Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 34: Vạn nhân mê 34




Edit: Thảo Lê

Cửa bị đóng lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Rất lâu sau đó, Tịch Đăng nhìn lại phía sau, không có một ai, Chung Kỳ đi. Tịch Đăng cũng thu chân lại.

Tịch Đăng suy tư, sao lại như vậy, ba tháng cậu không có ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Là bản thân mình vẫn không đánh bại được duyên phận của vai chính công thụ sao? Không đúng, phản ứng của Chung Kỳ không đúng, chuyện này tuyệt đối có vấn đề.

Tịch Đăng từ trên bệ cửa sổ đi xuống, phủi quần áo, rời khỏi nhà Chung Kỳ.

Lúc trở lại phòng, bốn người chỉ có Vệ Lãng không ở, ba người còn lại đang ở phòng khách chơi đánh bài.

Đường Bích Nam nhìn thấy Tịch Đăng, liền chào một tiếng, “Tiểu Tịch, có muốn lại đây chơi không?”

Tịch Đăng không lên tiếng trực tiếp đi lên lầu, Đới Khiêm lại a một tiếng, sau đó hô to gọi nhỏ, “Tịch Đăng, cậu khóc sao? Đôi mắt đều sưng lên.”

Bọn họ cũng đều biết Tịch Đăng tới gặp Chung Kỳ, nhưng là bây giờ…

Bầu không khí lập tức liền lúng túng.

Tịch Đăng bị câu nói của Đời Khiêm làm cho dừng bước, tay để bên người giật giật, sau đó âm thanh rất nhẹ nói, “Tôi không khóc.” Liền lên lầu trở về phòng.

Đới Khiêm thu tầm mắt lại, “Hình như vừa khóc xong.”

Tạ Bách đánh một lá trong tay ra, “Không phải hình như, chính xác là thế, đã lớn như vậy, còn khóc nhè.”

Đường Bích Nam cũng đánh ra một tấm, “Nói không chừng là thất tình.”

Đới Khiêm nói, “Vậy thì Đạt ca chắc chắn sẽ vui vẻ, chúng ta có nên gọi báo tin vui này cho Đạt ca không?”

Tạ Bách trừng Đới Khiêm một cái, “Cậu mau đánh đi.” Chờ Đới Khiêm đánh xong, hắn lại nói, “Cậu có bị ngốc không? Lỡ như bọn họ chưa chia tay, chỉ mới cãi nhau thì sao? Nói dối quân tình, tội chết có thể miễn, nhưng mà trừng phạt khó có thể tha. Haha Thắng rồi!”

Đường Bích Nam ngẩn ra, “Ngọa tào, nhanh như vậy.”

Tạ Bách nở nụ cười, “Nhắc nhở một chút, hai người không còn dư gì nữa đâu.”

Đường Bích Nam và Thương Khiêm liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói, “Không chơi nữa, thua cả một buổi trưa, đồ ăn vặt hết rồi.”

Đường Bích Nam không đánh bài nữa, liền lén lút chạy tới phòng Tịch Đăng, hắn gõ cửa một cái, bên trong truyền đến âm thanh.

“Vào đi.”

Đường Bích Nam mở cửa đi vào, Tịch Đăng ngồi ở trên ghế sofa, đang nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang ngẩn người.

Hắn trở tay đóng cửa lại, đi tới, “Tiểu Tịch, cậu bị sao vậy?”

Tịch Đăng lắc đầu.

Đường Bích Nam thở dài, con ngươi chuyển một vòng, “Kỳ thực, thất tình cũng không phải chuyện xấu, Đạt ca cũng không hy vọng cậu nói chuyện yêu đương, huống chi tôi thấy Chung Kỳ một bụng ý xấu, khuôn mặt lại như thế, phỏng chừng lợi dụng nghề nghiệp của mình làm chuyện xấu không ít.”

Tịch Đăng lại quay đầu, “Đạt ca?”

Đường Bích Nam không rõ vì sao, “Hả?”

Tịch Đăng giấu nghi hoặc trong đáy mắt, rũ mắt xuống, “Tôi không sao, cậu đi ra ngoài đi.”

Mới vừa ngồi chưa tới năm phút đồng hồ liền bị tiễn khách, Đường Bích Nam có chút u oán.

Màn đêm thăm thẳm, Tịch Đăng mới vừa tắm rửa xong, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, chuẩn bị mở rèm cửa sổ ra, thế nhưng mới vừa kéo một cái liền bất ngờ ở nhìn thấy một bóng người dưới lầu.

Thân ảnh kia đứng dưới ánh đèn đường, cũng không chú ý tới động tĩnh nhỏ nơi rèm cửa.

Tịch Đăng liếc mắt một cái liền nhận ra người kia ——

Là Chung Kỳ.

Tịch Đăng lập tức quay người tùy tiện mặc quần áo, đi xuống dưới lầu.

