Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 25: Chương 25: Khả Nghi





"Nô tỳ có thể không tức giận sao , Lục di nương này thật sự là làm quá mức. Nô tỳ vừa rồi đi tuần phòng bếp một vòng trở về, phòng bếp kia hiện tại đúng là gà bay chó sủa , thật khó coi." Ninh ma ma giận dữ nói: "Nếu không phải trong bụng nàng ta còn có một người, phu nhân cần gì phải ném chuột sợ vỡ đồ, khắp nơi bị quản chế."
Tống thị nhếch môi cười, giữa mắt mày mang theo một chút xuân sắc, "Kỳ thật, ta còn sợ nàng ta không làm những việc này, nàng ta càng gây chuyện, ta càng cao hứng.Từ trên xuống dưới nô bộc nhưng đều dùng mắt để xem . Lục di nương này còn có mặt mũi nói chính mình xuất thân từ đại hộ nhân gia ,nữ tử của đại hộ nhân gia lại có thể làm thiếp thất cho người ta , nữ tử của đại hộ nhân gia lại có kiến thức hạn hẹp như thế, ta đoán, cũng chỉ là loại thứ nữ không ra gì hoặc là nữ tử đã làm việc xấu , vi phạm đạo đức ,chẳng có gì đáng tự hào." Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: "Ta nhưng thật ra muốn xem xem, nàng ta liều mạng ép buộc bản thân ăn như vậy , đến cuối cùng, có thể hay không sinh ra một đứa con trai ."

"Cho dù là một đứa con trai , chỉ sợ cũng là thứ ham ăn, vô dụng." Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười. Ninh ma ma tiếp tục nói: "Ngày hôm qua , thực không thể tưởng tượng được chỉ một câu của tiểu thư, liền định xuống thân phận của ả tiện nhân kia, hiện tại nàng ta muốn nhảy nhót kiểu gì, chỉ sợ mấy vị di nương kia đầu tiên không đáp ứng, càng đừng nói cửa ải của phu nhân ."
"Nữ nhi lần này thực đã giúp ta một việc lớn, lần này nếu như do ta mở miệng, liền tránh không được cùng lão gia trở lên lạnh nhạt, nếu như từ miệng của nữ nhi, chẳng lẽ có người sẽ làm khó một tiểu hài tử sao? Hơn nữa, đồng ngôn vô kỵ, ai cũng không dám đòi phân thật hư, ta cư nhiên thật không ngờ đến điểm ấy, thật đúng là đầu gỗ mà." Tống thị cười nói, vẻ mặt trong lúc đó mang theo một tia thỏa mãn, hiển nhiên đối với ái nữ thập phần vừa lòng.
"Phu nhân là thương tiếc tiểu thư , loại chuyện tình xấu xa nhơ bẩn này , tiểu thư ít dính vào chút nào hay chút ấy." Ninh ma ma đối với Tô Giáng Thần cũng có vài phần yêu thương, "Lúc tiểu thư vừa mới ra đời, tựa như một khối bột mì, ngày nay chẳng những thông minh xinh đẹp, lại còn có thể thay phu nhân phân ưu ."
Tống thị thu liễm ý cười, ánh mắt tối lại, Ninh ma ma cũng không biết câu nói nào của mình xúc phạm vào cấm kị của Tống thị , dừng lại câu chuyện, nhìn chằm chằm vào miếng gạch nền trước mặt.

"Làm mẫu thân , hận không thể để cho con trẻ cả đời đều không cần hiểu lòng người hiểm ác. Nhưng làm người khó, làm nữ nhân càng thêm khó. Giáng Thần nếu như còn giống như trước đây không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, chỉ sợ về sau lại phải chịu thiệt thòi lớn ."Ngữ khí của Tống thị trở nên thật ngưng trọng, "Ta vốn là tính qua thêm vài năm, chậm rãi dạy nàng biết đạo lý xử sự làm người. Nay nghĩ lại, như thế là sai . Ngươi xem lần này, là Giáng Thần vô tâm chi ngữ, hay là sau lưng có người đang sai sử nàng?"
Ninh ma ma vừa nghe, vẻ mặt nghiêm trọng, hai người vừa rồi đều chỉ xem Tô Giáng Thần là vô tâm chi ngữ, nhưng hôm nay xem ra, dựa vào tuổi tác của Tô Giáng Thần làm sao lại có thể biết được cái đạo lý trường ấu hữu tự này có thể áp chế được Lục di nương? Chẳng lẽ sau lưng thật sự có người nào đó sai sử Tô Giáng Thần? Nếu như đúng như vậy, chỉ sợ tiểu thư bị người lợi dụng, cũng là chuyện tình sớm hay muộn .
"Phu nhân, người xem..." Ninh mẹ khó xử ,nếu như quả thật là có người hữu tâm lợi dụng, lần này là giúp đỡ, nhưng còn lần sau? Lần sau phải chăng sẽ lợi dụng Tô Giáng Thần để tính kế phu nhân?

"Lần trước Giáng Thần không phải đã nói sao? Thiếu một ma ma ở bên người, ta vốn định đem ngươi cho nàng, nhưng bên người ta cố tình lại không thiếu được sự giúp đỡ của ngươi , về phần Hương ma ma con người này, tâm thuật bất chính, ta làm sao có thể đem nữ nhi phó thác cho nàng, càng nghĩ, Ninh ma ma, ngươi có người tỉ muội đồng hương , hoặc là người đáng tin nào không , hãy đề cử một hai người, cũng bớt cho ta giống như một kẻ mù , hai mắt một vùng tối đen , tìm một kẻ dụng tâm ác độc ở bên người nữ nhi hầu hạ." Tống thị nhìn Ninh ma ma , dường như nhìn ra suy nghĩ của Ninh ma ma, tiếp tục nói: "Ta cũng nghĩ qua, trở về Tống phủ lại muốn một ma ma lại đây, nhưng ngươi đã rời Tống phủ nhiều năm, phẩm tính làm người của những ma ma này đều không rõ ràng lắm, nếu như tìm một kẻ tâm thuật bất chính , đuổi cũng đuổi không đi, cung phụng cũng không được a."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.