Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 119: Chương 120: Bất Mãn





Tô Giáng Thần tiến vào sảnh, liền nhìn trong sảnh chính ,ở trên vị trí đông thượng thủ đang ngồi một vị lão thái thái, mặc một kiện áo choàng ngắn cổ tròn thêu hoa màu xanh mực, váy mã diện màu chàm thêu hình lá trúc, còn tiểu nử tử đứng ở bên người nàng , lại mặc một kiện áo màu vàng nhạt thêu hình hoa mộc lan , váy dài màu Nguyệt Lam thêu Thải Điệp , bối tóc kiểu song nha ,cài một đóa quyên hoa nhũ màu đỏ bạc .
Ấn tượng của Tô Giáng Thần đối với lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Uyển Uyển , sớm đã mơ hồ, nay lại trải qua một hồi, tất nhiên sẽ tỉ mỉ quan sát.
Triệu Uyển Uyển nhỏ hơn nàng mấy tháng, nhưng người lại thấp hơn nàng , thân hình cũng so với nàng gầy yếu hơn rất nhiều. Khuôn mặt chỉ bằng bàn tay mang theo một tia tái nhợt, đôi mắt to tròn, xem ra lúc này , chẳng những không hiện vẻ quyến rũ, ngược lại càng khiến cho người ta có cảm giác nàng ta gầy đến gió thổi bay.
Khi Triệu Uyển Uyển nhìn thấy cô gái xa lạ ở trước mắt , liền theo bản năng co lại núp vào bên người lão thái thái , đôi mắt to tròn mang theo một tia mê mang và kháng cự.
Lão thái thái khụ một tiếng, sau đó cười nói với Tô Giáng Thần : "Đây chắc là cháu nó đi, thực thật là xinh đẹp. Xem bộ dáng này, tương lai nhất định là một đại mỹ nhân."
"Lão thái thái nói đùa." Tống thị đáp lời nói: "Đứa nhỏ này, cũng chỉ được như vậy, có cố hơn nữa, cũng chẳng ra sao. Ngược lại là Uyển nhi, vừa nhìn chính là một mỹ nhân bại hoại, ngày sau a, chỉ sợ là mỹ nhân trăm dặm khó tìm. Tương lai nếu như ai thú được nàng, thực thật là có phúc khí."

"Mượn lời may mắn của ngươi." Lão thái thái cười cười, sau đó vẫy tay với Tô Giáng Thần nói: "Con lại đây, để bà cô nhìn xem ."
(* bà cô : ở đây mình chẳng biết nen gọi thế nào . Nhưng bà cô này là chị em với bà nội của nữ 9)
Tô Giáng Thần cũng hào phóng tiêu sái tiến lên hành lễ nói: "Bà cô vạn phúc."
Lão thái thái bắt lấy tay Tô Giáng Thần , đối với Tô Duệ nói: "Ngươi thực là có phúc khí, nên mới có một nữ nhi nhu thuận như vậy."
Tô Duệ uống một ngụm trà xong, đưa mắt nhìn nữ nhi của chính mình một cái, sau đó nói: "Dì, người đừng nên ở trước mặt nàng khen ngợi, không biết chừng người vừa khen ngợi, quay đầu lại càng thêm kiêu căng, không ra gì cả."
"Phụ thân." Tô Giáng Thần có chút giận dỗi, nói với Tô Duệ : "Ở trước mặt bà cô, người nên chừa cho nữ nhi một chút thể diện mới phải?"
"Dì, người xem xem, ở trước mặt ta đã bắt đầu nói đến thể diện rồi, đứa nhỏ này." Tô Duệ cười ha ha, trong mắt mang theo một tia sủng ái.
"Nương ——" Tô Giáng Thần cố ý biểu hiện ra một mật kiêu căng của bản thân, nàng thừa dịp lão thái thái không chú ý, chạy đến bên người Tống thị , dựa vào trong lòng Tống thị nói: "Phụ thân cũng không thương nữ nhi , trước mặt bà cô , lại lấy nữ nhi ta trêu ghẹo."
Tống thị điểm điểm cái trán nữ nhi nói: "Ngươi nha —— "
Triệu Uyển Uyển tránh ở một bên , nhìn về phía Tô Giáng Thần trong mắt tràn ngập hâm mộ. Mà Triệu lão thái thái liền đối với một ả nha hoàn bên người nói: "Còn không đem những thứ ta đã chuẩn bị cho tiểu thư mang ra đây, thật là không có mắt ,chỉ một việc nhỏ như thế còn cần phải phân phó?"
"Nếu như dì dùng không quen nha hoàn này, ta có thể giúp dì tìm vài đứa nha hoàn thoả đáng , vừa ý hơn, cũng là một chút tâm ý của vãn bối ." Tống thị vội vàng nói.