———

Lúc Tịch Đăng lao ra khỏi nhà, người đứng dưới ánh đèn vẫn chưa đi.

Chung Kỳ toàn thân một bộ đồ đen, đèn đường chiếu trên người, hiện ra vẻ cô tịch vô cùng, y ngẩng đầu, nhìn về phía gian phòng vẫn còn sáng đèn.

Tịch Đăng dừng lại, đột nhiên hô một tiếng với người kia, “Chung Kỳ.”

Chung Kỳ nghe được, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tịch Đăng, Chung Kỳ đầu tiên là nở nụ cười, sau đó chợt thu lại, liền chạy đi.

Tịch Đăng ngẩn ra, nhanh chóng đuổi theo.

“Chung Kỳ, Chung Kỳ.” Mặt sau vẫn luôn truyền đến tiếng kêu của Tịch Đăng.

Chung Kỳ chỉ coi như không nghe, vẫn luôn chạy về phía trước, mãi đến tận khi nghe được phía sau truyền đến một tiếng thét ngắn mà dồn dập —— “A!”

Sau đó lập tức yên tĩnh lại, không có tiếng chạy, cũng không có tiếng kêu của Tịch Đăng.

Chung Kỳ dừng chân lại, gương mặt như tranh vẽ xuất hiện biểu tình phức tạp, cuối cùng vẫn quay đầu lại tìm Tịch Đăng.

Đã trễ thế này, trời cũng trở lạnh, Tịch Đăng chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nếu như có chuyện thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, Chung Kỳ chạy nhanh hơn, một bên chạy một bên gọi, “Tịch Đăng, Tịch Đăng, em ở đâu?”

Đột nhiên từ bên trong bóng tối lao ra một thân ảnh, động tác nhanh chóng ôm lấy y.

Chung Kỳ lập tức dừng lại.

Tịch Đăng nhìn chằm chằm Chung Kỳ, trong đôi mắt màu xanh sẫm kia có quá nhiều tâm tình, Chung Kỳ nhìn không thấu.

“Chung Kỳ, anh đang lừa em.” Tịch Đăng khẳng định, “Anh nhất định có việc gạt em, có đúng hay không?”

Chung Kỳ gỡ bỏ tay Tịch Đăng, sắc mặt vốn lo lắng lập tức biến thành lạnh lùng, “Không có.”

Tịch Đăng liền kéo quần áo Chung Kỳ, “Anh đang nói dối.” Trong thanh âm Tịch Đăng mang theo ấm ức, “Anh không lừa em, tại sao lại còn lén tới nhìn em?”

Chung Kỳ thần sắc lạnh nhạt, nghe được lời Tịch Đăng, khẽ cười, “Tôi chỉ lo nếu cậu chết thật, lúc đó tôi lại gặp phiền toái.”

Tịch Đăng nói, “Vậy sao vừa rồi anh quay lại tìm em?”

Chung Kỳ không hề tránh ánh mắt Tịch Đăng, “Lý do cũng giống như lúc nãy.”

Tịch Đăng túm chặt quần áo Chung Kỳ, “Nếu là như vậy, sao hồi chiều không ngăn em lại?”

Chung Kỳ nghe được câu này, tỏ vẻ không có chuyện gì, “Thư phòng cậu muốn nhảy ở lầu hai, bên dưới đều là thảm cỏ.” Nghĩa bóng là Tịch Đăng dù có nhảy không chết được.

Tịch Đăng nói, “Cũng sẽ chết người.”

Chung Kỳ cúi đầu gỡ tay Tịch Đăng ra, từng ngón một kéo, “Được rồi, cậu đã không có việc gì, tôi đi đây, buổi tối trời lạnh, cậu nên về sớm.”

Chung Kỳ gỡ bỏ ngón nào, Tịch Đăng liền nhanh chóng nắm lại, ngón tay đều đã đỏ lên, mà vẫn không chịu buông, “Anh nhất định có việc gạt em, phản ứng của anh quá kỳ quái.”

Chung Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt như đang nhìn đứa nhỏ cố tình gây sự, “Không có, tôi chẳng qua cảm thấy chúng ta không hề thích hợp, trong thế giới của tôi, công việc là quan trọng nhất, tôi không thể từ bỏ công việc mà phối hợp với cậu gây sự.”

Biểu tình Tịch Đăng có chút tổn thương, chóp mũi có chút hồng. Cậu hít mũi, gió lạnh thổi vào có chút lạnh, “Em không có cố tình gây sự, Chung Kỳ, em chỉ muốn anh đổi người khác.”

“Nếu như tôi nói không thì sao?”

Biểu tình Tịch Đăng lập tức cứng lại, sau đó mới nói, “Tại sao, em thì không được sao, em có chỗ nào không bằng cậu ta?”

