Khoái Lạc Hệ Thống

Chương 27




Rào rào…

Mưa… một cơn mưa lớn đang không ngừng trút nước xuống mặt đất.

Tiếng mưa rơi.

Không khí se lạnh.

Mùi mưa.

Những yếu tố dễ khiến lòng người chợt chông chênh. Những người không có nỗi lòng gì cũng sẽ cảm giác chợt buồn. Còn những người đang có nỗi lòng thì tệ hơn, một cảm giác nặng trĩu…



Ký túc xá nam, phòng 169. Căn phòng của hai nam sinh, Việt An và Khải Minh. Hiện tại có vẻ chỉ có mỗi Khải Minh ở trong phòng. Hắn đang nằm ở trên giường, quấn một tấm mền ấm áp.

Trời mưa to thế này, Khải Minh chẳng thể đi tập luyện được nên hắn đành phải nằm đây. Còn về Việt An thì hắn bảo bận việc gì đó rồi biến mất luôn. Không biết hắn làm gì trong lúc mưa thế này.

“Haizzz…”

Một tiếng thở dài đầy nặng nề của Khải Minh. Trông hắn bây giờ thật giống với mấy kẻ thất tình, ánh mắt buồn bã, khuôn mặt nhợt nhạt, chả có sức sống, thỉnh thoảng lại thở dài muộn phiền. Tâm trạng hắn có vẻ không vui.

Khải Minh đưa cánh tay đặt lên đôi mắt đang nhắm. Hắn nhớ lại chuyện cách đây vài ngày. Vào buổi chiều hôm ấy, hắn nhân lúc Linh Nguyệt bị kích dục đã bay vào và chịch nàng nhằm hoàn thành nhiệm vụ cũng như thỏa mãn thú tính bản thân. Tuy nhiên mọi chuyện không được suôn sẻ, hắn gần như sắp hoàn thành nhiệm vụ, tinh dịch đã chạy gần hết ống dẫn tinh và chỉ còn đợi phóng vào âm đ*o Linh Nguyệt thôi. Nhưng chỉ vì một cú bước lùi về sau đã khiến hắn chưa hoàn thành được nhiệm vụ.

Vậy điều đó khiến hắn buồn ư?

Nếu nói không phải thì hoàn toàn không đúng, chỉ là việc đó chưa đủ để làm hắn buồn tới mức này, lười biếng học và luyện tập, lười cả ăn và ngủ.

Nguyên nhân chính dẫn đến nỗi buồn này chính là…

“Cút ra ngoài cho tôi.”

Lời nói đó cùng ánh mắt giận dữ, đau khổ của Linh Nguyệt dường như khắc sâu vào tâm trí hắn. Mỗi khi nhớ lại lúc đó, hắn không thể ngừng dằn vặt.

“Tất cả đều do cái nhiệm vụ đó, đều do cái hệ thống đó!”

Ban đầu, Khải Minh đã nghĩ như vậy. Hắn đổ hết mọi tội lỗi lên Khoái Lạc Hệ Thống. Khi con người ta mắc sai lầm nào đó, họ đa phần sẽ chọn cách đổ lỗi vào một “ai, thứ gì đó”. Họ làm vậy vì họ cảm thấy an toàn, họ cảm thấy hài lòng khi trở thành một nạn nhân cuả “ai, thứ gì đó”. Đây là một phản ứng hết đỗi bình thường của một con người bình thường.

Thế nhưng, đến một lúc nào đó, họ sẽ nhìn nhận lại lỗi lầm bằng một con mắt khác. Khải Minh cũng vậy, hắn dù sao cũng đã là một con người trưởng thành được ít nhiều. Hắn tự cảm thấy rằng, một phần nào đó, “ai, thứ gì đó” chính là bản thân hắn, nơi cần đổ lỗi lên.

Đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp như thế, lại còn đang thủ dâm, hắn, tất cả đàn ông sao kiềm chế được.

“Haizzz…”

Lại một lần nữa hắn thở dài. Bỗng, ở trên đầu giường có gì đó dộng đậy. Đó chính là Bạch Long, con rồng bí ẩn nở ra từ quả trứng đầy bí ẩn.

