Bộ lạc Mộ Sắc tốn ba bốn ngày thời gian mà chuẩn bị, chà xát sợi dây chà xát đến lòng bàn tay sưng thành bánh màn thầu, mới đưa các loại vật lẫn lộn vào bao. Các loại súc vật bị trói cổ còn chưa hết dã tính, phát ra âm thanh lộn xộn lung tung, còn rước lấy mấy đợt mãnh thú tập kích.
Tát Tư mặc dù là giống cái, lại có sự quả quyết mà giống đực cũng không có, nói muốn rời đi liền không trì hoãn chút nào.
Trong lòng hắn biết rất rõ, nếu đối phương đoạt Lý Mộ Tư đi, vậy thì tuyệt không có đạo lý trả người về, cho nên ngồi chờ ở chỗ này căn bản là lãng phí thời gian —— đạo lý này nói thật ra thì rất dễ dàng, nhiều người cũng có thể nghĩ ra được, nhưng thật có thể tỉnh táo quả quyết đến nói đi là đi như Tát Tư thì lại không có mấy người. Khó trách hắn là một giống cái, lại có thể làm cho người ở cả bộ lạc đều nghe lời hắn.
Về phần chờ đợi Lý Mộ Tư có thể tự mình thoát khỏi bọn cướp, thần dũng giết trở lại. . . . Suy nghĩ một chút về cánh tay bắp chân nhỏ của Lý Mộ Tư, Tát Tư chỉ có thể không đành nhìn hết che mặt mo.
Tát Tư dọn dẹp đồ xong, mới đến đầm nước đen kêu Ma Da.
Ngày hôm sau Ma Da trở về liền biết được chuyện Lý Mộ Tư bị cướp đi, mặt đen tối, lại không hề nói gì, chỉ nhảy vào trong đầm lặn một vòng, thật vất vả mới được Ni Lỗ vét lên, thiếu chút nữa chết đuối. Càng về sau biết được quyết định di chuyển của Tát Tư, hắn gật đầu một cái cũng không phản đối, nhưng mỗi ngày làm xong chuyện của mình, liền đi xuống đầm lặn một vòng. Ni Lỗ đi theo hắn, thấy hắn không còn muốn nhấn chìm mình nữa, cũng để mặc hắn.
Ni Lỗ cũng là người thú trong bộ lạc, mà giống cái từ trước đến giờ là tài sản chung của bộ lạc, cho nên trong lòng Ni Lỗ cũng không chịu nổi. Nhưng bởi vì Lý Mộ Tư trước mắt đang mang thai con của Ma Da, Ma Da mới gấp gáp hơn thôi. Ni Lỗ nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay cả bộ lạc đã chuẩn bị công việc di chuyển xong, Tát Tư lại không thể không ngưng hẳn việc tìm tòi không có chút ý nghĩa nào của Ma Da.
Chờ hắn đi tới bờ đầm, kêu tên Ma Da một lát, mới thấy mặt nước vỡ ra, một bóng dáng khổng lồ màu đen xông ra, lại là cái đầu của Bảo La đã mấy ngày không thấy!
Bảo La giơ cao cái chi thịt, phía trên đang cuốn lấy con chó to Ma Da đầu óc choáng váng, ướt chèm nhẹp.
Khóe miệng Tát Tư thoáng chốc nhếch ra.
Bảo La không có phát giác, rất biết giúp người làm niềm vui dùng xúc tua cuốn lấy Ma Da, đảo lại, xúc tua đè bụng Ma Da, dùng sức nhấn, đẩy nước ra ngoài.
Ma Da suy yếu, không thể giãy giụa, vốn chuẩn bị rống một tiếng phát tiết buồn bực, miệng hơi mở, lại chỉ khạc ra một bụng nước, nội tâm tự nhiên buồn bực —— lúc nãy hắn chợt nhìn thấy Bảo La dưới nước, nhất thời kích động, quên lấy hơi rồi, khiến mình nghẹn gần chết, làm sao biết sẽ bị giày xéo thế này?
