“Em bị ức hiếp à?” Môi Tống Vực mân mê ánh mắt cô, ân cần hỏi han.
Mục Táp gật đầu, lại kìm lòng không đậu co ro vào ngực anh. Khuôn
ngực anh rộng mở, tạo thành vòng ôm ấm áp, đem đến cho cô cảm giác bình
yên, an ổn. Tay anh phối hợp khép sát lại, yên lặng đáp ứng cô vợ đang
làm nũng.
“Em nhớ mẹ .” Mục Táp nỉ non,“Nhớ lắm luôn.”
“Lúc mẹ còn sống, mẹ hay an ủi em thế nào?” Tống Vực mỉm cười hỏi.
“Ôm em, nấu thức ngon cho em, dỗ dành em nữa.”
“Dỗ ra sao?”
“Gọi em là cục cưng.”
Ánh mắt Tống Vực chấp chới tia nhu hòa, cằm anh kề sát trán cô, miệng thủ thỉ hai chữ cục cưng.
Giọng nói anh trầm thấp, êm ái như dòng nước chảy xuôi. Hai chữ “cục
cưng’ thoát ra từ miệng anh, ẩn chứa sự nâng niu chiều chuộng, xoa dịu
nỗi buồn man mác trong lòng cô. Mục Táp bỗng cảm thấy, chuyện xảy ở Mục
gia hôm nay, không đau đớn như cô vẫn tưởng. May thay, bên cạnh cô còn
có anh.
Ngoại trừ mẹ, anh là người đầu tiên gọi cô là ‘cục cưng’.
Bao tủi hờn thoắt tan thành mây khói, Mục Táp khụt khịt hai cánh mũi, phì cười:“Anh xem em là trẻ con thiệt hả?”
“Em không giống trẻ con ư?” Tống Vực trêu,“Mọi vui buồn đều thể hiện hết trên khuôn mặt, nào che giấu được ai?”
“Anh muốn biết không? Nguyên nhân em khó chịu đấy.”
‘Đương nhiên.” Tống Vực vuốt ve đỉnh đầu cô: “Đây là quyền lợi của anh.”
Mục Táp ôn tồn thuật lại chuyện xảy ra buổi ban trưa cho anh nghe. Dĩ nhiên, cô lược bỏ việc Cảnh Chí Sâm mạo phạm mình.
“Em sai rồi phải không anh?” Mục Táp hỏi.
Tống Vực ngẫm nghĩ rồi nhận xét:“Việc này tương đối nhạy cảm. Dẫu em
nói hay không, bọn họ đều dựa theo cảm tính để phán xét em. Vì thế, em
không cần bận tâm cách nhìn, cách đánh giá phiến diện, chủ quan của họ.
Thấy cần thì nói, không cần thì im, em cứ hành động theo suy nghĩ của
mình.”
Mục Táp nghiêm túc suy ngẫm lời anh nói.
Tống Vực thình lình cất tiếng cười, tay anh nâng cằm cô, thì thào hỏi :“Tại sao hai chị em em đều thích tên Cảnh Chí Sâm kia. Hắn tốt lắm à?”
“Đã là quá khứ.” Mục Táp thản nhiên kể,“Tốt nghiệp xong, em liền gia
nhập Duy Cách. Ban đầu em nhận chức trợ lí giám đốc phòng thị trường.
Ông sếp đó hà khắc lắm cơ. Ngày nào cũng soi mói, phê bình năng lực của
em. Ngày qua ngày, sự tự tin, hăng hái của em dần bị ông ta bào mòn.
