Khiếm Khuyết Gen Yêu Thương

Chương 18: 18: Chương 17





Cả một tuần tiếp theo, Sở Cửu Ca ngoài việc ra ngoài ăn cơm ra thì hầu như không bao giờ ra khỏi căn phòng.

Cậu như bị người ta tiêm vào người mười vạn lít máu gà, trên đầu cột chặt một sợi dây có tên là "Phấn đấu", thề muốn đấu ngươi chết ta sống với sách giáo khoa.

Kỷ Triệu Uyên nhìn bộ dáng tẩu hỏa nhập ma mất ăn mất ngủ của Sở Cửu Ca mà có chút lo lắng.

Anh rửa sạch quả táo đưa tới trước mặt Sở Cửu Ca: "Nghỉ một lát nhé?"
"Học tập," Sở Cửu Ca nhai táo rôm rốp, mắt không muốn rời sách dù chỉ là một giây, cậu một bên nhai một bên nói: "Là hai chữ đẹp nhất cuộc đời em!"
Kỷ Triệu Uyên bật cười, lắc đầu không nói gì.

Sở Cửu Ca hít mũi, đưa bài tập mình mới vừa làm xong cho anh xem, hai tay nắm chặt: "Em cảm thấy giờ em chính là một bông hoa hướng dương được nữ thần ban tặng tri thức, cố gắng tiến về phía trước, cố gắng tỏa sáng chói mù mắt!"
Kỷ Triệu Uyên cau mày kiểm tra, tám trong số mười câu hỏi đã bị đánh dấu sai đỏ thẩm, anh cổ vũ: "Rất khá, đúng thêm hai câu so với hôm qua."
Hoa hướng dương biến thành mầm cây dục tốc bất đạt trong vòng một giây, héo rũ gục đầu xuống.

Những lọn tóc xoăn mềm như nhung sáng lên trong ánh náng, mang theo sự oan ức.

Kỷ Triệu Uyên đã biết được Sở Cửu Ca rốt cuộc là người như thế nào, một con gián không tim không phổi nhưng lại vô cùng kiên cường với cuộc sống.

Nhưng Kỷ Triệu Uyên nhìn bộ dạng như cà tím nướng này của cậu, vẫn có chút mềm lòng.

"Học vốn không phải chuyện một sớm một chiều là có thể làm được." Kỷ Triệu Uyên cười, xoa xoa mái tóc xoăn của cậu, bắt chước giọng điệu khi dỗ dành Riely, nhẹ giọng nói: "Cùng đi ăn cơm đi, tối nay tổ chức tiệc mừng nghiên cứu."
Nhắc tới ăn, Sở Cửu Ca quả nhiên khôi phục lại sức sống.

Cậu gật đầu, đứng lên đưa lưng về phía Kỷ Triệu Uyên dọn đồ.

Kỷ Triệu Uyên rất ôn nhu, mấy ngày trước Sở Cửu Ca mới phát hiện chuyện này.

Vào đêm bị thương, cậu nằm co quắp trên giường cho đến khi ánh sáng điện thoại di động của Kỷ Triệu Uyên tối dần, sau khi bên kia truyền tới tiếng hít thở đều đều, cậu mới bò dậy lặng lẽ lấy tai nghe trong cặp ra.


Cậu nằm trên giường với tiếng chúc "Ngủ ngon" lạnh lùng và sâu lắng của Kỷ Triệu Uyên truyền từ tai nghe hết lần này tới lần khác, tim đập như sấm.

【 Kỷ Triệu Uyên, anh thật tốt.


Cậu dừng trên nút gửi, do dự một lúc rồi xóa hết từ này tới từ khác.

Nhận thức này giống như một bảo bối, chôn giấu ở một góc không muốn ai biết trong tim cậu.

Bề ngoài khó chịu của Kỷ Triệu Uyên che giấu một trái tim mềm mại và dịu dàng như thế, mình cậu biết là được rồi.

Cậu không muốn chia sẻ cho bất kì ai, kể cả Kỷ Triệu Uyên.

