Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 39: Y trượng




Y trượng: ỷ vào, dựa vào

Cửa hàng đậu hủ nho nhỏ thoạt nhìn rất đơn sơ, ấy vậy mà đi sâu vào trong còn có mật động khác.

Thông đạo thông với mật thất ngầm cư nhiên lại ở trong mao xí, điểm này quả thật khiến Tiêu Sơ Lâu không biết nói sao, Trần lão thì thập phần áy náy mà hắc hắc cười gượng ở một bên, dẫn đầu đi vào, nháy mắt liền đem toàn bộ cỏ tranh trong góc phòng xốc lên, vận khởi toàn lực mà mở một cánh cửa đá thật nặng ở trên mặt đất, cầm nến lên, khom người đi xuống dưới.

Đi hết cầu thang thì một hành lang bằng xây bằng đá hoa cương liền hiện lên trước mắt, rộng rãi thoải mái, vách tường hai bên không hề có khe hở, đi được vài bước sẽ có một khối dạ minh châu được khảm ở trên nóc, ưu nhã sáng sủa.

“Thiếu gia, Tuyết đại nhân và Hoa đại nhân đều đang ở phía trước chờ người.”

“Ân.” Tiêu Sơ Lâu đánh giá trung tướng ẩn trong Đông Huyền đế đô gần mười năm này, chính là căn cứ tình báo của Thục Xuyên, trong lòng không khỏi cảm thán.

Thục Xuyên tiểu thế tử năm đó vẫn còn là một tiểu hài tử mười tuổi, vậy mà đã tự tay lên kế hoạch để xây dựng căn cứ của mình, bồi dưỡng mật điệp (điệp viên bí mật), thiết kế vũ khí, huấn luyện quân đội, thông cáo chính lệnh, chọn lựa nhân tài theo quy định, v…v… Vạch ra những kế hoạch mà người khác không tưởng tượng được, lúc đó có rất nhiều người xem thường, nực cười phản đối hắn, vì vậy hắn tự thực hiện mọi chuyện này trong im lặng, từng năm từng năm một.

Trần lão, tên là Trần Trường Niên, vốn được cử đi làm mật điệp ở Đông Huyền, lúc trước từng quay về Tiêu vương phủ báo cáo tình hình, dưới cơ duyên xảo hợp mà nhìn thấy Tiêu Sơ Lâu, nói đến cũng thú vị, Trần Trường Niên ngày thường rất thích làm điểm tâm, vậy mà Thục Xuyên tiểu thế tử luôn luôn nghiêm túc gò bó lại thập phần thích ăn những thứ , thường xuyên qua lại với nhau nên hai người rất nhanh liền quen biết, Tiêu Sơ Lâu cũng được dịp nghe ngóng tình hình do thám của Đông Huyền.

Lúc đó, tổ chức tình báo của các nước đa số khá giống nhau. Đều là được huấn luyện từ nhỏ, thông thạo hóa trang, ám sát, mà những người trung thành nhất được an bài thành đủ loại thân phận để lẫn vào đô thành của các nước khác hoặc là nơi quân cơ yếu địa, chủ yếu dùng để điều tra tin tức quân chính (quân sự + chính trị) và ám sát.

Thế nhưng, cơ cấu như vậy dưới mắt Tiêu vương gia còn có hai chỗ thiếu sót. Một là tình báo và ám sát phân công không rõ ràng, đa số người đã làm tình báo viên lại còn phải đi ám sát, mà ám sát thường là một chuyện rất nguy hiểm, nếu ám sát thất bại mà bị tóm được, sau đó chịu không nổi cực hình thì không chừng có bao nhiêu bí mật đều sẽ nói ra hết; thứ hai, chính là chuyện truyền đạt lại tin tức của tình báo. Gián điệp đa phần đều là trong lúc truyền tin mà bại lộ.