Bạch Long bò lên ngực hắn và chui vào trong mền, nó nằm im và chăm chú nhìn chủ của nó. Có vẻ nó cũng đang lo lắng khi thấy Khải Minh buồn như vậy.

Không chỉ Bạch Long. Hồng Diễm, Yến Nhi, Bích Thảo và bạn của hắn cũng đang lo lắng rất nhiều khi thấy hắn như vậy.

Khải Minh đưa tay vuốt ve Bạch Long. Nó có vẻ rất thích được làm vậy. Bạch Long nhắm mắt lại tận hưởng, vài phút sau thì ngủ đi hồi nào không hay.

Khải Minh ngắm nó, lòng thầm ước được trở thành một đứa trẻ, không cần phải lo lắng hay muộn phiền gì cả, chỉ cần sống vô tư thôi. Rồi hắn lại nhìn ra cửa sổ ngắm những hạt mưa đang lao xuống mặt đất.



Ở một nơi khác trong học viện, phòng hiệu trưởng. Ngồi thường trực ở chiếc ghế hiệu trưởng vẫn là Dương Linh Nguyệt.

Linh Nguyệt cũng đang có một tâm trạng không tốt, phải nói là cực kì tồi tệ. Nàng thật không ngờ, vài ngày trước, nàng đã bị dương v*t của Khải Minh đâm vào trong âm đ*o mình.

Nàng rất giận hắn, căm hận hắn nhưng…

Cái cảm giác lúc đó, nàng vừa cảm thấy nhục nhã, lại vừa cảm thấy sung sướng.

Cái cảm giác sung sướng đã lâu rồi, kể từ khi tên chồng cũ vứt bỏ nàng, đến bây giờ nàng mới cảm nhận lại.

Mỗi khi nhớ đến nụ hôn của hắn, nàng liền đỏ mặt. Nàng dường như đã quên mất mùi vị nụ hôn. Nhờ hắn đã khơi vị lại, kẻ đã trao cho nàng một nụ hôn đầy nồng nàn. Mỗi khi nhớ đến cảnh dương v*t hắn di chuyển bên trong mình, nàng lại bất giác đưa tay xoa âm đ*o.

Kể từ hôm đó, mỗi khi thấy hắn, mỗi khi nhớ đến hắn, trong nàng lại cháy lên một ngọn lửa rạo rực, hứng tình.

Hắn, dương v*t hắn như đã ám ảnh nàng. Nàng không ngừng thủ dâm trong mấy ngày qua, mong tìm lại cảm giác ngày hôm đó. Nhưng không, nàng chẳng thể nào thỏa mãn nổi khi để tự mình làm.

Nàng cần hắn, cần cái dương v*t đó.

Nhưng nàng không thể. Tại sao lại không chứ?

Linh Nguyệt gục đầu xuống bàn, nàng hiện tại đang rối bời giữa ham muốn và lý trí.

Thoáng trong đầu Linh Nguyệt, nàng nghĩ rằng sẽ bắt hắn phải chịch nàng để rửa tội cho việc hôm trước. Thật không ngờ nàng lại nghĩ một điều trẻ con đến như vậy. Linh Nguyệt lắc đầu:

“Mình chết mất thôi…!”



7 giờ tối.

Những giọt mưa dần trở nên thưa thớt, cơn mưa có vẻ đang tạnh dần.

Khải Minh vẫn nằm im trong phòng, đầy sự chán nản. Nếu ai nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này chắc họ cũng chán đời theo quá.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ điều gì đó, cánh của phòng bỗng mở toan ra. Từ phía ngoài bước vào một thiếu niên, hắn ta có một mái tóc xoăn, xù. Đôi mắt trông lanh lợi. Hắn ta chính là bạn cùng phòng của Khải Minh, Việt An. Người hắn ướt đẫm như chuột lội, có vẻ nguyên nhân là do cơn mưa. Tên đó tự ôm mình, run cầm cập và nói:

“Hức… lạnh quá mày ạ!”

Khải Minh vẫn vô hồn nhìn ra cửa sổ, chả có vẻ gì là quan tâm. Tên đó thở dài khi thấy thái độ của Khải Minh. Hắn không hiểu tại sao bạn mình lại như vậy. Dù đã cố gắng gặng hỏi Khải Minh nhưng hắn chả chịu hé môi nửa lời.

