Khó Bề Hòa Hợp

Chương 50: Sự kiện chống bán khống của Tập đoàn Oceanwide (11)




Do áp lực đòi nợ không ngừng từ các ngân hàng và nhà cung cấp lớn, tiền của Thiên Bình ngày càng trở nên eo hẹp. Trong khi đó tiến độ của các công trường đã bị trì hoãn đến mức không thể trì hoãn thêm nữa, “Ba bước*” đã làm xong từ rất lâu, mỗi ngày công trường chậm tiến độ là một ngày vứt tiền ra biển, nếu cứ tiếp tục thế này thì lỗ hổng sẽ ngày càng lớn hơn.

*Đề cập đến việc công trường phải đáp ứng các điều kiện về nước, điện, đường trước khi chính thức tiến hành một dự án xây dựng.

Cùng lúc đó, các nhà cung cấp đều đã găm hàng hóa khiến các kệ hàng của Thiên Bình trống đi một nửa, tình hình chung càng trở nên tồi tệ hơn.

Hiện tại đã rất khó để có thể bán cổ phần Thiên Bình ra ngoài, ai cũng đều đang trong trạng thái chờ đợi xem thế nào, không một ai muốn nắm lấy thương vụ này, không ai muốn trả khoản nợ này. Những cổ phần đó của Kinh Thiên Bình thực sự có thể biến thành giấy vụn.

Dưới tất cả những áp lực này, thực ra Siêu thị Thiên Bình chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là để Tập đoàn Oceanwide trả hết nợ và lấp lỗ hổng giúp mình. Siêu thị Thiên Bình không đủ năng lực nhưng Tập đoàn Oceanwide thì có.

Kinh Hồng hoàn toàn không bất ngờ khi nhận được điện thoại từ bác cả. Anh lật lịch ngày rồi hẹn địa điểm gặp mặt ở chính nhà hàng đồ Nhật lúc trước. Khi đó hai người đã không đi được đến thỏa thuận và ra về trong không vui. Lúc ấy Kinh Hồng đã moi tim moi phổi mình ra để giải thích cho bác cả về những khó khăn của anh nhưng lại chẳng có bất cứ tác dụng gì, bác cả vẫn bỏ đá xuống giếng, muốn các cổ đông tấn công Kinh Hồng và ép Kinh Hồng phải từ bỏ Tường Long vào thời điểm anh khó khăn nhất.

Kinh Hồng vẫn là người đến trước, anh mới ngồi xuống không lâu thì bác cả cũng đã đến.

Kinh Hồng vắt tréo chân, cầm thực đơn lên rồi gọi nhân viên phục vụ tới ghi lại order, “Lưỡi bò nướng, cá nướng, korokke cua và kem tươi, một phần chazuke*…”

Kinh Thiên Bình hỏi, “Không gọi thêm sashimi à?”

Kinh Hồng ngẩng lên hờ hững đáp, “Cháu không thích ăn đồ sống.”

“…” Kinh Thiên Bình không lên tiếng.

“Bác nói đi,” Kinh Hồng nhấp một ngụm trà gạo lứt, biết thừa nhưng vẫn hỏi, “có chuyện gì?”

“…” Bác cả chửi Kinh Hồng mấy chục câu tục tĩu trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra niềm nở, “Vẫn là chuyện kia thôi. Bác cả của cháu nhiều tuổi rồi, không chịu được áp lực nữa nên muốn chuyển nhượng cổ phần của Thiên Bình ra ngoài. Bác nghĩ Oceanwide chắc chắn là lựa chọn đầu tiên của Thiên Bình. Suốt bao nhiêu năm qua, Oceanwide luôn quản lý Siêu thị Thiên Bình rất tốt, nguồn lực dồi dào, năng lực vững vàng, chưa kể còn hiểu rất rõ về Thiên Bình nên cũng không cần phải trải qua giai đoạn điều chỉnh hay chạy thử. Nếu để những công ty khác thu mua thì chắc chắn sẽ có thời gian chuyển giao hỗn loạn. Chưa kể hai bên còn hợp tác rất nhiều, Thiên Bình cũng có thể giúp đỡ Oceanwide trên bình diện chiến lược. Ba cháu là em trai bác nên còn có thêm mối quan hệ ruột thịt này nữa, chắc chắn bác cũng muốn đôi bên cùng có lợi rồi.”

