Khó Để Buông Tay

Chương 49: “Em xoa cho anh đi.” Cao Tử Quần mặt dày nói




Toàn bộ chung cư huyên náo cả lên, tựa như sắp nổ tung.

“Động đất…động đất…” Mọi người hoang mang luống cuống chạy xuống lầu.

Lãnh Tây bật công tắc, nhưng cả toà nhà đã bị mất điện. Mặt đất bắt đầu rung rung, cô cố gắng giữ bình tĩnh, bế Hi Hi lên: “Hi Hi…”

“Mẹ làm sao vậy?” Hi Hi mơ hồ mở mắt nói.

Cô cố nén thấp giọng: “Nhanh dậy đi, chúng ta phải đi xuống lầu…”

“Con tự đi.” Hi Hi giãy dụa trường xuống.

Lãnh Tây nắm chặt tay con gái, cùng nhau chạy ra ngoài.

“Mẹ, nhà đang lắc lư, động đất sao?” Trong bóng tối, đột nhiên Cao Hi Hi hét lên. Cô bé cứ tưởng mình đang nằm mơ, hệt như đang ở công viên chơi thú nhún.

Lãnh Tây mím môi, lúc đi đến phòng khách căn nhà lại rung mạnh hơn, mọi thứ rơi xuống đất…xoảng…xoảng…

Cao Hi Hi sợ hãi gọi: “Mẹ”

Lãnh Tây run rẩy trấn an con gái: “Đừng sợ…”

“Mẹ chúng ta sẽ bị chết à?” Hi Hi run sợ hỏi, trước đây cô bé từng xem thời sự nên biết được động đất là cái gì.

Giờ phút này Cao Tử Quần đang rất lo lắng đứng ngoài cửa, cảm giác bất lực như sôi trào. Trên hành lang mọi người rối rít chạy, anh đã gọi Lãnh Tây nửa ngày nhưng chẳng có ai trả lời. Anh lấy bình chữa cháy đập mạnh cánh cửa.

“Lãnh Tây…” âm thanh trở nên hoảng hốt, anh chạy về nhà, ban công hai nhà thông nhau, anh nhớ Lãnh Tây có một thói quen, cho dù trời có lạnh thế nào, cô ấy cũng không đóng cửa sổ.

Lãnh Tây và Hi Hi chạy ra cửa,  rọi theo ánh sáng yếu ớt của điện thoại thì nhìn thấy bình chữa  cháy, cánh cửa nhà kế bên mở toang.

“Bố đâu?” Cao Hi Hi sợ sệt hỏi.

Lãnh Tây thầm hít một hơi sâu: “Mẹ vào gọi bố, con đứng ở góc tường này đợi mẹ.” Nói xong cô liền chạy vào nhà.

“Cao Tử Quần… Cao Tử Quần…” Lãnh Tây gọi lớn, căn phòng tối om.

“Tiểu Tây…” Đột nhiên cô nghe được giọng nói anh.

“Anh đang ở đâu?” Lãnh Tây run run hỏi.

“Ngoài ban công…” Thanh âm nặng nề, Lãnh Tây chạy đến thì nhìn thấy anh đang đứng trên giàn hoa yếu ớt ngoài ban công, hai tay bám chặt vào cánh cửa sổ nhôm.

Cô cảm thấy ngực mình đau nhói, vội vã chạy qua, vươn tay: “Đưa tay cho em…”

Cao Tử Quần hơi giật mình, đưa tay qua, lòng bàn tay ươn ướt mồ hôi: “Đừng sợ, nơi này sẽ không dễ sập đâu.” Lúc này rồi mà anh còn muốn trấn an cô.

Anh nhảy xuống ban công, hai chân vừa chạm đất liền ôm chặt lấy cô, vùi mặt xuống cổ cô, anh tham lam hít mùi hương trên cơ thể cô, giờ khắc này trái tim anh mới nhẹ nhõm buông xuống. Anh ngẩng đầu, đôi môi trượt xuống khuôn mặt cô, dịu dàng hôn lên má, sóng mũi anh cay cay: “Tiểu Tây…” Em có biết vừa nãy anh đã lo sợ như thế nào không?

Có thể là ảo giác, Lãnh Tây tựa hồ nghe thấy giọng nói anh run run lộ ra tia sợ hãi. Anh ôm chặt cô, cô không thấy vẻ mặt anh lúc này.

Trên người cả hai đều mặc đồ ngủ đơn bạc, khoảnh khắc ấm áp này chỉ sợ họ vĩnh viễn mãi không nhận ra. Lãnh Tây khễ động muốn buông ra, cô nghe thấy anh thì thầm: “Để anh ôm em một lát.”  

Bàng hoàng, sợ hãi còn có rung động, Lãnh Tây hít mũi: “Chúng ta nhanh ra ngoài thôi.” Cô cảm giác khuôn mặt cô ươn ướt, cô biết đó là gì.

