Khi Quân Hôn Gặp Gỡ Tình Yêu

Chương 15: Xin chào, hôn




Trời bên ngoài vẫn còn mịt mờ tối, Tôn Đào Phi đã mở mắt. Cảm giác đầu tiên là ngang hông rõ ràng có một vật không thuộc về cô. Nhờ ánh trăng mơ hồ chiếu vào, cúi đầu, quét mắt về phía cánh tay vững vàng đang vắt ngang eo cô của Trình Phi Viễn, ấm áp nhàn nhạt, từng chút rõ ràng truyền vào da cô.

Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy mình giống như bị người điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc vô cùng, nằm ở trên giường một cử động cũng không. Mà nhiệt độ từ eo truyền tới, giống như là đang tự lan rộng ra, dâng lên từng chút đến gương mặt lỗ tai của cô.

Cũng may, rất nhanh, Trình Phi Viễn lật người, tay cũng theo đó lấy ra. Tôn Đào Phi lập tức thở hắt ra, lấy ra tay phải đang trong chăn, vỗ nhẹ nhẹ gương mặt đã nóng.

Vậy mà, thời gian nhẹ nhõm của Tôn Đào Phi còn chưa qua một phút, Trình Phi Viễn lại lật người một lần nữa, đầu càng thêm vùi sâu vào cổ cô, cánh tay cũng giống như sắt ôm chặt hông của cô.

Trong nháy mắt Tôn Đào Phi chỉ cảm thấy cả người đều giống như bị đặt ở lò lửa lớn để nướng, khiến cho cô nóng đến hít thở không thông. Cổ lại bị Trình Phi Viễn phun ra hơi thở nong nóng, từng làn ổn định tỏa ra trên da cô.

Khổ não nhíu mày, Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Trình Phi Viễn, trước kia sao không có phát hiện người này ngủ không thành thật như thế đây?

Trình Phi Viễn vùi ở trong cổ Tôn Đào Phi, ở góc cô không nhìn thấy, khóe miệng cong lên một đường đắc ý. Trong đầu càng thêm cực kỳ ngây thơ thầm nghĩ, để cho mình em ngủ thật ngon. Hiện tại cũng cho em nếm thử tư vị không cách nào ngủ. Bất quá, mùi vị trên người cô gái này thật đúng là không tệ, khiến cho sốt nóng thật vất vả chìm xuống của hắn, có thể rục rịch chộn rộn lại.

“Này, Trình Phi Viễn!” Không biết qua bao lâu, Tôn Đào phi chỉ cảm thấy bả vai của mình bị đầu người khác ép tới đau nhức, cô rốt cục không nhịn được khẽ gọi một tiếng.

Trình Phi Viễn nghe tiếng, giả bộ không có nghe thấy, ngủ thật trầm, tay càng thêm cố ý ôm chặt eo Tôn Đào Phi hơn.

Thấy đầu Trình Phi Viễn vẫn không nhúc nhích, Tôn Đào Phi vốn hơi nhíu chân mày, lần này càng nhăn sâu. Thấy thế, Tôn Đào Phi vì bả vai của cô, dứt khoát: tay phải đưa vào trong chăn, dựa theo eo thịt của Trình Phi Viễn cấu mạnh một cái.

“Em làm gì thế?” Tiếng kêu đau hơi giận của Trình Phi Viễn lập tức vang lên, đầu cũng một cách tự nhiên rời đi bả vai Tôn Đào Phi.

Sờ sờ chỗ đau bị Tôn Đào Phi cấu, Trình Phi Viễn hung tợn trừng mắt nhìn Tôn Đào Phi một cái, cô gái độc ác không nhẹ không nặng này.

“Anh đè em bị thương rồi!” Đối mặt Trình Phi Viễn cho dù ở trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt, nhưng thanh âm rõ ràng tức giận, Tôn Đào Phi vẫn như không có việc gì nhàn nhạt giải thích.

“Vậy sao em không gọi anh?” Trình Phi Viễn lập tức oán trách đúng lý hợp tình, hoàn toàn quên mất chính hắn là giả bộ ngủ để mình bị cấu.

Tôn Đào Phi liếc mắt về phía không khí, người đàn ông này lại bắt đầu ăn vạ ư, vậy trực tiếp bỏ qua vấn đề của hắn đi, cô biết lúc này càng để ý đến hắn, hắn lại càng hăng hái, thật là ngây thơ ghê gớm. Hãy nói hiện tại trong lòng của cô cũng là ngổn ngang không có chút chữ nào, cho nên cô cần bình tĩnh.

Thấy Tôn Đào Phi trầm mặc không nói, Trình Phi Viễn không cam lòng kêu, “Tôn Đào Phi, em đã ngủ chưa?”

..., trả lời hắn vẫn là Tôn Đào Phi trầm mặc.

