Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 20: Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường




Số phận đã định sẵn cho Bạch Anh luôn thấp cổ bé họng đúng nghĩa đen. Quách Ái Trân và Bạch Anh đều bằng tuổi nhưng chiều cao của hai người thực sự khác nhau một trời một vực.

Bạch Anh đau khổ cao 1m55 trong khi Quách Ái Trân vừa có sắc vừa có chân dài cao tới 1m68 lại hay đi giày cao gót. Cộng thêm cái khí chất kiêu ngạo của cô ấy, hai người ở chung một chỗ thực sự giống như fan và thần tượng hơn. Vì thế lúc hai người vừa vào nhà hàng, lập tức thu hút ánh mắt của không biết bao nhiêu người.

Quách Ái Trân yêu kiều nói: "Phòng bao đã đặt trước, Stephen Lục."

Người phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp: "Hai vị xin mời đi lối này."

Nhìn người phục vụ đi trước dẫn hai người tới một phòng bao rất quý phái, Bạch Anh nhìn đến rớt con mắt lo lắng kéo tay cô bạn: "Chỗ này đắt lắm, cậu chắc chứ?"


Quách Ái Trân chỉ cười như không có gì hết, bỏ mắt kính và khẩu trang lộ ra khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, đem menu cho Bạch Anh nói: "Chọn đi, chọn món cậu thích nhất, đắt nhất cũng được, hiếm khi có cơ hội này lắm đấy."

Bạch Anh có chút nghi ngờ nhìn cô ấy, đón lấy menu rồi nhìn qua một lần. Không nhìn thì thôi, chứ chỉ nhìn một cái Bạch Anh đã muốn níu cả lưỡi. Giá tiền trung bình của một món ở đây cũng phải đủ cho cô ăn cả tháng, còn món đắt nhất thậm chí cô còn không muốn nhìn nữa.

Cô biết là Quách Ái Trân dạo này khá nổi nên cũng nhận được khá nhiều các tài nguyên và dự án lớn nhỏ, nhưng cũng không thể mà vung tiền như nước ăn uống xa hoa như vậy chứ? Bạch Anh chần chừ, chỉ đại một món trong có vẻ vừa rẻ vừa nhiều.

Quách Ái Trân thản nhiên nhìn, "Không còn gì nữa sao?"


Bạch Anh dẹp menu qua một bên, cắn răng hỏi: "Cậu lấy đâu ra mà nhiều tiền ăn xa hoa vậy? Tớ không tin cậu kiếm được nhiều đến vậy."

Quách Ái Trân nghe vậy không những không giận mà còn cười: "Đương nhiên rồi, nhưng mà cậu cứ thoải mái đi. Tiền này tuy không phải của tớ nhưng tiêu hết thì cũng không vấn đề gì."

"Không phải... cậu có kim chủ đấy chứ?" Bạch Anh kinh hãi hỏi, lại ngờ ngợ nhớ đến cái tên mà Quách Ái Trân nói với nhân viên nhà hàng, "Stephen Lục?"

Trong ấn tượng của cô về bạn mình, Quách Ái Trân luôn là một cô gái kiêu ngạo và có lòng tự trọng vô cùng cao, luôn giữ chủ nghĩa tự mình tiến lên tự mình phát triển. Bạch Anh thực sự không thể nghĩ tới có một ngày cô ấy lại phải dựa vào kim chủ. Tưởng tượng một người đàn ông đầu hói với cái bụng bia cười khà khà, Bạch Anh khẽ rùng mình. Thực sự điều này không giống với tính cách của Quách Ái Trân chút nào.


Từ khi hai người đi trên con đường của mình, nhất là khi Bạch Anh bắt đầu trở thành một thực tập sinh, dường như hai người đã không còn dành thời gian nhiều cho nhau như trước. Thực ra thì cũng không có vấn đề gì về mối quan hệ thân thiết giữa hai người, chỉ là Bạch Anh chợt nhận ra, hình như Quách Ái Trân đã bắt đầu thay đổi một chút gì đó.

Quách Ái Trân nhìn cô, có lẽ cũng hiểu được, chỉ hỏi: "Nếu mình ngủ với lãnh đạo để kiếm tài nguyên thật, cậu có chê tớ không?"

Bạch Anh trợn mắt: "Thật à?"

"Cứ trả lời tớ trước đi."

Cô nghĩ nghĩ, dù sao thì cũng không muốn đánh mất đi tình bạn này. Trên mạng không thiếu mấy câu chuyện bạn thân đâm nhau sau lưng, nhưng Bạch Anh không bao giờ muốn liên tưởng họ với bọn cô.