Cô không hiểu tâm tình của Cao Tử Quần vào giờ khắc này.

Cho dù mất đi toàn bộ thế giới, anh quyết cũng không thể mất cô. Tình cảm này dường như ăn sâu vào tận trong xương tủy anh, khó để buông tay!

Ánh trăng tĩnh mịch len lỏi bao phủ cả ban công, cái ôm của anh tựa như bến cảng ấm áp.

Giây phút này, bản thân cô cũng không còn muốn chống cự nữa.

Căn nhà ngày càng lắc lư dữ dội.

“Hi Hi vẫn đang ở ngoài đó…” Lãnh Tây như bị mắc nghẹn, gian nan nói.

Cao Tử Quần kìm nén bản thân, anh liền nắm lấy tay Lãnh Tây đi ra. Cao Hi Hi đáng thương lẻ loi đứng một góc.

“Hi Hi…”

Vừa nghe thấy giọng nói của bố, cô nhóc tủi thân khóc òa lên: “Bố, sao bố mẹ lâu thế?”

Cao Tử Quần bước đến bế con gái, rồi quay đầu lại nói với Lãnh Tây: “Chúng ta xuống trước.” Anh một tay bế Hi Hi một tay giữ lấy tay Lãnh Tây cùng nhau chạy vội xuống lầu.

Một đêm hỗn loạn bất an, cả gia đình nắm tay nhau chạy xuống.

Tất cả mọi người trong khu chung cư đã chạy hết xuống khoảng sân rộng dưới lầu, mọi người đều trong trạng thái hoang mang hoảng sợ. Vẫn may nhà ở đây kiên cố, giống như Cao Tử Quần nói khu nhà này sẽ không bị sụp đổ.

Phần lớn mọi người đều tập trung ở đây, chưa ai dám quay về nhà, bọn họ vẫn cảm giác được rằng mặt đất đang rung động.

Nhất định tối nay sẽ là một đêm thức trắng.

“Mẹ, con lạnh.”Cao Hi Hi nhỏ giọng nói. Lúc nãy vội vàng không hề suy nghĩ nhiều, cô thuận tay lấy một chiếc áo khoác mỏng, lúc này bình tĩnh lại mới cảm giác được cái lạnh thấu xương.

Cao Tử Quần đưa Cao Hi Hi cho Lãnh Tây: “Để anh lên lấy.”

“Không được!” Lãnh Tây liền ngăn cản,  bây giờ vẫn còn dư chấn, không bảo đảm an toàn.

“Hi Hi, nào con chà xát tay mình đi sẽ không lạnh nữa.”

Lãnh Tây thở dài: “Không biết đến bao giờ mới kết thúc.”

Cao Tử Quần nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định nói: “Sẽ không có việc gì.”

Vẻ mặt Lãnh Tây hơi thay đổi, lòng cô dần dần tỉnh táo lại.

Sau một vài phút, cục điều tra địa chấn vừa đưa ra kết luận sơ bộ, ngày * tháng * năm 20** vào 0 giờ 32 phút theo giờ Bắc Kinh tại J thành phố D đã xảy ra một trận động đất mạnh 4.9 độ richter, tâm chấn có độ sâu 6 km.

Cao Tử Quần đọc tin tức trên điện thoại, may là họ sống ở phía đông. Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đã có điện báo thông báo mọi thứ đã đi qua. Mọi người vỗ tay hoan hô.

Ba giờ sáng, tất cả mọi thứ dần trở lại ổn định. Cục địa chấn đưa tin tức, mọi người xác định khu vực không còn bị ảnh hưởng mới bắt đầu di tản.

Về đến nhà, ba người nằm xuống giường lớn, Cao Hi Hi nằm ở giữa, Lãnh Tây và Cao Tử Quần nằm bên cạnh, sau khi động đất qua đi hai người vẫn giữ thái độ im lặng. Cao Hi Hi ngủ say, mà Lãnh Tây ngược lại rất tỉnh táo, đôi mắt cô khẽ chớp.

Đột nhiên có một vòng tay ấm áp choàng qua eo cô.

“Ngủ không được à?” Cao Tử Quần trầm giọng hỏi.

Lãnh Tây thở ra một hơi: “Cảm giác như vừa mới nằm mơ.”

Cao Tử Quần bật cười, anh từ từ lần đến tay cô: “Lời này phải là anh nên nói mới đúng.”

Lãnh Tây im lặng, cô mở to mắt nhìn chùm đèn trên trần nhà, thật ra tất cả đều mơ hồ: “Không phải anh nên nói gì với em à?” Cô khẽ nghiêng mình.

Cao Tử Quần nhếch môi, nắm chặt tay cô: “Không phải em đều biết cả rồi ư?”

Lãnh Tây hừ một tiếng: “Anh giả vờ cũng giống lắm, Cao Tử Quần anh mà đi đóng phim chắc chắn có thể cầm giải ảnh đế về đấy.”