Tát Tư nhìn thấy Bảo La trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm. Người thú khác nghe thấy mùi của Bảo La mùi cũng rối rít vây quanh, ồn ào lộn xộn hỏi loạn.
Bảo La vẩy mái tóc quăn đen ướt chèm nhẹp, nhìn về phía Ma Da bị hắn đè trên đất, đôi mắt đỏ lên, vừa khẩn trương vừa khổ sở: "Thật xin lỗi, đều tại tôi, tôi. . . . không thể đưa Mộ Tư trở về."
Ma Da yếu đuối bò dậy, chỉ là, sau khi hắn bị Bảo La ép nước, nỗi phẫn nộ muốn giết người trong lòng lại biến mất.
Hắn lắc thân thể to lớn, khiến nước vẩy khắp nơi, cũng không nguyện ý hóa làm hình người, làm cho người ta nhìn ra thất vọng và khổ sở trong mắt hắn, cứ nằm trên mặt đất, chỉ dựng lỗ tai lên.
Bảo La xác thực nhớ con đường thông ra biển rộng, nhưng hắn không biết Lý Mộ Tư nửa đường sinh con, nên bị người cá trẻ đẩy vào ngã ba, cho nên, hơn ba ngày, hắn cứ bơi lên trước như bị điên, nhanh chóng xuyên qua trong những con sông gập ghềnh, lại vẫn không thể tìm được tung tích của Lý Mộ Tư. Thật may là, hơn ba ngày sau, sự điên cuồng trong đại não hắn dần dần rút đi, lý trí ngàytrở lại, rốt cuộc nhớ trước tiên phải quay lại bộ lạc, báo tin cho mọi người.
Trên đường về, không còn kích động, nên Bảo La rốt cuộc đánh hơi được mùi vị khác thường còn sót lại trong nước —— đó là bản năng của động vật sống dưới nước, tựa như cá mập, cho dù là đầu ngón tay rách da, bọn chúng cũng có thể ngửi được chút mùi máu tươi ở ngoài mấy cây số. Đây là một trong những sự bảo đảm lớn nhất để động vật sống dưới nước sống sót được trong biển lớn mênh mông.
Đáng tiếc, khi Bảo La men theo mùi vị đó xâm nhập sông ngầm hẹp hòi thì trên hòn đá còn dính đầy mùi vị đã không còn bóng người nào. Hiện trường để lại không ít dấu vết, Bảo La tra xét rồi. . . .
Các người thú đều dựng lỗ tai lên, ở một bên bàn luận xôn xao.
Gương mặt luôn hiện nụ cười của Bảo La nhíu lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tôi hoài nghi, người cá kia bị thương."
Người thú bình thường không hiểu rõ tộc biển, nên không rõ chân tướng —— người thú mà, bị thương không phải chuyện rất bình thường sao? Vết sẹo đều là vinh dự của giống đực! Giống cái luôn thích dáng vẻ bị thương của chúng tôi! Hê hê he he ~
Bảo La lại lắc đầu, ánh mắt sững sờ: "Không phải vậy, người cá không giống. Lúc tôi còn ở trong biển rộng thường nghe nói, người cá mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ dám tùy tiện bị thương, bởi vì máu bọn họ có mùi thơm vô cùng nồng nặc, có lực hút cực mạnh với rất nhiều sinh vật. Khi người trưởng thành trong tộc giáo dục chúng tôi cũng thường nói, làm người cá bị thương xong liền phải xoay người chạy mất."
Tát Tư thông minh, vừa nghe liền hiểu, sắc mặt trắng xanh tái đi, vuốt trái tim nhảy loạn thình thịch mờ mịt lẩm bẩm: "Vậy. . . . Vậy Mộ Tư cô ấy. . . ."
Trong ngày thường Lý Mộ Tư thường kề cận hắn, bởi vì không biết Lý Mộ Tư thường thường len lén chảy nước miếng với hắn, nên ấn tượng đối với Lý Mộ Tư thật tốt. Huống chi Lý Mộ Tư rốt cuộc có chút kiến thức, so với những người thú trong đầu toàn bắp thịt, người có chí hướng làm thầy tế như Tát Tư khẳng định nói chuyện hợp ý hơn với "Người làm công tác văn hoá" như Lý Mộ Tư. Qua qua lại lại, nói hai người là bạn thân cũng không quá đáng. Cho nên, trừ ra vũ khí "dì cả" giá trị khổng lồ mà Lý Mộ Tư có, chỉ tính tình cảm cá nhân mà nói, Tát Tư cũng không nỡ để Lý Mộ Tư gặp chuyện không may.