Bạch Anh lắc đầu, nói: "Đó là lựa chọn của cậu, nhưng tớ không hi vọng cậu làm thế. Dù sao... chuyện phá hoại gia đình người khác cũng không tốt mà..."
Quách Ái Trân ngạc nhiên, sau đó lại ngửa đầu cười sặc sụa, cười đến nỗi đau cả bụng. Bạch Anh ngơ ngác nhìn, kiểm lại lời nói của mình, hình như cô đâu có nói sai nhỉ.

Quách Ái Trân cười đủ mới thôi, đúng lúc này nhân viên đem thức ăn vào. Quách Ái Trân đỡ miệng nín cười, đợi đến khi họ rời đi rồi mới cười nhạo Bạch Anh: "Cậu cho rằng tớ sẽ làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác?"

Bạch Anh ngờ ngợ, lắc đầu.

Quách Ái Trân lại hỏi tiếp: "Cậu không biết Stephen Lục?"

Cô tiếp tục lắc đầu. Quách Ái Trân có chút bất lực, không trêu cô nữa.

"Được rồi. Thực ra Stephen Lục là ông chủ của công ty tớ, dạo trước có chút vấn đề, bây giờ anh ta đang theo đuổi tớ. Cậu cho anh ta là kim chủ cũng được, tớ tiêu tiền cho đã để cảnh báo anh ta một chút thôi."
Bạch Anh à một tiếng, coi như là đã hiểu cách nghĩ của cô ấy. "Cậu không thích anh ta sao? Đến nỗi tiêu tiền của anh ta để anh ta sợ mà chạy?"

"Không biết nữa." Quách Ái Trân thong thả nói, đôi mắt hơi miên man. Nhưng trạng thái này cũng giữ không lâu, Quách Ái Trân lại trở về bình thường cười nói, "Không nói chuyện của tớ nữa, nói cậu đi. Hừm, nói xem cậu với Lâm Phong là như thế nào đây?"

Cho dù Lâm Phong lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng phong độ như thế nhưng thực chất anh lại cho người ta một cảm giác không thể thân thiết. Quách Ái Trân là bạn diễn cặp của anh, trừ bỏ trợ lý, cô thực sự chưa thấy Lâm Phong gần gũi với ai như Bạch Anh cả.

Nhìn ánh mắt của Lâm Phong, Quách Ái Trân đã biết chắc hai người này có gì đó mờ ám rồi. Nhìn xem, làn da mỏng của Bạch Anh đã đỏ như cà chua chín rồi, lại chuẩn bị chống chế cho mà xem.
"Như thế nào là như thế nào? Đâu có chuyện gì đâu mà như thế nào." Bạch Anh xấu hổ nói.

Quách Ái Trân ồ lên một tiếng dài, Bạch Anh không biết làm sao chỉ đành vùi mặt vào đồ ăn. Rốt cuộc thì cũng không ai nói chuyện này nữa, hai người chuyện trò rồi mau chóng kết thúc bữa ăn. Ban đầu Quách Ái Trân còn muốn đưa Bạch Anh đi chơi mua sắm gì đó nhưng cô lại từ chối, sau đó lại thẹn thùng nói muốn tới phim trường xem người ta diễn.

Quách Ái Trân: Nhìn xem, nói có chuyện còn không chịu nhận.

Cuối cùng hai người lại tới phim trường.

Buổi chiều, đoàn phim đã chuyển cảnh tới một tòa nhà office building. Họ mướn nơi này để quay các cảnh trong văn phòng cảnh sát, thậm chí còn mời cả cảnh sát thật để hành động của các diễn viên trở nên tự nhiên. Có Quách Ái Trân, hai người vào trong vô cùng dễ dàng.
Lúc nhìn thấy Quách Ái Trân trở về, trợ lý đạo diễn ngạc nhiên hỏi: "Không phải chiều nay em xin nghỉ sao?"

Bạch Anh xấu hổ kéo áo cô ấy, Quách Ái Trân cười: "Bạn em muốn xem diễn viên đóng phim, em chỉ đành tới thôi."

Lúc này các cảnh quay đã được set up xong. Nhóm diễn viên trang điểm xong cũng ra ngoài, một dàn cảnh phục đi tới. Bạch Anh ngó nghiêng, không lâu lắm đã nhìn thấy người mình muốn nhìn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc cảnh phục. Trời ơi, độ đẹp trai thì càng không phải nói. Lại thêm cái khí chất nam tính nghiêm nghị, cho dù có chìm trong dàn diễn viên chính anh cũng không hề bị dìm xuống. Lâm Phong cúi đầu gài nút tay áo, không ngờ vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt si mê của Bạch Anh. Anh chỉ hơi bất ngờ một chút, sau lại nở một nụ cười nhạt với cô.
Bạch Anh: "Ôi, tớ muốn quỳ dưới nhan sắc này!"

Quách Ái Trân: "..."