Cao Tử Quần liềntrở mình lăn qua cạnh nằm LãnhTây, hai tay ôm trọn cô: “Tây Tây…” Anh thì thào gọi tên cô, vùi đầu vào tóc cô: “Tây Tây… cứ như vậy được không? Được không?”

“Anh đừng chen chúc, làm Hi Hi thức giấc giờ.” Lãnh Tây nhỏ giọng nói.

Cao Tử Quần không nghe: “Tây Tây…” Thân thể anh dán chặt lên người cô, tay vòng xuống eo cô.

Lãnh Tây bật cười: “Tử Quần, anh mấy tuổi rồi đấy?”

Cao Tử Quần mặc kệ, anh đã đợi nhiều năm như vậy, vượt qua muôn trùng khó khăn cách trở cuối cùng cũng được ngủ cùng nhau: “Tây Tây, em biết không, lúc anh gõ cửa mãi nhưng chẳng có ai trả lời, anh thật sự rất hận bản thân mình.” Anh thở một hơi dài: “Lúc đó anh nghĩ nếu như đã định trước kết quả như vậy, anh sẽ đứng ngoài cửa, người nhà chúng ta sẽ chết cùng một chỗ.”

Lãnh Tây mím chặt môi, khóe mắt ươn ướt, nói không cảm động là giả.

Không phải là những lời thề non hẹn biển, nhưng những lời chân thật  xuất phát từ trái tim mới thật sự rung động lòng người. Bình thường Cao Tử Quần rất lạnh lùng, theo như lời Trần Trạm Bắc, Cao Tử Quần là một người hòa nhã điềm đạm. Trần Trạm Bắc còn nói thêm một câu, chỉ là cậu ấy chưa gặp người kia mà thôi, hoặc lẽ gặp rồi nhưng chính mình vẫn chưa nhận ra.

Trái tim Lãnh Tây bất giác đập mạnh: “Cao Tử Quần, tại sao lại là em?” Cô nghẹn ngào hỏi.

Cao Tử Quần hơi sửng sốt: “Sao lạii vì sao?” Anh nhẹ nhàng nói, vẻ mặt nhu tình.

“Uhm…” Thanh âm Lãnh Tay giương cao.

“Trời sắp sáng rồi, ngủ thôi, mai em còn phải đi làm mà.” Cao Tử Quần nhắm mắt lại.

“Có phải hôm vừa mới quay trở về, em đi ăn cùng Thần Hi, ai bảo em nói anh…” Nhắc đến chuyện này Cao Tử Quần lại cảm thấy bực mình.

“Em nói anh gì?”Lãnh Tây kinh ngạc xoay người lại, đối diện ánh mắt chất vấn của anh.

“Em bảo cái gì anh cũng thua xa Trần Trạm Bắc, ngoại trừ được cái trẻ tuổi hơn anh ta.” Anh nghiến răng nghiến lợi nói. Đàn ông có nhiều khi thật sự rất hẹp hòi, chuyện từ đời nào rồi vẫn không muốn bỏ qua.

Hai người nhìn nhau, xuyên qua màn đêm ngàn ngôi sao lắt léo rọi vào.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm anh, trong lòng Cao Tử Quần căng thẳng sợ cô lại giận cái gì.

“Ái, đầu anh đau.” Anh khẽ nói, tay sờ lên đầu: “Tây Tây, em sờ xem, đầu anh sao lại bị sưng lên.”

Lãnh Tây ngẩn ra.

Anh nắm lấy tay cô: “Em sờ xem…”

Ngón tay Lãnh Tây nhẹ nhàng xoa, quả thật có một vết sẹo dài, nghe nói lúc đó anh bị chảy rất nhiều máu.

“Ối…” Cao Tử Quần đột nhiên kêu lên, Lãnh Tây bừng tỉnh: “Sao thế?” Vừa rồi cô như xuất thần không để ý nên có hơi mạnh tay.

Cao Tử Quần nghe thấy giọng nói khẩn trương của cô, cười khoái chí, ngốc nghếch nói: “Không sao không sao.”

Một khi đã bỏ qua tất cả những đau buồn trước kia, đối mặt với người mình yêu, người khôn ngoan cũng trở thành một kẻ ngốc.

“Em xoa cho anh đi.” Cao Tử Quần mặt dày nói.

Lãnh Tây mềm lòng, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh tưởng đêm nay trên ban công. Khi cô đến, một chân anh đã sải bước qua nhà cô, khoảnh khắc đó cô cảm thấy mình không thể hít thở nổi, rất nguy hiểm.

Thậm chí cô còn không dám nghĩ, nếu như đêm nay động đất mạnh hơn, Cao Tử Quần sẽ như thế nào?

Nhớ đến đó, tay cô bất giác dịu dàng hơn nhiều.

Cao Tử Quần hưởng thụ cảm giác ấm áp: “Tây Tây…”

“Ờ…”

“Bà xã…”

Lãnh Tây:…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.