Trong mắt của Triệu lão thái thái hiện lên một tia lệ quang, lập tức dùng nụ cười che giấu đi ngay, nàng nói: "Cũng không phải dùng không quen, nha hoàn này, chính là đầu gỗ một chút, nhưng lòng trung thành vẫn có."
Tống thị cũng không nói gì nữa, nhưng Tô Duệ đã có điểm không vui , không biết có phải lời noí của Tống thị nổi lên tác dụng hay không, hay là do nguyên nhân khác, tóm lại Tô Duệ nghe những lời này, liền cảm thấy dì rõ ràng là lo lắng mình mưu hại nàng, chẳng lẽ mình sẽ vì một chút tiền tài kia mà đi mưu hại tỷ muội của mẫu thân sao? Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Tô Duệ xẹt qua một tia bất mãn.
Nha hoàn kia đem tráp mở ra, lão thái thái vẫy vẫy tay đối với Tô Giáng Thần , sau đó tự tay lấy thứ gì đó trong tráp. Tô Giáng Thần đến gần vừa nhìn, cư nhiên là một bộ đồ trang sức giá trị xa xỉ .
Trong mắt nàng xẹt qua một tia trào phúng, chỉ là một bộ trang sức, đã muốn đứng vững gót chân ở Tô gia sao?
Tống thị cũng nhìn ra là một bộ trang sức, nghĩ đến bộ trang sức mà mẫu thân đã tặng, không biết sao, trong lòng nàng có chút hoảng hốt, vì thế nàng nói với Triệu lão thái thái : "Bộ trang sức này quá quý trọng , trẻ con làm sao có thể dùng thư quý trọng như vậy ?"
"Ngươi không cần quan tâm , qua vài năm nữa, cháu nó lớn hơn một chút, cũng không biết bao nhiêu người đạp phá cửa đến cầu thân. Ta xem, đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi nhìn đến hoa mắt, không biết nên tìm một vị hôn phu như thế nào cho cháu nó đâu." Triệu lão thái thái cũng biết lúc này tặng những thứ này, xác thực có hơi quý trọng ,nhưng nàng là tới cửa để cầu xin che chở , ra tay tự nhiên cũng không thể quá keo kiệt, nàng nói tiếp: "Phong tục của Giang Nam chúng ta,từ nhỏ đã phải tích góp đồ cưới từng tí một , bộ trang sức này, coi như là góp một phần đồ cưới cho nàng ngày sau. Ngày sau, nàng xuất giá, ta lại cho thêm ." Nói tới đây, lão thái thái đột nhiên khóc nói: "Đáng thương cho vị tỷ tỷ kia của ta, cư nhiên không được tận mắt nhìn cháu gái xuất giá. Ta người làm làm muội muội này, dù thế nào, cũng phải thay tỷ tỷ làm tròn tâm nguyện này. Ngày sau đến Địa phủ nhìn mặt tỷ tỷ, cũng không uổng công chúng ta tỷ muội một hồi."
Tô Duệ cả người không được tự nhiên , lão thái thái đã chết lâu như vậy, cũng không có nhìn thấy dì gửi tin tức gì về, đừng nói gì đến tế bái, nay trước mặt mọi người, nói những lời này, rốt cuộc là đang rắp tâm điều gì? Tô Duệ càng cảm thấy lời nói của Tống thị là đối , người dì này cùng chính mình không hề có tình cảm gì, lần này đến Bình Châu, đơn giản là muốn dựa hơi của Tô gia nhiều tiền thế lớn, dựa thế chèn ép tộc nhân Triệu thị mà thôi.
"Phần tâm ý này của dì, bà bà (*mẹ chồng) trên trời có linh, nhất định ngậm cười nơi chín suối" Tống thị thấy mặt Tô Duệ lộ vẻ không vui, trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại khuyên Triệu lão thái thái nói: "Dì đã nhiều ngày đường xá mệt nhọc, không nên quá mức đau buồn, không bằng đi ăn một chút gì trước đầm đầm bụng cũng tốt."

Tô Giáng Thần nghe vậy, liền tiến lên đi nắm tay Triệu Uyển Uyển , thuận tay đưa bao tiền thưởng trong tay cho nàng nói: "Đây ,tặng uội, ta lớn hơn muội, là tỷ tỷ, nên tặng uội muội lễ gặp mặt." Kỳ thật, tuổi Tô Giáng Thần và Triệu Uyển Uyển hơn kém nhau không bao nhiều, tặng hay không tặng đều không sao cả. Bất quá, Tống thị đã đoán trước được lão thái thái sẽ tặng món đồ quý trọng , vì thế liền đặc biệt chuẩn bị một bao tiền thưởng lớn.
Triệu Uyển Uyển do dự có nên tiếp nhận hay không, nhưng Tô Giáng Thần không để cho nàng cự tuyệt, nhét vào trong lòng nàng, Triệu Uyển Uyển liền thuận tay mở bao tiền thưởng ra vừa nhìn, cư nhiên là một đôi vàng ròng kiềng khảm bảo thạch .
Triệu lão thái thái hít vào một hơi, đôi vòng kiềng vàng ròng khảm bảo thạch này, tuyệt đối không kém so với bộ trang sức của chính mình, tiếp theo chợt nghe Tống thị nói: "Đôi vòng kiềng này coi như là góp một phần đồ cưới cho Uyển nhi, dì đừng chối từ ."
"Dì vốn là người hào phóng nhất, làm sao có thể để cho nàng mất mặt được?" Tô Duệ hát đệm nói: "Uyển nhi thích đôi vòng kiềng này không? Con giúp muội muội mang vào đi."
"Vâng ạ." Tô Giáng Thần nghe theo, giúp Triệu Uyển Uyển đeo vào một cái vòng kiềng, sau đó cầm một cái vòng kiềng nói với nàng nói: "Cái này giữ lại lần sau mang, mỗi lần mang một kiểu , rất đẹp."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.