Khi Tôi Ghép Đôi Nhầm Bluetooth Của Ai Đó Trên Tàu Điện Ngầm

Chương 21




Tháng thứ hai sống cùng Lục Thành Tắc, công việc của tôi bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối năm.

Hồi tầm tháng 7 – tháng 8, team tôi lần lượt nhận được thông tin về chương trình khuyến mãi ngày 11/11 của các thương hiệu lớn. Số lượng bản thảo mà khách hàng gửi đến nhiều đến mức tôi có thể “bắn” ra cả những lời lẽ thô tục trong não. Nhưng tôi làm gì có lựa chọn đây? Sau những phút giây tuyệt vọng sụp đổ, tôi vẫn phải gượng dậy đối diện với các hạng mục dự án.

Thời gian tăng ca càng nhiều thì thời gian dành cho Lục Thành Tắc lại càng ít. Mỗi ngày, vào khoảng 7 giờ tối, tôi đều nhắn tin bảo anh về nhà trước, không cần phải đến công ty đón hay đợi tôi ở ngoài trạm tàu điện ngầm.

Đơn giản là vì tôi còn không biết rốt cuộc phải mất bao lâu nữa mình mới được “thả” ra.

Tuy nhiên, bất kể tôi về trễ đến mấy, Lục Thành Tắc vẫn chưa đi nghỉ. Anh luôn đợi ở cửa, ở sofa hoặc ngồi trước máy tính.

Giờ đây, việc ôm anh kể khổ đã trở thành một thói quen ăn sâu vào máu của tôi.

Ban ngày, tôi là một món vũ khí sắc bén, tự tin bước vào công ty trên đôi giày cao gót tinh xảo. Ban đêm, tôi lại biến thành một đoàn tàu nhỏ cạn dầu, hai bên đầu phát ra từng làn hơi trắng, kêu lên “tu tu tu”.

Cái đoạn phim này – hằng ngày đều tua đi tua lại.

Lục Thành Tắc vẫn ở đó lắng nghe và an ủi tôi. Song hôm nay, anh đã đưa ra một kiến nghị: “Nếu mỏi mệt quá, em có từng nghĩ đến việc đổi sang một công việc khác hay chưa?”

Tôi vô thức ngồi dậy, bác bỏ ý kiến này: “Chỉ vì hơi mệt mỏi mà đã đổi việc. Vậy nếu cảm thấy người nào đó không đúng, chẳng lẽ cũng phải thay người mới luôn à?”

Dường như không ngờ tôi lại nói ra lời như vậy, anh chợt trầm mặc một chốc.

Trông dáng vẻ lặng thinh của anh, tôi leo xuống khỏi chân anh, đi thẳng một mạch vào nhà tắm.

Tôi biết lời mình nói ra quả thật hơi quá đáng. Một khắc sau khi quay lưng đi, tôi thấy sống mũi mình bắt đầu cay cay. Chỉ bởi vì công việc ban ngày khiến tôi kiệt sức và căng thẳng bộn bề, tôi mới “nóng đầu” tuôn ra những lời lẽ gây sát thương đến bảo bối của tôi – củ sạc dự phòng kiêm gấu trúc nhỏ. Lục Thành Tắc thật vô tội và đáng thương quá mà.

Anh sẽ nghĩ về tôi như thế nào đây?

Tôi đóng cửa nhà tắm lại, ngồi trên bồn vệ sinh rất lâu.

Tự suy xét một hồi, tôi bèn lôi điện thoại ra, lướt đến phần đầu danh bạ Wechat. Một giây sau khi mở giao diện trò chuyện, tim tôi liền đập nhanh bất thường, bởi vì màn hình hiện lên dòng chữ: “Đối phương đang soạn tin”.

Anh đang định gửi tin nhắn cho tôi ư?

Có thể là do tôi nhấn vào khung trò chuyện cùng lúc, Lục Thành Tắc đã nhận ra trạng thái đang online của tôi trên giao diện.

Anh ngừng nhập tin. Góc trên màn hình lại quay về dòng chữ: “Gấu trúc nhỏ”.

