Khoa Cấp Cứu

Chương 28: - Nhà Âm dị biến (3)




"Giày này ở đâu ra thế? Không phải là ngươi... trộm về chứ..." Sư thái nghi ngờ nhìn thấy Tây Môn cầm đôi giày và một bộ quần áo vào cửa, tuy cũng biết Tây Môn thường ít sống 'đàng hoàng', nhưng việc trộm cắp này chắc cô ấy không dám làm đâu...chắc...

"Xì, sư thái thái, sao lại nghĩ người ta như vậy chứ?! Người ta là người như vậy hả?! Thật là quá đáng mà~" Tây Môn làm bộ mặt ấm ức nói, "Tất nhiên là tôi đi mượn người ta rồi, mau mau thay đi~"
"Nhưng...ta mặc như vậy thấy kỳ quá?" Sư thái sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, cứ cảm thấy để vậy đi ra ngoài chơi thật là kỳ dị.
"Haha, sư thái có thể theo style khác lạ một chút, ví dụ như vẽ thêm mascara cho giống mấy người chơi nhạc rock vậy đó? Tôi thấy được đó~" Tây Môn một tay sờ cằm, một bên săm soi nhìn sư thái.
"Rock rách cái gì, muốn rock thì ngươi tự đi mà rock." Sư thái trợn mắt nhìn Tây Môn.
"Được rồi, người xuất gia như sư thái thái sao lại nói chuyện thô lỗ thế chứ, giỡn chơi thôi mà, tôi đương nhiên có chuẩn bị hết rồi~" Tây Môn giống như là làm ảo thuật vậy, từ sau lưng lấy ra một bộ tóc giả, lấy ngón tay chảy chảy bộ tóc đó.
Tây Môn giúp sư thái đội tóc giả lên, đẩy cô ấy tới phía trước tấm gương lớn, sư thái ngơ ngác nhìn bản thân hoàn toàn khác lạ trong gương, mái tóc đen dài xõa xuống hai vai, cô cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng nếu có cơn gió nào thổi qua sẽ làm cho mái tóc bay bồng bềnh.
"Cái váy này...có ngắn quá không?" Sư thái có chút ngại ngùng từ từ xoay một vòng trước gương, có chút mắc cỡ nhìn vào trong gương, cô không ngờ rằng mình lại xinh đẹp như thế, ôi yêu chết bản thân đi được. :D
"Sư thái thái của chúng ta quả thật rất xinh đẹp~ tôi cảm thấy tạo hình này còn đẹp hơn mấy áo tăng ni xám xịt đó~" Tây Môn xích qua một bên nhường chỗ cho sư thái ngắm tạo hình mới của mình.
"Uhm." Sư thái chỉ đáp một tiếng, mắt vẫn cứ nhìn chăm chăm vào gương.
Tây Môn thấy sư thái hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của mình liền kéo tay cô ấy ra cửa, "Sư thái nợ tôi một lần đó~"
"Đây coi như là quà trả lễ của vòng tay đi." Tây Môn cứ tưởng bở sẽ kiếm được lời nữa chứ.
Khi hai người tới trung tâm thương mại nhộn nhịp nhất thì trời đã tối rồi, nhưng hai bên đường vẫn sáng rực đèn từ các tòa nhà và các biển quảng cáo, đây mới gọi là thành phố về đêm.
Hòa mình vào biển người tấp nập nhộn nhịp, Tây Môn khoác lấy tay sư thái, thấy mắt sư thái cứ nhìn ngang nhìn dọc, "Đừng nói với tôi là sư thái lần đầu tới đây nha, lúc trước không phải cũng thường đến Kinh Thành hả?"
"Đồ ở đây mắc quá, chưa tới đây bao giờ." Sư thái vẫn cứ ngẩng đầu nhìn các biển quảng cáo thay đổi liên tục.
Trời bắt đầu có tuyết rơi, Tây Môn và sư thái chỉ mặc áo khoác mỏng thôi, không chịu nổi cái giá rét của đêm đông phương bắc, cho nên đi vào trung tâm thương mại.
"Ồ?!" Tây Môn đột nhiên lên tiếng, sau đó nhìn về phía một cửa kính.
"Sao vậy?" sư thái cũng theo xem xem.
"Không có gì, quần áo ở đây cũng rất đẹp, vào đó xem thử~" Tây Môn kéo sư thái vào cửa, sau đó đi thẳng tới chỗ áo khoác đó.
Tây Môn chỉ nhìn một hồi liền kêu người thanh toán, sư thái xem xem giá tiền, miệng co giật một hồi, "Ngươi đúng là tiêu tiền như nước mà..."
