... Vòng tay này... Kiếp trước Uyển nương trước khi đi kéo tay nàng, tuy biết Uyển nương không phải mẹ ruột mà là ác nhân tráo mình đi, nhưng dù sao sống chung nhiều năm như vậy, cũng không hận Uyển nương. Cho nên nàng nghe Uyển nương nói lời cuối cùng ấy. Ai ngờ, Uyển nương đem vòng tay nhét vào tay nàng, nói: “Ninh Ninh, di nương cầu ngươi một chuyện, ngươi hồi phủ, nhìn thấy đại cô nương, giúp ta đem cái này giao cho nàng...”

Khương Tuyết Ninh lúc ấy chỉ cảm thấy như một chậu nước lạnh dội xuống. Có lẽ nàng ghen ghét Khương Tuyết Huệ bắt đầu từ khi đó.

Chờ Uyển nương đi, nàng trở về Khương phủ, vòng tay lại bị nàng vứt trong hộp, dù bỏ cũng không đưa cho Khương Tuyết Huệ.

Về sau nàng gặp rất nhiều chuyện, nhớ tới Uyển nương, nhớ tới ngày trước, muốn tìm vòng tay rốt cuộc lại tìm không thấy. Không nghĩ tới, lại là Vương bà tử này lấy.

Khương Tuyết Ninh lẳng lặng nhìn Vương bà tử, thần sắc bỗng nhiên có chút khó lường. Vương bà tử lại cười: “Nhìn ngài nhất định chơi mệt rồi, lão nô hầu hạ ngài trở về phòng...” Nhưng nàng vừa nhìn thấy ánh mắt của Khương Tuyết Ninh, không biết sao thấy lạnh cả người. Khương Tuyết Ninh cũng không nhìn Khương Tuyết Huệ, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, nhìn Vương bà tử mà nói: “Trước kia làm sao không biết, ngươi giỏi thay đổi sắc mặt như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.