Dĩ nhiên, mấy nữ nhân viên ở đây cũng không thiếu người giống Bạch Anh. Thậm chí lời nói của họ còn to gan hơn cả cô nữa.

"Muốn đè anh ấy ra quá! Cái khí chất cấm dục này làm tôi muốn lột hết cảnh phục của anh ấy ra luôn!"

Bạch Anh: "..."

Biết Quách Ái Trân tới, đạo diễn lại lôi cô ấy đi quay vài cảnh. Cả một buổi chiều Bạch Anh chỉ có xem họ diễn. Quá trình sẽ bị quay đi quay lại vài lần, nhưng cho dù chán cô cũng không được kêu ca. Cũng may ngắm nhan sắc của Lâm Phong cũng bớt nhàm chán hơn, mặc dù không được nói chuyện với nhau câu nào.

Thực ra thì cũng không quá nhàm chán, vì trợ lý của Quách Ái Trân nói chuyện với cô liên tục. Anh ta vô cùng nhiệt tình, nói hết chuyện trên trời dưới đất rồi lại nói sẽ cổ vũ và bình chọn cho cô. Bạch Anh không dám làm anh ta mất hứng, chỉ đành cười đáp hết sức có thể.
Cho nên buổi tối khi về khách sạn, Bạch Anh cảm giác trong đầu mình toàn là giọng nói của trợ lý đó, ong ong mãi không chịu đi, phiền không chịu nổi.

Quách Ái Trân cười trêu: "Anh ta kết cậu đó. Thế nào? Thích không?"

Bạch Anh oán giận nhìn cô ấy.

"Ok, ok, được rồi. Sau này tớ sẽ tìm cách cách ly anh ta với cậu ra."

Bạch Anh ngã xuống giường chơi điện thoại, nghĩ một lúc lại mở demo «Khoảng cách 1000 bước chân» ra nghe. Quách Ái Trân đi tắm ra thì vừa lúc nghe thấy, cũng lên giường nằm cạnh cô.

"Lâm Phong nói muốn song ca bài này à?"

Bạch Anh gật đầu: "Ừ, nghe hay không?"

Quách Ái Trân không nghe vào mấy, cô cũng không hiểu âm nhạc, chỉ nói: "Hay."

Bạch Anh cười tủm tỉm, lại tiếp tục lướt mạng. Quách Ái Trân nhìn bạn mình một lúc, rốt cuộc cũng không kìm được tò mò mà hỏi: "Rốt cuộc giữa hai người không có gì sao?"
"Đương nhiên rồi." Bạch Anh đáp chắc nịch.

Quách Ái Trân nhớ lại ánh mắt của Lâm Phong. Nếu bảo anh không có suy nghĩ gì thì đúng là mù mắt rồi. Có lẽ chỉ có cái cô nương này không chịu tiếp thu thôi. Nghĩ vậy cô lại hỏi: "Thế cậu thích Lâm Phong không?"

Bạch Anh nghe vậy thì trợn cả mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên cao giọng nói: "Thích, thích chứ. Người ta là thần tượng vạn người mê cơ mà."

"Không, tớ muốn hỏi là thích giữa nam và nữ cơ."

Bạch Anh không nhìn cô ấy nữa mà vùi mặt vào trong chăn, lí nhí nói, "Không... chắc là không... tớ nghĩ vậy..."

Tiếng gõ cửa vang lên khiến tiếng rêи ɾỉ của Bạch Anh ngừng lại. Nhìn cô bạn không chịu ngẩng lên, Quách Ái Trân hết cách, đành ra mở cửa.

Cả đầu Bạch Anh cứ ong ong hết cả lên. Cái cảm giác khó chịu này khiến cô không chịu nổi. Bên tai cứ quanh đi quẩn lại câu hỏi của Quách Ái Trân, khuôn mặt cô còn đỏ tợn hơn nữa. Thích Lâm Phong hay không, Bạch Anh cũng không rõ nữa. Nhưng cô biết mỗi lúc ở bên cạnh anh, trái tim cô luôn không thể kiểm soát được.
Ôi...

Quách Ái Trân trở lại, nhìn cô cười tủm tỉm: "Biết ai tới không?"

"Ai vậy?" Cô ỉu xìu hỏi.

"Tào Tháo."

Bạch Anh ngẩng đầu nhìn cô ấy. Quách Ái Trân ngồi xuống giường nở nụ cười gian: "Ai da, trợ lý Lâm Phong nói với tới ngày mai kêu cậu dậy sớm rồi về thành phố F với anh ấy, được chứ?"

Hai má Bạch Anh ửng đỏ, cô vùng vằng: "Tớ biết rồi. Tớ đi tắm đây."

Cửa phòng tắm đóng lại, Quách Ái Trân ngồi bên ngoài chỉ biết cười một cách bất đắc dĩ. Đây còn không phải là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.