Sở Cửu Ca cúi đầu cười trộm, trong lòng vui mừng như ánh sao trào dâng.

Kỷ Triệu Uyên bị cậu lây nhiễm, cũng cong cong khóe miệng: "Nhắc đến ăn thì vui đến vậy sao?"
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, hiếm khi được dùng bữa với các chuyên gia học thuật mà!" Sở Cửu Ca trợn tròn mắt trong lòng, chỉ hận không thể nắm lấy cổ áo Kỷ Triệu Uyên nói với anh rằng, liên quan tới ăn cái rắm! Là em thích anh á!
Cậu nhìn Kỷ Triệu Uyên đang thay quần áo, nghẹn lại câu nói kế tiếp.

Bữa tối được phục vụ tại nhà hàng trên tầng 7 của khách sạn.

Kỷ Triệu Uyên cùng Sở Cửu Ca tới có hơi muộn, những người còn lại đã gọi cơm trước rồi.

Lâm Dục hướng Kỷ Triệu Uyên vẫy tay, vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình: "Weller, bên này!"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu với hắn, sau đó trở tay túm chặt bạn nhỏ Sở Cửu Ca muốn đi ăn phần kem miễn phía, nhíu mày nói: "Đừng nghịch."
"Vị cam đó! Em muốn ăn em muốn ăn lắm lắm a a a a!" Sở Cửu Ca còn đang giãy giụa, "Đừng có cản em, người không có tiền chỉ xứng ăn kem miễn phí!"
Kỷ Triệu Uyên xoa xoa huyệt thái dương, cắn răng gằn từng chữ một mà nói: "Mua, cho, em!"

Sở Cửu Ca đổi mặt liền, cười hì hì chắp tay sau lưng đứng nghiêm, giống như người vừa nãy chút nữa là lăn lộn dưới đất không phải là mình vậy.

Lâm Dục tối mắt, hắn ho khan một tiếng, nâng cao âm lượng: "Đừng lãng phí thời gian.

Mọi người đều mệt mỏi cả rồi, cơm nước xong nên về nghỉ sớm chút." Hắn ta nói giống như lấy đại cục làm trọng, tuy rằng không có điểm danh tên, nhưng mà chữ nào chữ nấy đều tránh Kỷ Triệu Uyên chỉ Sở Cửu Ca.

Những người khác đương nhiên là đứng bên phía Lâm Dục rồi, ánh mắt đánh giá Sở Cửu Ca với định kiến đáng ghét.

Kỷ Triệu Uyên gật đầu với mọi người liên tục nói xin lỗi.

Anh ngồi bên trái Lâm Dục, Sở Cửu Ca thì ngồi bên trái anh.

Bởi vì Jenny đẻ trứng thuận lợi và việc khám sức khỏe định kỳ cũng diễn ra bình thường nên không khí trò chuyện của mọi người thoải mái hơn rất nhiều.

Lâm Dục không hổ là "Bông hoa nhà ngoại giao", hắn dẫn dắt xu hướng của chủ đề trong suốt quá trình, từ việc nói về chủ đề mà mọi người đang lo lắng hoặc những chuyện trước kia, hoàn toàn không nhàm chán tí nào.

Lâm Dục cố tình nói đến những chuyện ở trường, thậm chí nếu ai đó nói về những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, hắn cũng sẽ lập tức bắt chuyện và dẫn đi hướng khác.

Những đề tài đó Sở Cửu Ca không thể nào tham gia được.

Cậu bị bài trừ sang một bên, từng ngụm kem như ngấm vào tim, cảm thấy trong xương đang kết một lớp băng.

Tâm trạng cậu nhất thời có hơi sa sút, cúi đầu ăn cơm một cách im lặng, có chút vô vị.

Sở Cửu Ca trông như một cây nấm xám xịt ngồi chồm hổm trong góc đợi mốc meo.