Bên cạnh phát lên một tiếng rống thảm thiết, Tuyết Mao Hống khổng lồ lung la lung lay đứng lên, hai mắt đỏ ngầu phẫn hận gầm thét ra tiếng về phía mặt đầm, vừa lên tiếng, lại phun ra một búng máu.
Lúc này mọi người đang bi phẫn mới luống cuống tay chân ấn chặt Ma Da, Bảo La cũng cuống quít khoát tay: "Ma Da anh đừng vội, đừng nóng vội, tôi. . . . Tôi không nói Mộ Tư nhất định đã xảy ra chuyện, người cá. . . . người cá rất lợi hại , hơn nữa, tôi còn phát hiện cái này. . . ." Hắn hóa ra một cái xúc tua, ngọa nguậy, ngọa nguậy, một giác hút ở trên hé ra, khạc ra một món đồ, rơi trên mặt đất.
Mọi người cùng nhau cúi đầu nhìn.
Một mùi máu tươi tản ra trong không khí, còn kèm theo mùi vị nồng nặc làm giống đực hưng phấn.
Ma Da không kịp chú ý cái đó của mấy giống đực bị mùi vị này kích thích đứng thẳng chọc trời, thân thể lảo đảo muốn ngã thoáng chốc đứng nghiêm, nhìn chằm chằm thứ đồ bị cái gì đó cắn xé không còn trọn vẹn, mặt chó hiện ra vẻ 囧 rõ ràng.
Tát Tư cũng tê cứng mặt, một hồi lâu, mới run run ra khóe miệng, nói: "Cái này. . . . Cái này chẳng lẽ là. . . . Thật là thứ tôi nghĩ?"
Lạc Nhĩ từ trong đám người thò đầu ra, ngồi xổm xuống, lộ vẻ mặt học hỏi vươn hai đầu ngón tay ngắt, đảo đảo, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối đúng! Tôi đã thấy lúc sinh Duy Ni!"
Người thú con từ trước đến giờ luôn sinh trưởng nhanh, hôm nay gấu Duy Ni mới chỉ một tháng tuổi, nhưng đã cao tới nửa thước, bởi vì điều kiện cuộc sống tốt, nên thân mình mập mạp linh hoạt, cứ như một quả bóng, khi chạy bộ lông đen nhánh lắc lư như nước chảy, phản xạ ra một tầng ánh sáng nhạt.
Lúc này, hắn cũng vui vẻ chạy theo trưởng bối trong tộc tới vây xem, nghe được tên của mình, lập tức phe phẩy cái đầu tròn vo, vểnh cái đuôi ngắn đầy đặn lên cọ vào người Lạc Nhĩ, cố gắng thắng được sự yêu thích của giống cái cho cha mình, tranh thủ có thể ôm giống cái về nhà vào mùa mưa sau.
Nghe vậy, Tát Tư cũng chỉ có thể tin chắc, đây, xác thực là. . . . . Cuống rốn!
Má ơi! Cuống rốn!
Hắn vừa mừng vừa sợ nhìn Ma Da, chỉ thấy người cha trẻ tuổi kia sững sờ một lát, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thân thể yếu đuối cầm cự không nổi, mắt híp lại, hôn mê bất tỉnh, vô cùng giống phản ứng của Lý Mộ Tư ngày đó —— thật không hỗ là vợ chồng!
Bảo La đoán không lầm, Lý Mộ Tư đang trên đường chạy trốn.
Người cá trẻ vì cứu Lý Mộ Tư mà không sợ hãi cắt cổ tay, mặc dù hắn nhớ tộc nhân đều cường điệu hàng vạn hàng nghìn đừng để mình bị thương, nhưng dù sao từ nhỏ sống trong đất nước người cá, thỉnh thoảng bị thương cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, rốt cuộc không có chân chính để ở trong lòng, trong lòng còn vui sướng hài lòng vì mình dũng cảm vô cùng!