Tiếp theo là một cuộc gọi video gửi tới.

Tôi bắt máy không chút chần chừ.

Hai chúng tôi nhìn nhau.

Góc quay camera hướng từ trên xuống. Một góc chết như vậy mà trông anh vẫn đẹp ngời ngời.

Có vẻ như anh đang quan sát vị trí tôi ngồi, ánh mắt ra chiều nghiên cứu: “Em đang ‘đi nặng’ à?”

Tôi ngắm mình trong khung hình, bĩu môi đáp lại: “Không phải.” >.<”

Tôi biết mình ngồi lì trong nhà tắm cũng đã khá lâu, một phần là để trốn tránh thực tại, một phần là để mình phản tỉnh lại.

“Em mà còn không chịu ra là anh phá cửa đi vào đấy.” – Giọng điệu anh đầy uy hiếp.

Tôi phụt cười, thử đoán xem anh đang đứng ở đâu. Hmm, đằng sau anh là một bức tường trắng. Tôi chịu, không đoán ra.

Tôi nói: “Cấm làm phiền, em đang ngồi thiền để nghiền ngẫm lỗi lầm sai trái.”

Anh hơi nheo mày, thắc mắc: “Nghiền ngẫm lỗi lầm gì cơ?”

Tôi đáp: “Ban nãy là em nói lời không phải, lại còn vùng vằng bỏ anh đi”.

Tôi thở nhẹ một tiếng: “Thật ra lời nói kia chọc vào điểm mấu chốt của em. Em cảm thấy bản thân mình giống như công việc hiện tại, vốn rất yêu thích và thường ngày cũng khá hoà hợp. Bỗng nhiên, đến một thời điểm nào đó nó trở nên đáng ghét và vướng víu tay chân. Chính vì thế, em lo lắng anh cũng nghĩ về em như vậy.”

Lục Thành Tắc suy tư trong hai giây rồi hỏi: “Sao em lại có suy nghĩ đó?”

Kẻ hay phơi bụng thì dễ bị trúng gió. Tôi vừa hoang mang vừa phiền não, lắc đầu: “Em cũng không hiểu nguyên nhân ra làm sao. Có lẽ bởi vì… em không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ một công việc. Cho dù khó khăn cách mấy thì cũng chỉ là tạm thời. Vượt qua được giai đoạn hiện tại, mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy. Cái thời điểm nhạy cảm này em cũng quen đối mặt ba năm nay rồi. Hai năm trước còn chưa có anh, đến năm nay anh mới xuất hiện. Từ khi quen biết đến giờ, anh hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn giữ nguyên một bộ dáng trầm ổn. Trong khi đó, em lại biến thành một con người khó chịu, suốt ngày bận bịu và nóng tính, không thể luôn tươi cười an nhiên. Em lo sợ anh sẽ cảm thấy bị bỏ mặc. Những điều anh nói hôm nay đả động đến nội tâm em. Tâm trạng tồi tệ phút chốc không thể khống chế được, vậy nên em mới thốt ra những lời lẽ cay nghiệt đó.”

Lục Thành Tắc: “Em lại còn khách sáo với anh như khi đi làm sao?”

Tôi oan ức, hỏi: “Em khách sáo với anh hồi nào?”

“Anh không phải là đồng nghiệp hay là cấp trên của em, em phát tiết lên anh một chút thì cũng có làm sao.”

Tôi mím nhẹ môi, trong lòng bất giác mềm mại cùng ngọt ngào. “Từ khi mình chung sống đến nay, anh chưa từng nóng nảy với em bao giờ.”

Lục Thành Tắc hỏi: “Yêu thương nhau là một loại giao dịch à? Anh khóc thì em phải khóc, anh cười thì em phải cười, so đo từng chút như vậy, không phải quá mệt rồi sao?”

“Là em ngại anh chán ngấy. Ngày nào anh cũng chờ đợi em, nghe em kể lể càu nhàu, hết dự án ngày 11/11 thì vẫn còn đợt 12/12, cứ liên tục mãi không dứt.”