Nhưng sau đó, công ty trải qua cuộc thuyên chuyển, em được điều đến tổ
làm việc của Cảnh Chí Sâm. Mặc dù anh ta yêu cầu nghiêm khắc với cấp
dưới. Song, thái độ anh ta rất thân thiện cởi mở, không kiêu căng, trịch thượng, lại tận tình san sẻ, truyền đạt kinh nghiệm cho em. Ngoài giờ
làm việc, anh ta hay cùng em tán gẫu, hàn huyên đủ chuyện trên trời dưới đất, từ bắc chí nam. Cứ thế, càng ngày em càng có nhiều thiện cảm với
anh ta ”
Đôi môi Tống Vực giữ nguyên ý cười. Với câu chuyện của Mục Táp, anh
không có nhiều ý kiến. Đây là một trường hợp khá ‘kinh điển’, những cô
gái vừa chập chững bước vào đời, đa số đều nhẹ dạ cả tin, dễ liêu xiêu
trước những ông sếp phong độ ung dung, chững chạc. Dần dà, trái tim bị
lạc lối.
“Đều là chuyện cũ rích. Anh sẽ không ghen, đúng không?”
“Ghen ư?” Anh đáp,“Có chút, nhưng không mấy để bụng.”
“Anh tốt hơn anh ta nhiều.” Mục Táp bổ sung.
Tống Vực rủ thấp mi mắt, hỏi lại:“Thật không?”
“Thật.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Anh tốt hơn anh ta nhiều.”
Anh cúi đầu, tay nâng gáy cô, ấn môi mình vào môi cô. Nụ hôn kéo dài
rất lâu, lát sau, anh buông cô ra, nở nụ cười bất đắc dĩ:“Không ngờ có
ngày, Tống Vực anh lại đi so kè với một gã ‘người dưng nước lã’.”
Mục Táp dịu dàng xoa vuốt mi tâm anh, khe khẽ lắc đầu.
Anh véo nhẹ má cô, “Tâm tình tốt hơn chưa? Ăn cơm với anh được chưa?”.
Bụng Mục Táp đói meo. Nghe anh hỏi thì ngoan ngoãn gật đầu, đi theo anh tới bàn cơm.
“Em nhớ kĩ. Bất kể tâm trạng tệ đến đâu, cũng phải dùng cơm đúng
bữa.” Anh xới bát cơm, đặt trước mặt cô, dặn dò,“Bằng không dạ dày sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng . Em biết không, khỏang thời gian trước, công ty anh có đợt kiểm tra sức khỏe, tận mấy nhân viên bị chẩn đoán dạ dày có
vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Thối loét nè. Thậm chí phát triển thành ung thư.”
“Anh đừng dọa em sợ nhé.”
“Sợ à?” Anh gắp miếng tim xào vào bát cơm trắng của cô,“Cho nên em nhất định phải ăn cơm đúng giờ. Sau này, đừng chờ anh về.”
Sau khi kết hôn, anh luôn bận bịu công việc, thường xuyên hơn tám giờ mới về nhà. Mỗi ngày, cô đều chờ anh trở về, rồi cùng nhau dùng cơm.
Anh phê bình thói quen này rất nhiều lần, nhưng cô mãi vẫn không chịu
sửa.
“Vậy kể từ mai, mỗi ngày em đều chuẩn bị ít điểm tâm cho anh. Khi nào anh về trễ, phải nhớ ăn lót dạ, đừng để bụng đói quá mức.” Mục Táp đề
nghị.
“Ừm.” Anh đồng ý “Vợ chồng ta đốc thúc lẫn nhau, cùng nhau giữ gìn sức khỏe”.
“À phải, anh nên cai thuốc đi.”
“Việc này…” Tống Vực nhíu mày: “Hệ số khó khăn hơi cao, tạm thời tùy tình hình rồi bàn sau nha.”
“Không được.”
“Vậy chừng nào em bỏ được thói quen ăn khuya thì chúng ta đàm đạo tiếp.”
“….” Mục Táp phát hiện, hễ dính đến đám phán, Tống Vực chắc chắn sẽ
không để bản thản chịu thiệt. Anh luôn nắm rõ điểm yếu của đối phương,
từ đó thu lợi về mình.
Cơm nước xong xuôi, Tống Vực phá lệ bỏ quên công việc một đêm, cùng
Mục Táp xem bộ phim điện ảnh của Ý. Nội dung khá đơn giản, kể về những
đứa bé khiếm thị từng bước thăm dò, tìm hiểu thế giới bên ngoài, nhưng
lời thoại rất hay: Màu xanh lam là sắc gió buổi chiều táp vào khuôn mặt
em. Màu rám nắng là sắc thân cây thô ráp. Màu đỏ như lửa nóng, là sắc
hoàng hôn xuống núi.