“Tôn Đào Phi, anh biết em vẫn chưa ngủ!” Người nào đó chưa từ bỏ ý định không ngừng cố gắng.

...

“Tôn Đào Phi, tại sao em không nói lời nào?”

...

“Có phải em không thoải mái hay không?” Nói xong, tay Trình Phi Viễn tự động sờ lên cái trán của Tôn Đào Phi. Chỉ là vừa mới đặt tay lên, liền bị Tôn Đào Phi không khách khí chút nào gạt xuống.

“Trình Phi Viễn, anh có biết hay không, anh thật nóng nảy.” Tôn Đào Phi bị quấy rầy nghiêm trọng, hiển nhiên vô cùng không HAPPY, giọng nói cũng mang theo tức giận không thể đè nén lại.

“Là em đánh thức anh, em phải chịu trách nhiệm!” Lời nói ngây thơ lại như chuyện đương nhiên của Trình Phi Viễn oang oang bật thốt lên.

Tôn Đào Phi vô lực nháy mắt mấy cái, ai có thể nói cho cô biết đây là lời một người đàn ông ba mươi tuổi nên nói sao? Cô thật hoài nghi bình thường người này đối diện với những người khác, làm một đoàn trưởng thì thị uy như thế nào.

“Trình Phi Viễn, xin hỏi, lúc huấn luyện bình thường anh cũng là dáng vẻ như vậy?”

Lần này, Trình Phi Viễn mới vừa rồi còn nhảy nhót vui vẻ, trong nháy mắt trầm mặc.

Tôn Đào Phi vui vẻ, tiếng cười hơi khàn khàn nhẹ nhàng vang vọng ở cả căn phòng.

“Em cười cái gì?”

Tôn Đào Phi vui vẻ ung dung đáp, “Buồn cười cái gì, dĩ nhiên là cười cái bộ dáng của anh chứ cười cái gì.”

Tay đặt ở trong chăn của Trình Phi Viễn, nắm lên thật chặt, hắn là Trình Phi Viễn được gọi là “Đoàn trưởng ma quỷ”, tại sao có thể là cái bộ dáng này. Chẳng qua là hắn không muốn thấy bộ dáng Tôn Đào Phi không để ý tới hắn, hắn cũng biết mình thật ngây thơ, nhưng hắn chính là không khống chế được mình, đáng chết, không khống chế được.

Bên ngoài, tiếng sấm rầm rầm đúng lúc đúng giờ truyền vào gian phòng.

“Mau dậy đi, sắp tới trễ rồi!” Tôn Đào Phi vô cùng hiền thê lương mẫu nhẹ giọng nhắc nhở người nào đó trầm mặc bên cạnh.

Trình Phi Viễn cố ý làm động tác ngồi dậy rất lớn, vẫn không quên cho Tôn Đào Phi một đôi mắt ti hí sắc lẻm như dao. Bởi vì người nào đó phải rời đi, cho nên đối với cử động ngây thơ của hắn, Tôn Đào Phi rất đại độ coi thường không nhớ.

Khi bóng dáng Trình Phi Viễn bị cánh cửa thật dày che khuất, Tôn Đào Phi thở ra một hơi thật dài, tay trong chăn nắm cái mền đến nếp nhăn bốn phía. Cô giống như càng ngày càng không khống chế được ý tưởng cảm thấy Trình Phi Viễn là một người đàn ông tốt, hơn nữa đối với việc hắn đến gần, cô sẽ vô cùng hồi hộp. “Điều này từ lúc nào...” Che kín đầu, Tôn Đào Phi không dám, cũng không muốn nghĩ tiếp.

Nguyên nhân đại khái là buổi tối phải cử hành hội liên hoan nên Tôn Đào Phi cảm giác, tiếng la bên ngoài truyền tới cực kỳ vang dội.

Gần tối, bầu trời bao la màu lam nhạt bị mực nhuộm thành một mảnh xanh đậm. Mạc Tiểu Kỳ xuất hiện ở cửa.

“Chị dâu, chị chuẩn bị xong chưa, đoàn trưởng bảo em tới đớn chị.” Tiểu tử vẫn thật thà như lần đầu gặp mặt.

Tôn Đào Phi từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn lại mình một phen, áo sơ mi màu xám nhạt đi cùng với quần dài màu lam, coi như đơn giản hào phóng, chỉ là hơi trẻ một chút, nhưng bây giờ không phải lưu hành mốt giả bộ nai tơ sao.

Gật đầu một cái, Tôn Đào Phi quần áo bay bay đi ra ngoài cửa.

Mạc Tiểu Kỳ hy vọng ngời ngời bước chân nhẹ nhàng đi trước Tôn Đào Phi, mất tự nhiên khẽ nghiêng đầu, hai vợ chồng đoàn trưởng này thật đúng là trai tài gái sắc, khiến cho người như hắn cũng không tiện nhìn.