Thật không tưởng tượng nổi, giai đoạn yêu đương nồng nàn còn chưa kết thúc, dopamine của tôi đã bị thực tại mài mòn. (dopamine = hormone hạnh phúc)

“Em suy nghĩ nhiều quá mới mệt đấy” anh thở hắt ra, giọng điệu vừa vô lại vừa mất kiên nhẫn: “Em còn không chịu ra ngoài này, chẳng nhẽ bồn vệ sinh còn có thể thơm tho hơn anh hay sao?”

Tôi cười: “Vâng vâng, biết rồi. Em ra ngay đây.”

Cúp cuộc gọi video, tôi ra khỏi nhà tắm. Lục Thành Tắc đang đứng ở cửa, một tay giữ điện thoại, rủ mắt nhìn tôi, vẻ mặt cười cợt như không như có.

Tôi lườm anh một phát. Anh không kiêng dè đón lấy ánh mắt sắc lẹm của tôi, rồi kéo tôi vào lòng.

Tôi vòng tay quanh eo ôm anh thật chặt, hít hà mùi cơ thể đàn ông nhàn nhạt. Đó là một mùi hương mà chỉ khi tôi đứng sát gần ngay bên mới có thể ngửi thấy. Nó hàm chứa một cảm giác ấm áp với phông nền màu cam, một khung cảnh bên bờ biển chiếu rọi bởi ánh tà dương ngày hạ.

Tôi chôn mình trong ảo giác đó, hoàn toàn không muốn thoát ra. Tôi thỏ thẻ: “Anh cũng tìm việc gì đó để làm đi.”

Anh bảo: “Ngày nào anh cũng đi làm mà.”

Tôi sửa lại: “Em không nói về việc đó. Em không muốn tối nào anh cũng ngóng chờ em về nhà như một chú cún nhỏ.”

Anh giữ nguyên vế so sánh của tôi: “Làm gì có chú cún nhỏ nào ngầu như anh, mỗi ngày vừa chơi game vừa đợi vợ?”

Một tiếng xưng hô hoàn toàn bất ngờ mà cũng thật tự nhiên được thốt ra từ anh khiến tôi ngẩn ngơ trong tíc tắc. Song, tôi không chỉnh lại, cũng không vạch trần, chỉ âm thầm vui vẻ: “Đúng vậy, ngầu nhất vẫn là chú cún nhỏ Lục Thành Tắc của nhà này mà thôi.”

Anh “ồ” lên một tiếng không mặn không nhạt, nhưng tôi dám cá anh đang tủm tỉm cười ở một vị trí tôi không nhìn thấy được.

Nương theo anh, tôi dỗ dành: “Anh muốn nói sao thì nói nhưng em vẫn cảm thấy tội lỗi lắm. Em đang nghĩ, làm sao bây giờ, hôm nay bận tới nỗi không có thời gian làm bạn trai em vui vẻ.”

Lục Thành Tắc cười thật lâu, trông anh như một đốm pháo hoa rực rỡ bừng lên trong tâm trí tôi: “Bây giờ anh đang rất vui mà. Cám ơn em.”

Tôi mím môi cười. Bởi vì, tôi cũng vui y như anh vậy.

Chúng tôi lại quay về hình hài hai đứa trẻ thơ, vui cười hớn hở, tâm đầu ý hợp.

Tâm Lục Thành Tắc như có khả năng thấu thị. Anh nâng mặt tôi lên bằng hai tay, không cho phép tôi lén lút đổi chủ đề, mà cứng rắn đối mặt với vấn đề ban đầu của tôi: “Em vẫn còn cảm giác đó sao?”

Tôi ngẩng lên nhìn anh: “Cảm giác gì cơ?”

Anh cũng nhìn xuống tôi: “Cảm giác đúng người.”

Tôi bảo: “Vẫn chưa từng thay đổi.”

Anh đáp: “OK, vậy anh yên tâm rồi.”

—o0o—

Tắm xong trở về giường, tôi gối đầu lên ngực Lục Thành Tắc bấm điện thoại, kiểm tra và hồi âm mọi đầu việc trên Wechat. Xong xuôi, tôi úp điện thoại xuống, hồi tưởng lại thời khắc trong nhà tắm, về dòng tin mà anh vẫn chưa kịp gửi sang.