Chúng ta không nhìn thấy, nhưng có thể chạm vào, lắng nghe và ngửi được nó.
Mục Táp thả hồn theo bộ phim. Tống Vực lặng lẽ đứng dậy, đi vào bếp.
Lúc trở ra, tay anh cầm hộp sữa chua, im lặng đưa cô. Mục Táp nhận lấy,
không quên trêu đùa: “Dụ em ăn khuya, để anh có cớ hút thuốc phải
không?”.
“Em không thích thì trả lại đây.” Tống Vực vờ giơ tay đòi lại hộp.
Mục Táp vô phương chống cự ‘sức hấp dẫn’ của món khoái khẩu, bèn lắc
đầu nguầy nguậy, nhanh chóng xé bỏ lớp giấy bên trên, xúc từng thìa bỏ
vào miệng. Lớp sữa chua trắng mềm dính trên từng kẻ răng, cảm giác đặc
biệt thích thú.
Tống Vực ngồi khoác tay trên sô pha, lặng thinh ngắm nhìn cô, thi thoảng giúp cô lau vết sữa dính trên chóp mũi.
“Chủ nhật này chúng ta đi chèo thuyền nha anh?” Mục Táp rủ rê: “Lâu lắm rồi em chưa chèo thuyền.”
“Phục em thật đấy. Hôm nay mới thứ ba, mà em vội ‘nhảy cóc’, tính chuyện cho chủ nhật ?” Anh cười.
“Thế anh có đi không?”
“OK thôi, em muốn đi đâu, anh dẫn em đi đó.” Anh vói tay, lấy ly nước trên bàn trà, từ tốn uống một ngụm, “Hứa chắc luôn.”.
Chán chường thay, Tống tiên sinh lại nuốt lời.
Ngày chủ nhật, hai người dùng bữa trưa xong. Vốn dĩ y theo kế hoạch,
chuẩn bị xuất phát đi chèo thuyền. Mục Táp còn dụng tâm làm cơm nắm, đem theo bánh trái và nước nôi đầy đủ. Tất cả đặt gọn gàng, ngay ngắn trong giỏ. Cô hí hửng mường tượng hình ảnh hai vợ chồng vừa ngắm cảnh sông
nước hữu tình, vừa nhấm nháp những món ăn bình dị. Thật thi vị biết bao.
Ai dè, Tống Vực bất ngờ nhận cuộc điện thoại. Không biết đối phương
nói gì, mà anh nghe xong, thần sắc bỗng trở nên u tối. Gác máy, anh liền xin lỗi Mục Táp, bảo anh có việc gấp, cần lập tức xử lí. Hay cô ở nhà
nghỉ ngơi, hoặc đi shopping, còn chèo thuyền…hẹn lần sau vậy.
Lòng Mục Táp dội lên nỗi mất mát, hụt hẫng, nhưng vẫn cố gắng thông
cảm. Cô giúp anh chuẩn bị áo khoác và caravat, quan tâm nhắc nhở anh lái xe cẩn thận.
Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, khẽ thì thầm: “Xin lỗi em.”.
Tống Vực vội vàng ra cửa. Mục Táp nhàm chán ngồi trong phòng khách
hồi lâu, rồi quyết định về phòng ngủ, định chợp mắt một lúc. Song, nằm
trên giường, hai mắt cô vẫn mở thao láo. Cô uể oải lấy quyển tạp chí
thời trang trên tủ đầu giường, tay thực hiện động tác lật qua lật lại.
Hơn nửa giờ sau, cô tiếp điện thoại của Lục Tây Dao.
“Táp Táp, cậu đoán xem, vừa rồi tớ nhìn thấy gì?!”Ngữ điệu Lục Tây
Dao có vẻ gấp gáp. Dường như cô nàng đang ở nơi sầm uất, nhộn nhịp.