"Đúng vậy," Kỷ Triệu Uyên trả lời câu hỏi của người đàn ông đối diện, đồng thời tay trái ấn vào cái gáy của nấm Sở, "Khi ung thư ruột kết phát triển từ giai đoạn giữa đến giai đoạn cuối, các bản sao kép của gen DCC sẽ mất đi, nhưng ung thư biểu mô tuyến lúc này vẫn còn lành tính."

Đầu Sở Cửu Ca sắp bị Kỷ Triệu Uyên ấn thẳng vô chén luôn rồi, nhưng mà Kỷ Triệu Uyên vẫn đang còn nói những điều mà cậu hoàn toàn không hiểu với người khác.

Sở Cửu Ca hất hất đầu, Kỷ Triệu Uyên dùng lực mạnh hơn nữa ấn đầu, sau đó xoay đầu dán sát bên tai cậu: "Định cho heo ăn à?"
"Heo có hơi đói." Sở Cửu Ca đẩy tay anh ra lại nhét vô mồm thêm hai miếng cơm nữa.

Cậu đột nhiên trở nên nghịch ngợm khiến Kỷ Triệu Uyên cảm thấy mới lạ.

Kỷ Triệu Uyên cũng không biết bản thân nghĩ gì mà lại đưa tay ra dán lên vùng bụng hơi phồng lên của Cửu Ca, anh còn chưa kịp ý thức được hành động ái muội của mình mà đã bật cười trước: "Không ăn được thì đừng ăn nữa."
Sở Cửu Ca cảm thấy như mình đã bị điếc một vài giây, giọng nói của Kỷ Triệu Uyên trở nên rất rất xa.

Cậu giống như một con mèo xù lông, nhìn chằm chằm vị trí Kỷ Triệu Uyên mới sờ ban nãy, hai chân cậu vô thức kẹp lại.

Cậu lại nhìn vào đáy quần yên tĩnh của mình, thả lỏng một chút rồi từ từ thở ra.

Tất cả những tương tác bí mật của họ đều nằm dưới gầm bàn, ba vị tiến sĩ kia vẫn đang nói chuyện, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Ngoại trừ Lâm Dục.

Lâm Dục giật giật miệng, rời mắt.

Hắn cảm thấy vô cùng tức giận, hắn nghĩ hành động của Kỷ Triệu Uyên thật nực cười, sao anh có thể thân thiết với một người xa lạ mới quen biết như vậy, rõ ràng giữa họ mới là người có nhiều trải nghiệm và kỷ niệm.

"Eric." Hắn cười gọi tên người mới nói chuyện với Kỷ Triệu Uyên: "Tôi nhớ rằng người hướng dẫn đồ án tốt nghiệp đại học của anh là Giáo sư Wright, phải không?"
Người đàn ông đó đang nói hăng say, bị hắn ngắt lời, sửng sốt vài giây mới nói: "Đúng vậy."
Lâm Dục lại chuyển sang những người đang nói chuyện với Eric: "Mọi người có biết anh chàng này không có tiền đố tới cỡ nào không? Năm chúng tôi làm đồ án tốt nghiệp phòng thí nghiệm gặp tai nạn, căn phòng ngập nước đã làm nhòe hết mọi câu hỏi, anh chàng này chỉ biết ngồi ở cửa khóc lớn.

Cuối cùng chúng tôi phải giúp hoàn thành một nửa số giấy tờ thì cậu ta mới không bị đánh trượt."
Một số đồng nghiệp khác không phải là sinh viên đại học Berkeley, nghe câu chuyện cũ thú vị này bọn họ cũng không ngại làm những khán giả rảnh rỗi hóng hớt.

"Cậu cũng đâu phải không biết giáo sư Wright có danh khủng bố!" Eric nhăn mặt, "Lúc mà tôi nhìn thấy đống vợ vi khuẩn được nuôi hơn nửa năm ríu rít bơi trong nước, đừng nói khóc, muốn chết luôn còn có!" Hắn kể mà lòng còn mang sợ hãi, vỗ ngực bình tĩnh.