Khi tới chỗ cử hành hội liên hoan thì khắc sâu vào mắt đúng là đầu cua đồng loạt, cúi đầu, khoé miệng Tôn Đào Phi vểnh lên, tình cảnh này thật đúng là tráng lệ. Đồng thời, Tôn Đào Phi đến cũng đưa tới không ít người ghé mắt. Ngẩng đầu lên, trên mặt Tôn Đào Phi mang cười, đúng mức rộng rãi đi tới vị trí thuộc về cô.

Rất nhanh, Tôn Đào Phi liền phát hiện thì ra nói chị dâu cũng không phải chỉ một mình cô, nhìn những người phụ nữ tuổi cỡ cô ngồi gần quanh, đáp án liền tự nhiên không cần nói cũng biết.

Người chủ trì mặc một bộ quân trang màu xanh biếc, thẳng tắp xuất hiện trong võ đài, thanh âm trầm bồng du dương từ từ vang lên, buổi liên hoan chính thức bắt đầu.

Tất cả tiết mục tập trong đơn vị theo thứ tự trình diễn, Tôn Đào Phi ngồi ở dưới đài xem cười ha ha, nhiệt huyết sôi trào.

Hơn nữa cực kỳ thần kỳ chính là, xem được tiểu phẩm Trình Phi Viễn diễn, vai diễn của hắn trong đó là trưởng ban nấu ăn. Xem tiết mục này thì Tôn Đào Phi cười đến nghiêng ngả, lúc kết thúc vỗ tay càng hăng hái, tiết mục của ông xã mình, cô vẫn phải làm việc nghĩa không lùi bước ủng hộ.

Cơ hồ là vừa chào cảm ơn xong, Trình Phi Viễn liền bỏ chạy đến ngồi ở bên cạnh Tôn Đào Phi, vui rạo rực hỏi, “Thế nào, anh diễn không tệ chứ?” Vừa rồi khi hắn ở trên đài nhìn thấy cô cười rất vui vẻ.

Nhìn người nào đó đắc ý đầy cõi lòng, Tôn Đào Phi cố ý kéo dài thanh âm, chậm chạp nói, “Tốt lắm... Không... tệ!”

Nghe vậy, khoé miệng Trình Phi Viễn càng thêm toét ra thật to, lộ ra một hàm răng trắng loá.

Lúc này cũng đã gần đến tiết mục cuối cùng rồi, thanh âm nâng cao của người chủ trì từ trên đài truyền đến, ý là để cho mấy đôi tân nhân lên đài. Tôn Đào Phi không hiểu rõ lắm nhìn Trình Phi Viễn một cái, kỳ vọng có thể từ chỗ của hắn lấy được đáp án, vậy mà Trình Phi Viễn lại cầm tay cô đi thẳng lên đài.

Tôn Đào Phi chỉ có thể hồ đồ lờ mờ lên đài, nghe người chủ trì nói nói một loạt, cô mới hiểu được thì ra mấy đôi ngồi gần quanh cô đều là người mới kết hôn, bảo họ lên đài, là có chút quà nhỏ muốn chúc phúc cho bọn họ.

Không biết người nào dẫn đầu ở dưới kêu một tiếng, “KISS”, sau đó chính là tiếng la liên tiếp như sấm rền, hơn nữa đồng loạt đều là một từ, “KISS”

Thanh âm có lực của người chủ trì càng thêm vang lên ở một bên, hô to, “KISS.”

Mấy đôi khác cũng lục tục nụ hôn nóng bỏng, chỉ có Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn vẫn còn trạng thái hai mặt nhìn nhau.

Khẩn trương kéo kéo vạt áo, Tôn Đào Phi hoàn toàn luống cuống, nhìn đám đàn ông như sói như hổ phía dưới một cái, cô biết đại khái là trốn không thoát đâu.

Trình Phi Viễn nhìn thấy hết được sự khẩn trương hồi hộp của Tôn Đào Phi, đối với việc có thể hôn cô, hắn có chút kích động thậm chí mong đợi, chẳng qua là hiển nhiên người nào đó còn chưa chuẩn bị xong.

“Đoàn trưởng, tất cả mọi người đều đã...rồi, hai vị như thế thật là không được.” Người chủ trì ở một bên hung hăng tăng thêm một cây đuốc, rước lấy một mảnh sói tru bất mãn phía dưới.

Mặt Tôn Đào Phi lập tức đỏ bừng, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ, chính là không dám nhìn thẳng vào mặt Trình Phi Viễn.

Trình Phi Viễn nhìn gương mặt ửng đỏ của Tôn Đào Phi, trong cổ họng khô khốc, tim cũng giống như là bị người ta túm được, nhộn nhạo.

Nâng khuôn mặt Tôn Đào Phi lên, Trình Phi Viễn làm theo con tim mách bảo, liều mạng đặt môi vào đôi môi anh đào kia, nhất thời phía dưới vang lên từng trận ầm ĩ hoan hô la ó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.