Kinh Hồng gật đầu, anh đặt chén trà xuống, cầm bản hợp đồng bên cạnh lên rồi đưa qua và nói, “Bác xem điều khoản trong này đi. Tập đoàn Oceanwide sẽ tiếp nhận cổ phần và nghĩa vụ nợ cùng một lúc. Nếu bác đồng ý thì ký tên.”

Về giá cả, thực ra Kinh Hồng đã rất thoáng tay, đây là những điều khoản được đưa ra sau khi đánh giá, Kinh Hồng không hề có ý muốn ép giá. Thứ nhất là vì việc đuổi Dương Thạc, “bỏ rơi” Vô Giới và sáp nhập Thiên Bình thực chất đều cân nhắc vì lợi ích tổng thể của Oceanwide, Kinh Hồng luôn dùng thái độ chuyên nghiệp với việc kinh doanh. Thứ hai là vì dù sao Kinh Thiên Bình vẫn là anh ruột của Kinh Hải Bình, Kinh Hồng cũng chẳng muốn đi đến tình thế không thể hòa giải. Cuối cùng, anh chưa từng mắc nợ gì với gia đình bác mình, sau này xuống suối vàng gặp người lớn trong họ thì anh cũng sẽ vẫn có thể ngẩng cao đầu.

Nói trắng ra thì Kinh Hồng không phải thánh, Oceanwide sẽ không cho Thiên Bình ké danh tiếng của Oceanwide nữa. Siêu thị Thiên Bình có sập hay không là việc của bọn họ, nhưng Kinh Hồng cũng không định đục nước béo cò, nên bỏ ra bao nhiêu thì bỏ ra bấy nhiêu, đến giờ anh vẫn chưa từng làm gì có lỗi với cả nhà Kinh Thiên Bình.

Kinh Thiên Bình mở tài liệu ra xem, có vẻ như rất kinh ngạc.

Đồ ăn đã được đưa lên, Kinh Hồng đổi tư thế ngồi để hai chân đút xuống hốc bàn, anh ngồi thẳng lưng, cầm đũa và bắt đầu ăn.

Kinh Thiên Bình cẩn thận đọc từng chữ một trong hợp đồng, đọc xong thì im lặng một lát mới nói, “Hình như không có vấn đề gì cả, bác sẽ đưa cho luật sư xem một lần nữa.”

Kinh Hồng gật đầu, “Ký xong thì cứ gửi cho giám đốc Triệu. Hẳn là bác có phương thức liên lạc với Triệu Hãn Thanh rồi nhỉ?”

Kinh Thiên Bình nói, “… Ừ có.”

Kinh Hồng đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.

Lát sau, Kinh Thiên Bình đút hợp đồng vào túi rồi lại nói với Kinh Hồng, “Bác không ăn đâu, bác đi trước nhé.”

Kinh Hồng đáp lại, “Chào bác.”

Thế là Kinh Thiên Bình lại một lần nữa xỏ giày rời khỏi phòng, Kinh Hồng cũng lại ngồi một mình ở đây.

Nhưng tâm trạng lúc này đã khác hắn.

Chắc chắn tất cả mọi chuyện đã kết thúc.

Thực ra Kinh Hồng cũng không muốn nhắc đến đúng hay sai nữa, vì tất cả đã xong rồi.