Tôi tò mò hỏi: “Hồi nãy anh định nói với em cái gì mà soạn tin trên Wechat nửa ngày trời thế?”

Anh không hề dấu diếm: “Muốn hỏi em tính ngồi ngây người ở trong nhà vệ sinh bao lâu nữa mới chịu ra. Vốn dĩ thời gian anh được ngắm em mỗi ngày đều rất ít ỏi.” 

Tôi bán tín bán nghi: “Thật vậy à?”

Lục Thành Tắc nói: “Nếu không anh gọi video cho em làm gì?”

Tôi ném điện thoại sang một bên, ngồi thẳng dậy, đối mặt với anh: “Vậy anh tranh thủ nhìn nhiều một chút đi, giờ em ngồi yên ở đây không nhúc nhích, toàn tâm toàn ý để anh ngắm, được chưa?”

Anh uể oải áp người lên gối. Tư thế lười nhác, anh tập trung tinh thần nhìn thẳng vào tôi.

Ai mà kiên định nổi trước ánh nhìn như vậy. Tôi quyết định nhắm tịt mắt lại.

Anh không nhịn được nữa, bèn phì cười, trở về trạng thái ban đầu.

Tôi bảo: “Vừa hay lúc đó em mở Wechat của anh ra.”

Anh đáp lời: “Ừ anh có thấy”, rồi lại hỏi: “Lúc đó em định nói gì?”

Tôi định nói rằng…

Kỳ thực lúc đó tôi cũng chưa kịp nghĩ xem mình muốn nói gì, chỉ là ôm một bụng áy náy cùng mong muốn làm lành, nhấn mở Wechat, nhưng không thể nào nặn ra chữ để viết cụ thể rõ ràng được.

Khi vừa mở giao diện ra, tôi trông thấy đối phương ở bên kia màn hình, vẫn quan tâm như trước, vẫn lắng lo như trước. Giây phút ấy, mọi câu chữ đều trở nên vô nghĩa.  

Nhưng lúc này đây, tôi đã nghĩ ra được điều tôi muốn nói, bèn bảo: “Đợi hết đợt cuối năm này, bọn mình đi chơi được không? Quẳng hết mọi công việc, xem như bồi thường cho anh nhé?”

“Em muốn đi đâu?”

“Anh muốn đi đâu?”

Lục Thành Tắc mở điện thoại ra xem một chốc: “Thôi bây giờ cũng gần một giờ sáng rồi, tụi mình mỗi người tự suy nghĩ một vài phút. Lúc đồng hồ điểm đúng một giờ, cả hai cùng chia sẻ một bài hát cho người còn lại, để quyết định xem sẽ đi đâu nhé.”

Sợ bị anh nhìn lén đáp án, tôi bèn ngồi cách xa anh nửa mét, bắt đầu lục tìm trong playlist tất cả những bài hát có liên quan đến địa danh hoặc phong cảnh. Cuối cùng, ngón tay tôi dừng lại trên một cái tên.

Tôi ngó sang Lục Thành Tắc, giành quyền trả lời: “Em tìm xong rồi nha.” 

Đôi hàng mi anh nâng lên cao: “Anh cũng tìm xong rồi.”

Chúng tôi rất quy tắc, phải cùng nhau đếm “3 – 2 – 1”, rồi mới đồng thời chia sẻ đáp án.

Là cùng một bài hát, cùng một khoảnh khắc, xuất hiện trên cùng một khung trò chuyện, nhưng lại đến từ hai con người khác nhau:

“Muốn đi biển“

Thần thánh quá, làm sao có thể giống y hệt nhau như vậy?

Anh có phải là ảo thuật gia hay không? Tôi vừa kinh ngạc vừa mừng rơn. Thật không thể tưởng tượng được. “Sao anh không nghĩ đến bài khác mà lại nghĩ đến bài này.”

Lục Thành Tắc hướng điện thoại cho tôi xem, mỉm cười đắc ý: “Bởi vì bài hát anh tìm nằm trong playlist của em.”

—o0o—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.