Tây Môn hai tay đút vào túi, nhìn sư thái cười nói, "Ngốc quá, người ta làm việc vất vả để đỡ vất vả hơn mà, chị đây hôm nay có tiền, tất nhiên là phải 'càn quét' rồi~"
"A di...." Sư thái vừa giơ tay lên theo thói quen thì bị Tây Môn chụp lấy sau đó kéo ra cửa, "Hôm nay là noel, đừng niệm kinh nữa~ đi ăn chút gì đi~"
Lên tới tầng 18 của nhà hàng buffet hải sản, tìm một vị trí gần cửa sổ để có thể quan sát được toàn bộ cảnh vật về đêm của thành phố này, nhưng do bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn cho nên tầm nhìn cũng bị hạn chế.
Tây Môn dựa toàn thân người vào ghế, bắt chéo chân, một tay cầm ly rượu lắc nhẹ, miệng thì luôn nở nụ cười trên môi, làm cho người ta đoán không được cô ấy đang nghĩ gì.
"Làm một ly không?" Tây Môn giơ ly rượu trong tay lên.
"Bần ni... e hèm, ta không uống rượu." Sư thái quay đầu nhìn các món ăn mà bình thường hiếm khi thấy được.
"Sư thái đừng nói đến đây chỉ ăn salad với rau cải thôi nha?" Tây Môn đột nhiên thấy hối hận khi dắt sư thái đến đây rồi.
Sớm biết vậy thì không sỉ diện làm gì rồi, mời sư thái đi ăn quán lề đường có phải tốt hơn không, có cá viên bò viên, mì, đồ chay, sư thái ăn chắc không có vấn đề gì, quan trọng hơn là rẻ nữa.
Hai người cầm dĩa đi hết một vòng, sư thái quả thật là chỉ gắp rau cải trái cây thôi, có khác gì thức ăn trong am ni cô đâu.
Tây Môn bị sư thái làm tức chết đi được, "Lỗ rồi, sư thái ăn vậy là lỗ rồi, một người mấy trăm đồng lận đó~ được tôi mời ăn còn khó hơn hái sao trên trời đó, vậy mà sư thái thái..." vừa nói Tây Môn vừa gắp cái loại hải sản, sashimi vào dĩa, tôm hùm cua huỳnh đế chất cao như núi, cuối cùng phải nhờ sư thái bưng giúp súp bào ngư vi cá về chỗ ngồi nữa.
Sư thái thấy nguyên bàn chất đầy đồ ăn Tây Môn gắp về, không còn chỗ để đặt cái khác nữa, "Lãng phí như vậy thật là... tội lỗi..."
Sư thái nhìn nhìn thân hình gầy teo của Tây Môn, lại cảm thấy đáng tiếc cho thức ăn trên bàn, sư thái luôn cảm thấy cho dù có sát sinh ăn thịt thì cũng phải ăn cho hết, còn lãng phí như vậy mới là tội nặng nhất.
"Nè, cái này chắc sư thái ăn được nè, súp yến sào, không có thịt, chỉ là nước miếng của con yến thôi." Tây Môn đưa một bát súp cho sư thái.
"Ơ..." Sư thái nhìn chén súp, nghe Tây Môn nói vậy tự nhiên cảm thấy hết muốn ăn.
"Đợi lát nữa đi coi bắn pháo hoa, sư thái mau mau ăn cho đáng đồng tiền~" Tây Môn ăn lấy ăn để, sau đó liếc mắt nhìn sư thái ăn từng muỗng súp nhỏ, "Haizz, dắt sư thái đi ăn buffet quả là một sai lầm mà."
"Hả? Còn phải đi coi pháo hoa nữa hả, nhưng giờ đã tối lắm rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, ta thấy buồn ngủ rồi..." Sư thái lấy khăn giấy lau miệng.
"Mới mấy giờ thôi à, sư thái thái sao giống mấy ông bà già quá vậy, lát nữa tôi còn phải mua ít đồ mang về nữa~" Tây Môn rõ ràng là đang rất phấn khích.
"Uhm, cũng đúng, ta cũng phải mua ít quà mang về nữa." Sư thái đem theo cái vali lớn như thế chủ yếu là để mua quà thôi.
Trên đường đi xem pháo hoa, Tây Môn gần như là tiêu gần hết số tiền kiếm được lần này, sư thái nhìn thấy mà đau lòng, tuy tiền không phải của cô ấy, nhưng mỗi lần thấy Tây Môn đều xài như nước thì vẫn cảm thấy tiếc cho số tiền đó.
"Một cái ví tiền mấy ngàn lận? Không phải nói là ví tiền màu đỏ không tốt hả." Sư thái nhìn cái ví tiền màu đỏ trong tay Tây Môn mà cứ cau mày suốt.
