Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 44




Người tới có một mái tóc ngắn màu xám tro, vô cùng bình thường, cả người nhếch nhác biểu hiện hắn đã gặp không ít khó khăn, cho nên, đối với có vẻ vô cùng cảm kích khi bộ lạc Mộ Sắc nguyện ý cung cấp che chở tạm thời cho hắn, khi hắn phát hiện người lãnh đạo tạm thời của bộ lạc này là một giống cái, hắn lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó tò mò nhìn Tát Tư hai lượt, lúc này mới đi về phía Tát Tư với thân mình khổng lồ.

Trên người của hắn có không ít vết máu, mùi máu nồng nặc, mùi bùn đất, mùi mồ hôi hỗn hợp lại cùng nhau, đừng nói là đối với khứu giác bén nhạy như người thú, ngay cả Lý Mộ Tư cũng thiếu chút nữa không chịu nổi, Tư Nạp Khắc không chút nào khách khí bịt kín lỗ mũi, lớn tiếng kêu la: "A a a, gặp quỷ, đây là cái mùi đáng chết gì!" Đáng tiếc miệng hắn nói đến đây, thì ánh mắt không có ý tốt cư nhiên sáng loáng liếc về phía Hoắc Khắc luôn luôn phát ra mùi vị bảnh bao, ý xấu. . . . Quả thật thẳng thắn đến mức hoàn toàn không cần đoán.

Hoắc Khắc bị khiêu khích nhưng bởi vì cực độ tự tin nên hoàn toàn không thu được công kích khinh bỉ, cực kỳ tự nhiên sờ soạng mái tóc lửa đỏ của mình một cái, dùng giọng nói tiếc nuối nói với hắn: "A, tôi hiểu, người ngây thơ giống như cậu. . . . thì không cách nào hiểu được sức quyến rũ của giống đực." Mặc dù đến phần giữa hắn đột nhiên hạ thấp giọng điệu, nhưng mặc cho người phương nào cũng có thể từ giọng nói thoải mái nghe rõ hai chữ "ngây thơ".

Tư Nạp Khắc ngây ngốc trong chốc lát, lập tức dựng lông, trong cổ họng phát ra âm thanh xèo xèo vọt về phía Hoắc Khắc, cánh tay đánh qua, gặp Hoắc Khắc vượt qua liền gập thân thể mềm mại lại, miệng liên tiếp mắng to: "Tên người chim ghê tởm này, đáng chết, tôi nhất định nhổ hết lông của cậu"

—— Việc này không thể trách hắn, tựa như đàn ông không thể nói không được, phụ nữ không thể nói không muốn, nói người thú ngây thơ? A, cũng chính là ý đó, phải biết, dấu hiệu thành niên của người thú là hóa hình, mà chỉ có hóa hình. . . . Khụ, mới có quyền lợi theo đuổi giống cái! Dưới tình huống này, ngây thơ chẳng phải tương đương với nói, tiểu tử, cậu còn chưa mọc lông ra đủ, làm sao mà xxoo được?

Tát Tư lúng túng vịn cái trán, người tới tò mò nhìn một màn này, khi không ít người thú chung quanh đều kề vai sát cánh a a ồn ào lên, còn không ngừng kích động, thì vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của hắn quả thật cũng sắp chảy ra.

Tát Tư chỉ có thể bất đắc dĩ che giấu giải thích: "Chuyện này, thỉnh thoảng, mọi người cần một chút thủ đoạn để làm tinh thần hưng phấn."

Hắn liếc Bảo La đàng hoàng đứng ở bên cạnh mấy người, trong lòng chợt vô cùng cảm khái: vì sao người thú gia nhập bộ lạc không thể đều là loại người quy củ đàng hoàng này?

Nghĩ như vậy, lập tức tán dương nhìn Bảo La hai lần, Bảo La không rõ chân tướng nháy nháy mắt, len lén liếc về phía Lý Mộ Tư, ánh mắt khống chế không được quét qua cái mông Lý Mộ Tư, trong lòng mặc sức tưởng tượng: hưng phấn tinh thần. . . .

Tát Tư không biết một câu nói của hắn sẽ làm Bảo La nghĩ tới phần bỉ ổi này, chỉ liếc qua mấy con Thỏ Tộc đang tay chân luống cuống vì các người thú rầm rầm rầm đánh nhau, không khỏi cảm thấy mệt mỏi: ai, nếu như quá thành thật, hiển nhiên cũng không quá tốt!

Người tới lau mặt một cái, khiến vết máu và bùn đất lại dính đầy mặt, càng thêm lộ ra vẻ nhếch nhác, chỉ có lúc cười thì hai hàm răng trắng vẫn chỉnh tề lại tỏa sáng lấp lánh —— làm người thú, hiển nhiên, răng nhất định phải tốt!