Dù sao, tình báo cũng có cái thú vui của nó, nhất định phải để đối phương không hiểu được, chỉ cần là chữ Hán, viết tối nghĩa một chút, cũng không tài nào phát hiện ra được. Bởi vậy từ xa xưa đã có một phong tục gọi là sổ tự pháp, chính là dùng một quyển sách làm ám hiệu, sau đó dùng số trang theo thứ tự mà biểu hiện cụ thể là chữ gì, thế nhưng loại phương pháp này có nhiều khuyết điểm, chỉ cần tìm ra quyển sách kia là có thể giải được.

Dựa theo tình huống đó, Tiêu Sơ Lâu mới nghĩ ra biện pháp dùng bảng chữ cái để truyền tin, chỉ có dùng loại ám hiệu này ở đây thì việc truyền tin tuyệt đối không sợ bị phá giải. Vì vậy, gián điệp do Tiêu Sơ Lâu bồi dưỡng đều có một thiết luật (quy tắc nghiêm khắc), đó chính là chỉ nhận thức ám hiệu, không được giao tiếp với những người mà ngay cả mật điệp của các cơ sở khác cũng không nhận ra được, việc này cũng là để phòng ngừa chuyện bị người soi mói tìm hiểu ngọn nguồn.

Tổ chức tình báo của Thục Xuyên được chia làm hai bộ phận, một là “Chiêu tài” chuyên việc thu thập và phân tích tin tức, thu thập gồm bốn nội dung, chính trị, quân sự, kinh tế, dân sinh, dưới Chiêu tài là một số phân nhánh khác, được phân công rõ ràng.

Bộ phận còn lại là “Vượng tài” chuyên về ám sát và bồi dưỡng kỹ nghệ. Bộ phận này lúc đầu vốn là do Tiêu Sơ Lâu tự mình bồi dưỡng, về sau sự vụ khá nhiều, vì thế việc bồi dưỡng liền để cho Tuyết Nhai làm thủ lĩnh, tiếp nhận việc này. Hôm nay đã dần dần phát triển thêm những kỹ năng khác như vũ kỹ (võ), diễn kỹ (kỹ xảo), nghệ kỹ (nghệ thuật) và công kỹ (thiêt kế, kỹ sư).

Tuy rằng danh tự mà Tiêu Sơ Lâu đặt ra xưa nay đều khiến người ta khó hiểu, thế nhưng hơn mười năm nay, hai bộ phận này từ khi bắt đầu còn non nớt đã dần dần trở nên chuyên nghiệp hơn, trở thành một con quái vật cay độc hung ngoan, được các tổ chức tình báo khác đặt cho một danh hiệu tôn kính là “Ô quy xác” (vỏ rùa), ứng với một hình dáng của một lớp vỏ rùa, du diêm (dầu, muối) bất tiến, thủy hỏa bất xâm, và cũng chính là tổ chức bí mật khiến Đông Huyền và Tây Sở đau đầu nhức óc nhất.

Mấy chục năm qua, vô luận là Tây Sở hay Đông Huyền, sớm đã có dã tâm phải nuốt cho bằng được Thục Xuyên, thậm chí Tây Sở cũng có vài lần khởi binh, triển khai quân lực tập trung ở biên cảnh. Thế nhưng, nhiều lần đều là tay không mà về.

Trong đó có một lần nổi tiếng nhất là vào tám năm trước, Tây Sở dốc toàn lực tập trung bốn mươi vạn quân binh, mưu toan đánh hạ Thục Xuyên, thế nhưng ở biên giới sông Gia Lăng, trong quân đội có người phản loạn, thủ lĩnh bị sát hại. Trong một đêm, trú quân bố phòng đồ (*) của Tây Sở đã như bông tuyết giữa trời đông mà phi tán khắp nơi, đường đường là cơ mật quân sự của một đại quốc mà lại như một bó cải trắng rẻ tiền, rơi đầy trên đường cái.