Không quá bao lâu, phiền toái đã tới rồi.
Lý Mộ Tư ăn không quen cá sống, không thể ăn như hổ đói giống hai bé bánh ngọt, mới vừa ăn một lát, chợt nhìn thấy người cá trẻ và hai bảo bối nhỏ đều khác thường.
Người cá trẻ lo lắng vỗ cái đuôi vào mặt nước, hai con người thú nhỏ không ngừng dùng móng vuốt cọ xát mặt ngoài hòn đá, lỗ tai nhạy bén dựng lên, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô nhỏ nhẹ, đầu nhìn bốn phía, vừa nóng nảy vừa mê mang.
Cũng không lâu lắm, trên vách đá ướt nhẹp hai bên huyệt động phát ra âm thanh sàn sạt, giống như có đồ vật gì đó đang đến gần.
Lông măng trên lưng Lý Mộ Tư dựng thẳng hết, hai người thú nhỏ chen chúc tại bên người cô, che chở cô ở giữa, người cá trẻ nhanh chóng bơi tới trước người Lý Mộ Tư, không chút khách khí há mồm kêu gào.
Sóng âm không tiếng động tập kích vào bóng tối, trong bóng tối nhất thời vang lên một loạt âm thanh như mưa rơi. Chỉ là, sóng âm kia lại đụng vào tường phản xạ về, chỉ chốc lát sau, Lý Mộ Tư đã cảm thấy hoa mắt, đầu kêu ong ong, ngực bị đè nén, nằm ở mép nước nôn ra —— mặc dù cô không phải trực tiếp bị sóng âm công kích, nhưng bốn phương tám hướng phản xạ đến vẫn không chịu nổi. Ngay cả hai con Husky nhỏ cũng chân trái vấp chân phải, lảo đảo giống như uống rượu say, chỉ có thể kêu loạn NGAO...OOO NGAO...OOO.
Thật may là, người cá trẻ cũng không muốn tổn thương ba mẹ con Lý Mộ Tư, rất nhanh câm miệng, lôi Lý Mộ Tư rút vào trong nước, miệng hơi mở, đôi tay vẽ một cái, một quả khí cầu có đường kính cỡ hai thước được tạo ra trong tay hắn, giống như là bị hắn nhổ ra, nhanh chóng đẩy ra nước chảy quanh vùng ngực hắn.
Đây chính là ma pháp thiên phú của người cá? Lý Mộ Tư sững sờ, sau đó bị người cá đẩy vào.
Lần trước bị người cá trẻ bắt, vì choáng váng, nên cô không hiểu tình trạng, sao có thể chính mắt thấy được chuyện thần kỳ như vậy?
Lý Mộ Tư hơi phát điên, như đưa đám phát hiện "suy luận khoa học" mà trong quá khứ mình tự cho là đúng sợ rằng không thể thực hiện được.
Hai con Husky nhỏ thấy mẹ bị người ta bắt đi, mặc dù làm động vật da lông, bản năng ghét nước, vẫn bùm bùm nhảy xuống, gào khóc kêu với người cá trẻ.
Hắc Lâm Sâm hung hãn vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, đạp bốn bắp chân bơi đến thật nhanh, xông lên liền cắn cái đuôi cá màu bạc nổi lên mặt nước của người cá trẻ.
Người cá trẻ bị đau, giơ cái đuôi lên lắc lư, Hắc Sâm Lâm một mực cắn đuôi của người cá trẻ, ánh mắt hung ác, dù là bị hất ra liên tục nhưng vẫn không chịu nhả ra.
Đề Lạp Mễ Tô cũng cuộn đuôi thành vòng tròn, ra sức huơ bốn cái chân, lao về phía bọt khí bao quanh Lý Mộ Tư như một mũi tên, quơ múa móng vuốt dùng sức kéo ——
Chỉ nghe một tiếng xì, mặt chó của Đề Lạp Mễ Tô đụng vào bọt khí cái bộp, tạo ra một cái hố có thể vùi lấp bé, khiến gương mặt cũng bị ép dẹp.