Tây Môn hoàn toàn không để ý tới, "Tôi biết, nhưng như vậy mới phù hợp với định vị của đồng tử tán tài của tôi~"
"Người ta là vì đạo nghiệp tu hành, còn ngươi thì không phải. Với lại ngươi mua cái ví tiền mắc như vậy, bên trong đựng gì?" Sư thái thấy Tây Môn không thể nào có tiền để đựng vào ví.
"Cũng đúng ha, đựng gì đây ta? Hay là để hình của người trong mộng vào đó?" Tây Môn cười cười rồi khoác tay sư thái.
Sư thái liếc mắt một cái, bĩu môi, "Ngươi có người trong mộng hả?"
"Haha, làm gì có, yêu đương gì đó chán muốn chết, một mình sống tự do tự tại, sướng hơn không~"
"Cũng đúng, ngươi thất đức như vậy, tìm người đàng hoàng có khác nào hại người ta, nếu tìm người giống ngươi thì thế gian này loạn hết rồi... ta sao cảm thấy chúng ta hình như ngược nhau rồi, đáng lẽ ngươi nên xuất gia, tu tâm dưỡng tánh..."
"Vậy thì không được, tôi chịu không nổi ngày tháng nhàm chán đâu, thật không biết sao sư thái có thể chịu đựng được nhiều năm như vậy."
"A di đà phật, từ lúc biết chuyện thì ta đã ở trong am rồi, cũng đã quen rồi."
"Ơ? Hình như bắt đầu rồi!" Tây Môn chỉ về phía bầu trời, pháo hoa rực rỡ, mọi người đều đi về hướng quảng trường.
Trong lúc Tây Môn kéo sư thái chen chân trong dòng người, thì bất chợt cảm thấy một bóng người lướt qua, khi Tây Môn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy biển người mênh mông thôi.
Mèo chiêu tài sao mà ở đây được chứ? Cô ta chắc đang ở Tái Bắc chăm sóc mấy người bệnh tật già yếu mới đúng chứ, vả lại với tính cánh yêu nghề của cô ta chắc không nghỉ phép để đi chơi đâu, chắc mình nhìn nhầm thôi?
Tây Môn dụi dụi mắt, nheo mắt cố nhìn đến những chỗ xa hơn, nhưng vẫn không phát hiện được gì mà còn bị tuyết rơi đầy mặt nữa.
Sư thái nghi ngờ hỏi, "Nhìn cái gì vậy?"
"Không có gì, chỉ cảm thấy có hình như có chút âm hồn đeo bám thôi." Tây Môn kéo kéo cổ áo, từ lúc trên xe nghe nhầm tên của Đỗ Hạ Hi, đến bây giờ còn xảy ra ảo giác nữa, xem ra bác sĩ Đỗ thật sự đã để lại vết thương lòng trong tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của Tây Môn rồi.
Sư thái nghe thấy thế tự nhiên thấy sợ dựa vào Tây Môn, mắt cảnh giác nhìn xung quanh, "Nhiều...người vậy mà cũng trấn áp không được à? Chắc là rất lợi hại hả... Tuyết này nhìn thấy cũng không được bình thường? Chết oan hả?"
"Phụt~ sư thái thái, làm nghề này cũng lâu rồi mà sao vẫn nhát gan quá vậy~"
"Cẩn thận chút vẫn tốt hơn mà." Sư thái chắp hai tay lại trong lòng niệm kinh để bớt căng thẳng hơn.
"Hahaha, sư thái thái quả thật vẫn nhát như thỏ đế, không thích hợp làm nghề này chút nào."
"Tây Môn, thật ra ta luôn muốn hỏi là ngươi có sợ thứ gì không? Tuy là ngươi cứ nói là sợ chết, nhưng ta vẫn cảm thấy là ngươi nói cho có thôi..."
"Sao vậy? Sư thái thái hứng thú với chuyện của tôi như vậy à?"
"......" Sư thái biết thế nào cũng không thể nói chuyện đàng hoàng được với Tây Môn, cứ bị cô ấy lảng qua vấn đề khác, "Bần ni mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi."
Tây Môn theo sư thái đi xuyên qua biển người, khó khăn lắm mới bắt được taxi, ngồi vào xe cuối cùng cũng thấy ấm áp, sư thái đang vuốt vuốt lại mái tóc giả bị gió thổi rối bời, lúc này Tây Môn đột nhiên nói, "Tôi tất nhiên cũng phải biết sợ chứ, nhưng có rất nhiều chuyện, sợ cũng không có ích gì, chỉ làm cho vần đề nghiêm trọng thêm thôi~ Sư thái thái sau này quen rồi là thấy hết sợ à~"
"Thật là.. ta không muốn quen chút nào hết." Tây Môn đột nhiên trở nên nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy không quen chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.