"Weller cũng được chọn mà, cậu ấy được giáo sự Wright dẫn đấy." Lâm Dục hừ một tiếng, "Vì sao người ta có thể đạt xuất sắc?"
Eric xòe tay: "Tôi có thể so sánh với Weller sao?! Weller là đại diện của các học sinh mới khi vào trường, là con yêu của tất cả các thầy cô giáo!!"

Lâm Dục đổi tư thế, nắm chặt tay đặt trên đầu gối, kiềm chế kích động trong lòng, dẫn hắn nói tới chỗ mình muốn: "Weller khi tốt nghiệp cũng là đại diện cho những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc."
Eric vỗ bàn cái bộp, nói với họ: "Mọi người có muốn biết Weller đã nói gì trong lễ tốt nghiệp không? Ngầu cực kì luôn!"
"Nói gì thế? Nói cái gì vậy?"Mọi người đều rất tò mò.

Sở Cửu Ca cũng vểnh tai lên, cậu háo hức muốn biết thêm càng nhiều về Kỷ Triệu Uyên, cậu muốn biết bộ dạng ngầu ngang ngược của Kỷ Triệu Uyên là thế nào trong những tháng ngày không có cậu.

Nhưng đồng thời, cậu nhìn những tương tác vui vẻ của Lâm Dục và những người khác, lòng lại trầm xuống, cảm thấy bản thân như một cậu fan boy cuối cùng biết từ trên mạng rằng thần tượng của mình đã kết hồn, thiếu nam tan nát cõi lòng không vực dậy nổi.

Lâm Dục thấy mọi người ăn xong rồi, hắn khẽ liếc nhìn Sở Cửu Ca một cái, sau đó đứng lên khoác tay lên vai Kỷ Triệu Uyên: "Năm ấy tôi đã thức cả đêm để giúp cậu ấy viết bài phát biểu, cuối cùng còn trực tiếp cầm micro đặt ngay bên cạnh.

Nhưng cậu ấy chỉ nói đúng mười tám chữ liền xuống sân khấu mà không quay đầu lại, lúc ấy viện trưởng ở phía dưới đã tức tới mức muốn tái phát bệnh đau tim."
Mọi người lại càng tò mò, không nhịn được hỏi: "Weller rốt cuộc đã nói gì?!"
Sở Cửu Ca nhìn Kỷ Triệu Uyên bị Lâm Dục ôm lấy nhưng vẫn không biết gì cả, trong lòng phi thường khó chịu.

Cậu đau lòng, đẩy cánh tay Lâm Dục ra rồi cưỡng ép bản thân cao 1m9 thành mặt dây chuyền có hương vị cam trên người Kỷ Triệu Uyên.

Kỷ Triệu Uyên hơi cong lưng xuống vì sức nặng của cậu, thiếu chút nữa là ngã.

Kỷ Triệu Uyên giơ tay đỡ lấy lưng cậu, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Muốn nghe sao?"
Fan boy tiểu Cửu ngẩng mặt lên, đôi mắt trong trẻo và sạch sẽ liên tục hiện lên trái tim hồng phấp phới.

Nói đi nói đi nói đi nào!
Kỷ Triệu Uyên buông cậu ra, kéo tấm màn và tua rua không tồn tại như thể đang biểu diễn một màn biểu diễn phi vật lý.

Sở Cửu Ca cảm thấy như thể mình đã trôi qua thời gian mười mấy năm, bị mang về phía khán phòng ồn ào tiếng người, phía dưới là một mảnh đen nghịt, những sinh viên tốt nghiệp vui vẻ và lãnh đạo trường có chút mỏi mệt, Kỷ tiên sinh nhà cậu đứng trên sân khấu hoàn hảo tới mức không còn gì để bắt bẻ.

Kỷ Triệu Uyên cúi người một cái thật sâu, cơn gió nhẹ mang theo bao cay đắng sau khi tất cả thành quả bị hủy, kiêu ngạo tới cực điểm.

Sau đó anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh dần chậm rãi mở miệng: "Một đường đi tới đây, tôi không có đồng bạn.

Cảm ơn bản thân vì đã vất vả.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.