Việt An đành chịu thua, hắn đóng của lại và bước vào trong phòng tắm. Việt An cần phải thay đồ ngay nếu hắn không muốn bị cảm lạnh. Thật không hiểu nổi tên này đi đâu để cho bị ướt như thế này.

Hắn thay xong rồi lao vào giường, cuộn tròn mình trong tấm mền màu đen. Có vẻ hắn đang cần được giữ ấm.

Một phút.

Hai phút.

Năm phút.

Tồn tại trong phòng vẫn là bầu không khí im lặng đến nặng nề. Thế nhưng, Việt An đã lên tiếng để xóa tan nó:

“Này, Khải Minh, tao không biết mày đã phạm lỗi lầm gì nhưng mà…”

Khải Minh vẫn vô hồn nhìn ra ngoài của sổ, tuy nhiên hắn vẫn đang nghe những gì Việt An nói.

“Nhưng mà… cố gắng lên…”

Khải Minh chợt thắc mắc những gì thằng bạn cùng phòng của mình nói, hắn biết tên Việt An đâu phải hay nói nhảm kiểu này đâu. Khải Minh bất giác hỏi:

“Chuyện gì?”

Việt An trả lời: “Cố gắng lên nhé… cô hiệu trưởng cho gọi mày kìa.”

“Cái gì?”

Khải Minh bất ngờ. Linh Nguyệt cho gọi hắn? Chuyện này là sao?

Có khi nào nàng muốn trừng trị hắn không nhỉ, hay là…

Khải Minh đặt ra nhiều giả thiết. Cuối cùng hắn vẫn nghĩ đến việc Linh Nguyệt muốn hỏi tội hắn là có khả năng nhất. Sau những chuyện mà hắn đã làm, điều đó cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.

Khải Minh không sợ việc đó, bởi vì đây chính là một cơ hội để hắn xóa bỏ đi những gánh nặng trong lòng, để hắn có thể xin lỗi Linh Nguyệt.

“Có… có thật không?”

Khải Minh nhìn Việt An và hỏi. Hắn vẫn chưa tin lắm. Việt An gật đầu chắc chắn nói:

“Ừm, chắc chắn mà. Có phải là mày phạm lỗi gì không? Trông mặt cô hiệu trưởng có vẻ buồn bực. Nếu đúng như vậy thì tao khuyên mày nên cư xử cẩn thận, đừng gây bất cứ điều gì để bị đuổi học nghe chưa. Mày mà bị đuổi là tao phải ở một mình, sợ ma lắm huhu!!”

Việt An nhắm mắt khuyên răn, thế nhưng khi mở mắt ra thì chả thấy Khải Minh đâu cả. Hắn ta đã sớm chạy đến phòng hiệu trưởng rồi.

Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ nên xin lỗi sao cho hợp lý. Hắn phải tận dụng triệt để cơ hội này. Hắn nhất định phải thành công và…

Khải Minh đứng khựng lại. Hắn chợt nhớ đến nhiệm vụ mà hệ thống giao, nhiệm vụ làm tình với Linh Nguyệt. Hôm nay chính là hạn chót của nhiệm vụ, nếu qua 12 giờ đêm nay, hắn có lẽ sẽ bị… liệt dương, điều mà một thằng con trai chả muốn tí nào. Vậy là hắn sẽ phải làm sao đó trong hôm nay để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng mà…

Ánh mắt cùng khuôn mặt giẫn dữ của Linh Nguyệt lúc đó lại một lần nữa tái hiện trong đầu hắn khiến hắn không thể nghĩ ra kế hoạch nào cả. Hắn thật sự không muốn nhìn lại nó.

Khải Minh sau đó nói với hệ thống: “Ê, cho ta gia hạn nhiệm vụ được không?”

“Đéo.”

Một tiếng thôi cũng đủ khiến Khải Minh não nề. Vậy thì hắn phải chịu liệt dương sao? Khải Minh nhìn lên bầu trời tối kia. Hắn thở dài rồi bước tiếp.

“Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.