(*) trú quân bố phòng đồ = bản đồ nơi đóng quân phòng thủ

Hoàng đế Tây Sở tức giận, nhưng căn bản lại không tìm được người để giáng tội, ngay cả chủ soái cũng đã vì nước hy sinh.

Thừa dịp quân tâm xao động hỗn loạn, một nhóm quân còn chưa tới ba vạn người của Thục Xuyên vào lúc thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở biên giới Gia Lăng, đánh lén đại quân quần long vô thủ (rắn mất đầu) của Tây Sở, vũ khí được trang bị vô cùng tinh duệ, giết người trở tay không kịp.

Sau đó, ở nơi núi cao hiểm yếu nhất của giang khẩu (cửa sông), xuất hiện một màn có một không hai trong lịch sử, lại còn cực kỳ quỷ dị…

Bốn mươi vạn đại quân Tây Sở hung hãn bị giết chỉ còn hơn hai mươi vạn, dưới sự truy bắt của Thục Xuyên quân mà như tang gia chi khuyển (*), chật vật trốn chạy, binh bại như núi, mà đám người có khí thế truy kích bọn họ bất quá còn chưa tới ba vạn người. Trong đó, chân chính bị Thục Xuyên quân chém giết chỉ có bốn năm vạn, những người khác đại khái là lúc chạy trốn chết trên đường, cũng có người trọng thương mà phải bỏ mình, hoặc là bị nghi là gian tế nên dùng làm bia đỡ đạn mà xử tử.

(*) tang gia chi khuyển: chó nhà có tang, chạy tan tác

Sau khi thống kê, chỉ có một số nhỏ mật điệp của Thục Xuyên ở Tây Sở hi sinh, cùng với mấy nghìn Thục Xuyên quân thương vong vì đại nghiệp. Đại quân Tây Sở bị thương nặng, mà đội quân này từ xưa đến nay chính là át chủ bài của Tây Sở, được xưng là “Hoành Hành” (ngang ngược), nay lại bị đánh cho tan tác. Trong khi đó, ba vạn quân kia chính là quân đoàn “Kẻ Hủy Diệt” của Thục Xuyên, chống chọi với với Tây Sở ở cửa khẩu sông Gia Lăng, không cho bất kì ai bước vào Thục Xuyên dù chỉ là một bước.

Tây Sở vô luận thế nào cũng không rõ, quân đoàn Kẻ Hủy Diệt làm sao có thể ẩn núp được, giống như quỷ mị mà đột nhiên xuất hiện tại sông Gia Lăng.

Mà bọn họ cũng không rõ loại vũ khí Thục Xuyên quân dùng là gì, đại tiễn này cung không giống cung, nỏ không giống nỏ, thế nhưng có thể bắn liên phát như mưa, hơn nữa tầm bắn còn xa như vậy, lại còn ném ra cái vòng đen gì đó, đùng một cái liền nổ ra khí độc tiêm duệ, kinh khủng nhất chính là, bọn họ còn vác một thứ ở trên người, chỉ cần một tiếng phịch vừa vang lên, quân trận phe mình liền nổ một tiếng thật lớn.

Một thời đại chuyên dùng lãnh binh khí (*) như thế này, bọn họ đương nhiên sẽ không biết, loại hỏa dược vũ khí mà Thục Xuyên dùng chính là pháo hoa mà bọn vương công quý tộc vẫn hay dùng để vui chơi mở tiệc.

(*) lãnh binh khí là binh khí lạnh, chẳng hạn như đao, kiếm, thương, các loại vũ khí bằng sắt thép v…v…

Các binh lính đánh trực diện bằng binh khí, đương nhiên chỉ có thể dưới loạt vũ khí quái dị của Thục Xuyên mà chịu chết.

Các sử quan (quan chép sử) của các nước quả thật vô pháp ghi lại kỳ tích huy hoàng nhất này, bởi vì bọn họ căn bản không dám tin rằng chuyện phát sinh trước mắt là sự thật.