Xung quanh ầm ĩ tiếng máy xe.
“Cậu thấy gì?”
“Sự việc là thế này. Giữa trưa, tớ cùng mẹ và cô tớ ăn cơm ở quán ven hồ. Ăn xong, hai người lớn đón xe tới chợ tơ lụa. Còn tớ đi dạo quanh
đường Lục Nhân, và tình cờ trông thấy một đám đàn ông xông vào một quán
trà gây chuyện. Tụi nó to mồm quát tháo, mắng mỏ xong thì bắt đầu đập
phá quán trà.” Nói tới đây, Lục Tây Dao tạm dừng lời kể.
“Sau đó thì sao?” Mục Táp hỏi.
“Sau đó, tớ thấy chị dâu mỹ nữ của cậu. Cô ta đi ra từ trong quán,
một mình nói lí với đám người đó, rất có thần thái của phụ nữ giỏi
giang. Nhưng đám người kia ỷ vào thế đông, mồm miệng lại to, cứ rống cổ
cãi bướng. Chốc lát sau, người đi đường đều dán mắt vào quán trà.”
“Cậu chắc chắn không nhìn lầm?” Mục Táp cảm thấy bất an.
Trong tích tắc, cô chợt nhớ Mạc Tử Tuyền đúng là kinh doanh một quán
trà đạo. Quán ấy nằm ở khu vực rất tốt, địa hình xung quanh trồng đầy
cây ngô đồng nước Pháp, tô điểm nét văn nghệ lãng mạng trên con đường
Lục Nhân.
“Tớ chưa kể xong đâu nhé. Đại khái hơn mười phút sau, có mấy chiếc ô
tô dừng ngay quán trà. Dẫn đầu là chiếc Bentley. Mấy chiếc xe đồng loạt
mở cửa, một tốp đàn ông mặc âu phục đen bước xuống. Có lẽ là vệ sĩ tới
viện trợ. Cặp mắt chị dâu cậu tức thời sáng rỡ, ba chân bốn cẳng chạy
tới đám người áo đen, hô to tên người đàn ông dẫn đầu. Tớ theo phản xạ,
quan sát kĩ hơn, mới dám chắc người đàn ông đó là Tống Vực.”
“Vậy bây giờ tình hình thế nào?” Mục Táp sốt ruột hỏi.
“Hiện giờ hai bên đi vào quán rồi. Quán cũng đóng cửa luôn, bên ngoài treo tấm bảng tạm nghỉ, tớ chả biết tình huống trong đó sao nữa?”
Đáy lòng Mục Táp thoáng co thắt lại. Hóa ra, Tống Vực vội vã rời nhà, để đi giải quyết sự cố cho Mạc Tử Tuyền. Anh còn rầm rộ dẫn theo cả
đoàn người xe. Xem chừng, sự việc lần này khá nghiêm trọng. Không biết
có xảy ra nguy hiểm hay không?
“Cậu thực sự không nhìn lầm?” Mục Táp xác nhận lần nữa.
“Tuyệt đối không nhìn lầm, chính xác là Tống Vực và chị dâu xinh đẹp. Táp Táp, chị dâu cậu đắc tội với ai hả? Theo tớ thấy, đám người đập phá quán nhìn giống côn đồ lắm. Mặt mày tên nào tên nấy bặm trợn, hung hãn
phát khiếp. Vừa rồi, tớ chỉ đứng ngoài nhìn, mà cả người nổi đầy gai ốc đấy. Lúc cô ta giằng co trực diện với mấy gã vai u thịt bắp, tớ thay cô ta vã mồ hôi lạnh luôn.” Lục Tây Dao cảm thán,“Cô ta là phụ nữ, mà lá
gan…ôi thôi….to lắm cậu ạ. Tuy lòng can đảm có thừa, nhưng chẳng nhẽ cô
ta không lo sợ, bản thân bị mấy gã kia xâm phạm, chấm mút chiếm tiện
nghi ư? Cũng may, Tống Vực xuất hiện kịp thời, che chắn trước người cô
ta. Chồng cậu biết lo xa nhở, khôn ngoan dẫn theo tốp vệ sĩ chuyên
nghiệp. Vậy thì nếu xảy ra ẩu đả, phe anh ta chắc không bị lép vế.”