Kinh Hồng uống trà gạo lứt, sau đó anh lại ngẩng lên nhìn vào tấm vách mà Chu Sưởng đã đẩy ra vào lần trước. Khi ấy Chu Sưởng đã gõ lên vách rồi nhẹ nhàng đẩy ra, vóc người cao hiếm thấy và gương mặt anh tuấn mang ý cười ấy khiến cho cảm giác bực bội và cáu kỉnh trong lòng anh vơi đi rất nhiều. Sau đó bọn họ lại hàn huyên một lúc, dù chỉ là nói chuyện phiếm vớ vẩn thôi nhưng anh vẫn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Lúc này vách ngăn tĩnh lặng, hình như bên kia là một cặp đôi yêu nhau, cả hai đều là người Giang Nam, bọn họ thủ thỉ cho nhau nghe những lời tình tứ bằng chất giọng êm dịu của Giang Nam, anh nghe không rõ, cô gái nũng na nũng nịu.

Kinh Hồng ngồi bên này một mình, anh ăn chazuke trên bàn, nghe những lời đường mật bên kia vách ngăn, trên đầu vẫn là cây hoa anh đào giả của nhà hàng đồ Nhật.

Hiếm khi thấy thư giãn thế này.

Nhưng anh lại dùng khoảnh khắc thả lỏng khó lắm mới có được ấy để hồi tưởng và nhấm nháp.

***

Kinh Hồng đang ăn thì nhận được tin nhắn từ Chu Sưởng: [Kinh Thiên Bình vay tiền Thanh Huy.]

Lúc này thì Kinh Hồng cũng đã biết chắc chắn chuyện này đổ bể rồi, có điều anh vẫn hỏi: [Thanh Huy có cho vay không?]

Lần này Chu Sưởng lại gửi voice chat, giọng nói vẫn trầm và uy lực như trước, “Cậu nói xem? Cậu không đoán được chắc?”

Khóe môi Kinh Hồng đong đầy ý cười, anh đưa điện thoại tới bên môi, dùng hơi thở ấm áp để đáp lời, “Có lẽ tôi đoán được rồi.”

Chắc vì nghe được ý giễu cợt trong lời nói của Kinh Hồng, Chu Sưởng nhanh chóng trả lời anh, âm giọng như pha thêm chút uy hiếp, “Kinh Hồng, có phải cậu cảm thấy mình có thể thao túng tôi không? Cậu biết thừa Kinh Thiên Bình sẽ muốn vay tiền Thanh Huy, nhưng lại không hé răng một chữ, có phải cậu cảm thấy chắc chắn sẽ thao túng được tôi? Giống như lần mở hệ sinh thái lúc trước?”

Kinh Hồng khựng lại một chút khi nghe Chu Sưởng nói xong, sau đó cũng không trả lời.

Có lẽ là có.

Trên thực tế, Kinh Hồng tin rằng Chu Sưởng đồng ý “mở hệ sinh thái cho nhau” và từ chối mong muốn vay tiền của Kinh Thiên Bình đều là vì cân nhắc cho Tập đoàn Thanh Huy và đưa ra lựa chọn của mình dựa trên lợi ích của Tập đoàn Thanh Huy.

Nhưng quả thực Chu Sưởng không việc gì phải đồng ý mở hệ sinh thái vào thời điểm đó, đúng là Chu Sưởng đã cứu Oceanwide một bàn thua trông thấy.

Tương tự, nếu muốn giáng một đòn lên Oceanwide thì hắn cũng có thể cho Kinh Thiên Bình vay số tiền kia. Kinh Hồng tin chỉ cần Chu Sưởng bằng lòng thì với thủ đoạn của hắn, chắc chắn có thể giúp Siêu thị Thiên Bình an toàn vượt qua khủng hoảng lần này, đồng thời chính hắn cũng không thiệt thòi gì.

Thứ cảm giác khi chinh phục được người như Chu Sưởng làm cho người ta mê muội đắm chìm.

Hơn mười giây sau, không chờ Kinh Hồng trả lời, tin nhắn mới đã được gửi đến.

Kinh Hồng mở ra, Chu Sưởng gửi cho anh một tiếng thở dài, “Cậu thắng rồi, đúng là tôi bị cậu thao túng thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.