Sau đó, chỉ thấy cả người bé không ngừng lõm xuống, rốt cuộc, bé Husky nhỏ đã lăn vào nguyên vẹn, lăn đến Đề Lạp Mễ Tô đầu óc choáng váng, nửa ngày không tìm được phương hướng, lúc bò dậy còn lệch trái lệch phải. Lý Mộ Tư bị sợ đến ôm chặt bé vào trong ngực.
Bên kia, Hắc Sâm Lâm đang cắn cái đuôi của người cá trẻ trợn tròn mắt —— mẹ không có, em gái cũng mất?
Hắn ngẩn ngơ, miệng buông lỏng, phịch một tiếng ngã vào trong nước.
Người cá trẻ giận dễ sợ, nâng cái đuôi lên đánh bốp bốp vào đầu Hắc Lâm Sâm, lúc này mới tức giận nhét cậu vào trong bọt khí, ném cho Lý Mộ Tư, chỉ là vẫn có chút bất mãn nhe ra hàm răng sắc nhọn hình tam giác, hù dọa cả nhà Lý Mộ Tư.
Những chuyện này nói thì chậm, kì thực chỉ xảy ra trong nửa phút, vừa đúng lúc này, tiếng xào xạc trên bờ đuổi gần. Lý Mộ Tư và người cá trẻ đồng thời mở lớn miệng, da đầu loạn nổ.
Chỉ thấy trên bờ có đủ loại trùng hình thù kỳ quái bò đầy rậm rạp chằng chịt, chỉ sợ các sinh vật sống trong huyệt động đó đều đến cả.
Không ít con trùng bị chen xuống nước, phát ra tiếng rơi xuống nước thật nhỏ, dầy đặc một tầng. Liếc mắt nhìn qua, tựa như một đống mực nước màu đen đang nhuộm dần mặt nước.
Lý Mộ Tư chỉ sững sờ một lát, liền phát hiện có cái gì không đúng, vội tựa sát vào bọt khí nhắc nhở người cá trẻ còn đang kinh hoàng —— mấy con trùng kia căn bản không phải bị đẩy xuống, mà là đang có ý thức đến gần bọn họ! Chờ mấy con trùng trải khắp mặt nước, bọn họ sẽ không còn đường sống!
Người cá trẻ ngẩn ngơ, luống cuống tay chân đẩy bọt khí chìm vào trong nước, hoang mang sợ hãi bơi về phía biển rộng. Nhưng trong chốc lát, hắn liền chú ý tới, trong nước cũng có rất nhiều cá đi theo bọn họ!
Mấy con cá kia không phải con nào cũng lợi hại đến mức có thể uy hiếp hắn. . . . Nhưng cảm giác bị nhiều cá cắn cái đuôi cũng không tốt!
Người cá trẻ khóc không ra nước mắt quay đầu lại liếc mắt nhìn một đoàn rậm rạp chằng chịt sau lưng, chỉ cảm thấy cái đuôi đã lắc lư đến đau xót.
Ô ô, ba, mẹ, cứu mạng!
Lý Mộ Tư ngược lại yên lặng ôm hai đứa vé không lên tiếng, không cho người cá trẻ thêm phiền toái.
Vào lúc này trong lòng cô đang bốc lên chủ ý xấu đâu —— cái khí cầu này cũng không phải là phòng ngự tuyệt đối, tựa như Đề Lạp Mễ Tô chui vào đây, khi nó bị đả kích trí mệnh thì cũng sẽ bị phá, có thể ra vào.
Chỉ là, cơ hội chỉ có một lần, cô nhất định phải nắm chặt, không thể ép người cá trẻ thật sử dùng hàm răng sắc bén của hắn cắn cô một cái.
Ban cho tôi lực lượng đi, Shera (nữ nhân vật chính trong hoạt hình She-Ra: Princess of Power, là một cô gái vô cùng mạnh mẽ)!
Lý Mộ Tư ngửa mặt lên trời, âm thầm nắm quyền!