Lúc Lục Tây Dao đương huyên thuyên không dứt, Mục Táp đã hối hả xuống giường, xỏ đại đôi dép lê rồi lao xuống lầu.
“Mà nè, cậu hoàn toàn không biết việc này hả? Tống Vực dẫn theo đám
người đến giải vây giúp cô ta, lại không nói năng gì với cậu ư?”
“Số mấy đường Lục Nhân?”
“Hả?”
“Tớ hỏi cậu địa chỉ số mấy đường Lục Nhân!” Mục Táp nóng nảy lặp lại.
*
Bấy giờ, tình hình giao thông không thuận lợi, xe đậu đầy đường. Mục Táp ngồi taxi, tim đập như trống trận, bất an vì Tống Vực.
Tới đầu đường Lục Nhân, bác tài dừng xe. Mục Táp vội vàng lấy tiền
trả bác tài, đoạn hối hả chạy lên phía trước. Chạy marathon hơn hai trăm mét, liền thấy địa chỉ số một trăm sáu mươi hai đường Lục Nhân, Mục Táp dừng bước chân, đứng tại chỗ thở hổn hển. Quả nhiên, cô trông thấy hai
cánh cửa gỗ khảm thủy tinh gắt gao đóng chặt. Trên mặt đất cạnh cửa quán vung vãi biết bao nhiêu thứ. Nào là bình sứ tráng men đắt tiền, ấm pha
trà vỡ mất cán chuôi, vụn trà bánh….Tất cả nhằm chứng minh nơi đây vừa
trải qua một vụ loạn đả.
Lục Tây Dao đứng cách đấy không xa, nhiệt tình vẫy tay Mục Táp.
Mục Táp vẫn đứng tại chỗ, không mảy may di chuyển. Lục Tây Dao thấy
thế, bèn cầm túi xách chạy tới, vỗ vỗ bả vai cô, tỏ vẻ thoải mái:“Cậu
đừng lo lắng quá. Tống Vực nhà cậu dẫn theo nhiều người lắm. Nhân số áp
đảo phe địch, khẳng định giành chiến thắng dễ dàng. Có điều, nếu xảy ra
chuyện, ắt hẳn sẽ gây nên tiếng động long trời lở đất. Nhưng nãy giờ quá mức yên ắng. Theo tớ thấy, phỏng chừng bọn họ đã chuyển từ bạo loạn vũ
trang sang đàm phán hòa bình rồi cậu ạ.”
Mục Táp thở dài, đôi mắt chiếu thẳng hai cánh cửa đóng chặt, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc phức tạp.
Quán trà được thiết kế gồm hai tầng lầu. Bề ngoài trang trí cách điệu và tao nhã, gây hứng thú ngay từ ánh nhìn đầu tiên, mạnh mẽ tạo cảm
giác nơi đây là chỗ lí tưởng để thưởng thức tách trà ngon. Bạn có thể
dành chút thời gian đến ngồi trong quán, bình phẩm hương trà thơm ngát,
nghe đàn sáo dân gian, thả mình trong không gian thanh nhã, tìm cảm giác bình yên cho tâm hồn. Nhưng, lúc này, bên trong quán trà thanh u đấy,
lại diễn ra trận xung đột, giằng co.
“Cậu định đứng ở đây chờ hả?” Lục Tây Dao dò xét ánh mắt đậm chất sầu lo của Mục Táp, liền nhẹ nhàng an ủi“Tớ chờ với cậu. Yên tâm đi, có
nhiều vệ sĩ như vậy, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt Tống Vực.”
“Ừm.” Mục Táp lên tiếng.
Hai cô đứng ngoài cửa rất lâu.
Cuối cùng, cửa quán cũng mở toan. Bốn gã đàn ông lục tục nối đuôi
nhau bước ra, chính xác là những gương mặt hung hăng dữ tợn đã vô cớ gây sự lúc nãy.