Cuối cùng, về trận chiến kinh điển này, các quốc gia đều không hẹn mà cùng ngậm miệng không nói gì, chỉ đơn giản viết xuống vài chữ, trên sách sử hầu như rất ít ghi lại.

Thụy Khải năm thứ mười bốn , Tây Sở khởi binh đánh Thục, Thục Vương dùng cách xảo quyệt giết chết chủ soát của Tây Sở quân, phát tán quân sự cơ mật, làm loạn quân tâm, cuối cùng Sở quân ở quan khẩu sông Gia Lăng đại bại, sách sử gọi là Thục đạo quan chi dịch (*). Lúc bấy giờ, Thục Vương danh chấn tứ phương, thiên hạ mới bắt đầu biết đến uy vũ của Thục Xuyên quân Kẻ Hủy Diệt, Tây Sở và Đông Huyền muốn động cũng không được.

(*) Thục đạo quan chi dịch: trận đánh ở Thục đạo quan, đạo quan là đường ở cửa khẩu.

Trừ việc này ra, còn có một đoạn nho nhỏ xen vào nữa. Tây Sở vốn đã đại bại, trong vòng một thời gian ngắn không thể khởi binh được, một nước đứng ngoài cuộc, bàng quan như Đông Huyền làm sao không ngư ông đắc lợi kia chứ, thế là nhân cơ hội đó mà vây đánh Tây Sở, hoặc có lẽ cùng Tây Sở giáp công, chiếm lấy Thục Xuyên? Dù sao thì quân đoàn Kẻ Hủy Diệt có cường đại như thế nào đi nữa, cũng chỉ có ba vạn người mà thôi.

Ngay lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, không rõ là lúc nào, hiếm có ai biết rằng, kỳ thật năm đó Đông Huyền đã ngửi thấy cơ hội có một không hai này, đang lúc chuẩn bị trưng binh, thì một đám lửa quỷ dị đã thiêu hủy khu quân sự bí mật của họ, đồng thời, đám hỏa này còn lan tới xưởng chế tạo binh khí quân dụng, bốc lên hừng hực thiêu đốt.

Lúc đó, trên đống đổ nát của khu quân sự sau khi bị thiêu đốt có mấy dòng chữ, mang theo ý tứ châm chọc cùng với mười phần cảnh cáo: Trú quân bố phòng đồ.

Ý tứ rất rõ ràng, ngươi nếu dám động đậy gì, lão tử sẽ đem quân đội của ngươi lột hết y phục ra giống Tây Sở vậy đó, như là rau cải trắng mà đem đi triển lãm khắp nơi.

Triều đình Đông Huyền trong nháy mắt đều im lặng, chỉ phái người bí mật thiêu hủy đống phế tích này, cũng cho người tra rõ ra mật thám của Thục Xuyên ở trong nước. Trong khoải thời gian ngắn, quốc nội là một mảnh phong thanh hạc lệ. (sợ bóng sợ gió, hỗn loạn)

Vậy mà, sự tình cứ như thế giữa sự trầm mặc của các nước, chậm rãi phai nhạt dần, cũng không có ai nhắc tới việc chinh phạt Thục Xuyên nữa.

Một năm này, Tây Sở trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ, còn Đông Huyền thì dường như vẫn e dè, cái gì cũng án binh bất động, một phần ba mật thám của Thục Xuyên ở Đông Huyền đã bị loại bỏ, nhưng lại bảo đảm được không bị hai nước giáp công, cùng với tám năm quý giá để tu dưỡng sinh lợi, thuận tiện lập nên thần thoại không thể phá vỡ của Thục Xuyên, lưu truyền muôn đời.

Từ đó về sau, quân đoàn Kẻ Hủy Diệt, Chiêu tài và Vượng tài dưới sự điều khiển của Tiêu vương phủ, trở thành điểm tựa vững chắc nhất của Thục Xuyên trong lúc bị hai đại cường quốc kẹp ở giữa. Nói không dễ nghe một chút, chính là Tiêu Sơ Lâu hắn đang đục nước béo cò, lấy lòng hai bên, khéo léo linh hoạt mà thực hiện chấp niệm lớn nhất của mình.