Chung Kỳ rốt cục kéo được tay Tịch Đăng ra, xác thực mà nói là Tịch Đăng không nắm chặt quần áo Chung Kỳ như trước nữa, “Không có ai so với cậu ta thích hơn ánh bình minh hơn.” Tịch Đăng đột nhiên Chung Kỳ ra, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bên trong là bài xích và xa lánh. “Anh cút đi, tôi không cần, mẹ tôi không cần tôi, tôi cũng không cần anh nữa.”

Nói xong, cậu liền quay người chạy, tốc độ rất nhanh.

Chung Kỳ đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, ở trong lòng cười khổ. Đột nhiên ánh mắt y trừng lớn ——

Người trước mặt đột nhiên quỳ trên mặt đất, sau đó ngã xuống.

Chung Kỳ vọt tới.

Trong nháy mắt chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.

“Thịch, Thịch, Thịch…”

———

Khâu Đạt đấm một cú vào mặt Chung Kỳ, trực tiếp đánh Chung Kỳ lui lại vài bước.

“Cút đi, đừng đứng ở đây.”

Chung Kỳ quay đầu lại, lau vết máu nơi khóe miệng.

Ánh mắt của y rất bình tĩnh, “Chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ đi.”

Khâu Đạt cười lạnh, “Yên tâm, tiểu Tịch chỉ là nhất thời tức giận, còn chưa chết được.”

Chung Kỳ như không nghe thấy Khâu Đạt châm chọc, ” Chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ đi.”

Khâu Đạt nhìn Chung Kỳ như nhìn kẻ thù, triệt để trở mặt với Chung Kỳ, nói chuyện không chút khách khí, trên thực tế, hắn cũng không muốn khách khí, “Mày còn muốn hại cậu ấy thế nào nữa? Chờ cậu ấy tỉnh, ha ha, mày cho rằng cậu ấy còn muốn nhìn thấy mày sao? Nói trắng ra là, người thích cậu ấy không phải hàng trăm thì cũng hàng vạn, không cần để cho mày chà đạp.”

Chung Kỳ há miệng, cổ họng lạnh lẽo, “Xin lỗi, xin để cho tôi ngồi đây chờ cậu ấy tỉnh.”

Khâu Đạt quay đầu, nhìn về phía bảo tiêu cách đó không xa, “Ngài Chung muốn đợi thì đứng ngoài chờ đi, bên ngoài phòng bệnh không phải là nơi cho loại người như ngài đứng.”

Chung Kỳ bị hai bảo tiêu dùng vũ lực mời ra ngoài.

Khâu Đạt chán ghét nhìn Chung Kỳ bị lôi đi sau, mới đứng bên ngoài phòng bệnh qua cửa sổ nhìn vào bên trong.

Hoàn hảo, truyền thông vẫn chưa biết tin. Khâu Đạt nhìn người trên giường bệnh, liền thở dài.

Tịch Đăng lúc tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Khâu Đạt.

Khâu Đạt ngồi bên giường cậu, đang gọt táo.

Tịch Đăng nhìn xung quang phòng bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thấy ai khác.

Khâu Đạt mí mắt cũng không nâng, “Đừng nhìn nữa, không có ở đây đâu.”

Tịch Đăng không lên tiếng, chỉ rút sâu vào trong chăn.

“Người kia đưa cậu tới bệnh viện, báo cho tôi xong liền đi, cũng thật là nhẫn tâm.”

Khâu Đạt thấy mình hoàn toàn không có nghĩa vụ nói cho Tịch Đăng sự thật, nói Chung Kỳ tối hôm qua đứng bên ngoài phòng, bây giờ còn đang ở bên ngoài, lát nữa hắn sẽ mang Tịch Đăng trực tiếp từ cửa sau đi ra ngoài.

Tịch Đăng vẫn trầm mặc.

Khâu Đạt gọt táo xong, giơ lên ngắm nghía một hồi, liền để lên trên bàn, bên trên đã có ba trái.

“Nếu có khí lực, thì xuống giường rửa mặt đi, sau đó xuất viện.”

Tay Tịch Đăng từ trong chăn đưa ra, nhẹ nhàng kéo Khâu Đạt.

Động tác Khâu Đạt dừng một chút, rất lâu sau đó, hắn mới tiếp tục gọt, “Đừng nghĩ nữa, y sẽ không tới, cậu có ở đây chờ y cũng không tới đâu.”

Tịch Đăng lỏng tay ra, như đã nghe lọt lời Khâu Đạt.

Tịch Đăng thu thập đồ đạc theo Khâu Đạt từ cửa sau rời đi, lúc ngồi vào xe, cậu mới mở miệng nói một câu, “Đạt ca, anh giúp em tra phương thức liên lạc với Kha Tư Vọng đi.”

“Kha Tư Vọng?”

Tịch Đăng gật đầu một cái, “Là nam chính trong MV kia.”

Khâu Đạt nhíu mày lại, “Cậu tìm cậu ta làm gì?”

“Có việc.” Tịch Đăng nói xong hai chữ này, liền nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.