“Ra rồi, ra rồi. Mô phật, chẳng có việc gì cả.” Lục Tây Dao tươi cười, vỗ vỗ vai Mục Táp.
Mục Táp lập tức tiến lên. Lúc cô bước trên bậc thềm đá, đúng lúc một gã đàn ông bặm trợn từ trong đi ra, thấp giọng chửi đổng những câu tục
tĩu. Mà bên trong truyền đến thanh âm giọng nói Tống Vực, rét lạnh tựa
sương băng. Anh gằn từng chữ cảnh cảo, lộ rõ sự uy hiếp khắc nghiệt:
“Tôi sẽ chống mắt nhìn xem, sau này còn kẻ nào dám tới đây gây rối.”
Bước chân Mục Táp bất chợt sững lại, cô hít sâu một hơi, rồi tiếp tục tiến lên, đi tới cửa.
Bên trong, khoảng mười vệ sĩ đứng nghiêm chỉnh bất động, xếp thành
hình bán nguyện, chính giữa là Tống Vực và Mạc Tử Tuyền. Từ góc độ đứng
của Mục Táp, ánh mắt cô vừa vặn đối diện tấm lưng anh.
Cả người Mạc Tử Tuyền nép sát vô lòng Tống Vực. Một tay chị ta run
rẩy đặt trên vai anh, tay kia mềm mại không xương quẩn quanh lồng ngực
anh. Toàn thân chị ta run bần bật, sắc mặt trắng bệch, luôn mồm gọi tên
anh.
Hương trà vấn vít khắp gian phòng, pha lẫn cùng lớp bụi bay lượn lờ
xung quanh. Ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi, dát lớp áo màu vàng mỹ lệ, thướt tha quanh thân hai người.
Mái tóc Mạc Tử Tuyền như thác nước đổ dài, che khuất nửa khuôn mặt.
Hình ảnh mỹ nữ rúc vào lòng tuấn nam, thoạt nhìn rất động lòng người.
Váy tím lượt là đan luồn vào lớp quần tây phẳng phiu. Tư thế hai người
nhìn qua…vô cùng thân mật. Bóng hình hai người đổ xuống sàn nhà, giao
chồng lên nhau, như thể cảnh phim đen trắng, chiếu đôi tình nhân trao
nhau cái ôm mùi mẫn.
“Tống Vực, may mắn cậu đã tới. Nếu không…chị không dám nghĩ đến hậu
quả.” Mạc Tử Tuyền sợ sệt thỏ thẻ. Giọng nói chị ta hàm chứa sự lưu
luyến cùng ỷ lại, ngâm nga than vãn“Vữa nãy, chị luôn tự trấn an mình,
bắt mình phải giữ bình tĩnh, phải cố gắng chịu đựng, chắc chắn cậu sẽ
đến. May thay, cậu thật sự đã xuất hiện. Tống Vực ……” Chị ta đột nhiên
ngậm miệng, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Bởi chị ta nhìn thấy Mục Táp đứng trước cửa.
Ánh mắt hai người phụ nữ chiếu thẳng nhau.
Tia kinh ngạc chỉ dừng đúng ba giây trong ánh mắt Mạc Tử Tuyền, tiếp
sau, đáy mắt chị ta trở nên tĩnh lặng, phảng phất vẻ đương nhiên, tựa
như mọi chuyện đều hợp theo lẽ thường. Từ Từ, sóng mắt chị ta ánh lên
nét ngạo mạn. Chị ta dùng ánh mắt kiêu căng ấy, phối hợp phong thái của
người trên cao nhìn xuống dưới, ngấm ngầm khiêu khích,“Tống Vực, sao Táp Táp lại ở đây?”
Tống Vực nghe vậy liền nghiêng người. Ánh mắt anh và cô giao thoa một chỗ. Vẻ mặt cô in trong đôi đồng tử thăm thẳm của anh. Vẻ mặt ấy hơi
phức tạp, có lo lắng, có sửng sốt, và cả chất vấn.