Có thể thấy được, Tiêu vương gia được truyền tụng là thần hồ kỳ thần (thần kỳ), được trên dưới Thục Xuyên sùng bái, cũng không phải là không có tâm tư.

Lại nói, đừng thấy lão đầu năm mươi tuổi của tiệm đậu hủ mang dáng dấp của một người yếu đuối, hai chân bất cứ lúc nào cũng có thể bước vào quan tài mà xem thường a, Trần lão đầu thích làm điểm tâm này đường đường là đệ nhất giao y (chỗ dựa) của Chiêu tài tổng bộ ở Đông Huyền đó.

A, nghe thế nào cũng như là CEO của một công ty quốc tế mạnh nhất ở hiện đại thế nhỉ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Sơ Lâu đành phải dở khóc dở cười mà vỗ vỗ cái trán.

Tiêu vương gia vừa nghĩ tới mấy chuyện đông tây loạn thất bát tao, vừa theo sau mông Trần lão đầu, rẽ trái rẽ phải cuối cùng cũng đi vào một gian phòng khá rộng lớn.

Giữa phòng là một cái bàn tròn, trên bàn đã được pha sẵn nước trà, ở vị trí chủ tọa còn có một bát đậu hủ tinh chất không đường được ướp lạnh bằng một khối băng trong suốt, nhè nhẹ phất lên hàn khí.

Trần lão thấy tầm nhìn của thiếu gia rơi xuống bát đậu hủ, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười.

“Vương gia!”

Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai đang ở trong phòng chỉnh lý tin tức, nghe được thanh âm, liền nhanh như chớp mà chạy tới đây. Xung quanh còn có một vài người làm việc trong căn cứ, cũng cùng nhau bỏ việc trên tay xuống, đi về hướng bên này.

Chỉnh chỉnh tề tề mà đồng loạt hướng về Thục Xuyên vương hành lễ, gương mặt của bọn họ nhiều năm đã hành tẩu ở trong bóng tối, luôn luôn bình tĩnh đạm nhiên lúc này cũng khó nén được kích động.

Tiêu Sơ Lâu nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, vui mừng mỉm cười ngồi ở chủ tọa, ống tay áo khẽ phất lên, ý bảo bọn họ đều đứng dậy.

“Không cần câu nệ, nên làm gì thì làm đi thôi.”

“Vâng, Vương gia.” Thanh âm đều nhịp vang lên, lộ ra một cổ duệ khí.

Tiêu Sơ Lâu hài lòng nhìn Trần lão đầu, Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai một chút, hất hất cằm, nói: “Đứng làm gì a, đều ngồi đi.”

Dù sao Sở quản gia và Lãng Phong cũng không ở đây, Hoa Lâm Hạo mắt thấy không có ai quản, lại lâu ngày không được gặp vương gia, ở trên ghế ngồi cũng chẳng yên, nhịn không được len lén sáp về phía hắn, muốn thân cận hơn chút nữa.

Trần lão đầu luôn có dáng vẻ ôn hòa dễ dãi, thấy nhưng cũng không để tâm.

Tuyết Nhai xưa nay không xen vào việc của người khác, không có phân phó của Vương gia thì mấy chuyện bình thường này nàng lại càng không thèm nhìn tới.

Mắt thấy Hoa Lâm Hạo sắp to gan lớn mật mà cọ lại đây, trong lòng Tiêu Sơ Lâu buồn cười, đưa tay muốn đùa giỡn với y một phen, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một đôi mắt đen thâm thúy bi thương, trong lòng thoáng cái co lại một chút, bàn tay vốn định hướng tới gương mặt của đối phương rốt cuộc lại đổi thành vỗ vào vai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.