"Chào mọi người, tôi là Tề Cách Nhĩ, là người thú đến từ bộ lạc Đông, tôi là một thuần dưỡng sư, lần này xâm nhập dãy núi Ba Sa Khắc là vì bắt một số thú dữ dũng mãnh trở về, không ngờ đi lầm đường, không có cách nào trở về đúng hạn, bị mùa mưa giữ lại trong rặng núi, thật may là tôi cụng không xui lắm, cuối cùng thành công xuyên qua dãy núi, đi theo triền núi, đáng tiếc, hiển nhiên tôi cũng không may mắn gì, chỗ tôi đi đến không phải phương hướng mà tôi đi vào mạch núi!"

Người thú tự xưng Tề Cách Nhĩ khổ não gãi đầu, khiến cho mái tóc ngắn màu xám tro bị dính máu và những thứ không rõ là gì của hắn càng rối rắm hơn.

"Trời! Người thú bộ lạc Đông? Đây là một bộ lạc lớn, nhưng hình như cách nơi này rất xa?" trên mặt Tát Tư đã hoàn toàn không nhìn ra sự cuồng nhiệt dành cho phương pháp thuần dưỡng thú, ngược lại lộ vẻ tò mò bắt đầu dò thăm thân phận của Tề Cách Nhĩ.

Ánh mắt Tề Cách Nhĩ sáng lên: "Anh biết bộ lạc của chúng tôi sao? Vậy thì tốt quá! Anh có bitế đường đi không? Tôi đã bị vùng núi này làm choáng rồi."

Tát Tư cười cười: "Đúng, tôi biết rõ về phía đông, nhưng. . . ." Hắn nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt mê mẩn ngẩn người, "Có rất ít người không biết bộ lạc lớn mạnh này. Bộ lạc chiếm cứ cả bình nguyên Mida Garth mà!"

Tề Cách Nhĩ nghe vậy không khỏi nghi ngờ cúi đầu: "Bình nguyên Mida Garth? Không không không, bình nguyên Mida Garth không phải do bộ lạc chúng tôi độc chiếm, đó là sân săn bắn chung của chúng tôi và bộ lạc Tây, chậc, mấy tên ngu xuẩn ở bộ lạc Tây kia..." Hắn bất mãn lẩm bẩm thầm mắng đôi câu, sau đó lập tức bổ sung trước cái nhìn soi mói của giống cái, "A, chỉ là, lãnh thổ bên cạnh con sông Sâm Đạt và bình nguyên Mida Garth thì thuộc về chúng tôi!" Hắn nói xong cười lên ha ha, giống như là tự hào.

Tát Tư cũng cười yếu ớt một chút: "Là vậy sao? Chúng ta đã thật lâu không hề rời khỏi nơi này. Chỉ là, nếu như cậu muốn tạm thời gia nhập bộ lạc của chúng tôi, tôi nghĩ tôi phải bảo đảm an toàn cho thành viên bộ lạc chúng tôi trước mới được. Cậu tin chắc sau khi cậu trộm trứng của ưng đen ba móng, thì những ác điểu đó sẽ không đuổi giết cậu chứ?"

Tề Cách Nhĩ ngạo nghễ hất cằm lên: "Đó là đương nhiên! Một thuần thú sư thành công không chỉ có thể khiến lũ dã thú này nghe lời, thuần thú sư mà cả ấu thú cũng không thể an toàn lấy đi, thì tuyệt đối không có khả năng được đến lão sư thừa nhận." Hắn giơ ngón tay cái lên chỉ chỉ mình, nhếch miệng cười một tiếng, "Đó hiển nhiên không phải là tôi, đây đã là lần thứ ba tôi xâm nhập dãy núi Ba Sa Khắc rồi."

Lý Mộ Tư không nhịn được chen vào một câu: "Mặc dù là lần thứ ba, nhưng dường như anh vẫn lạc đường."

Tề Cách Nhĩ lập tức nói lảng ra chuyện khác: "A, tại vì, tôi là lần đầu tiên gặp được bộ lạc ở khu vực này, trước kia có nghe nói ở trong chỗ sâu sơn mạch có tộc chim, không ngờ bên kia dãy núi còn có bộ lạc người thú khác, các cậu có thể sống hòa bình với tộc chim, thật đúng là lợi hại." Hắn quan sát Hoắc Khắc bị Tư Nạp Khắc cuốn lấy, không bay lên được, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.

Bọn Tát Tư đều mím môi cười, không muốn chọc phá sư vụng về của hắn. Chỉ là, Tát Tư đã tin lời của hắn, không phải bởi vì chuyện gì khác, mà là vì giọng điệu không cam không nguyện hận không thể len lén cắn hai cái khi nói về bộ lạc Tây của hắn —— haibộ lạc lớn sống chung vốn là như vậy, cũng không có thể tùy tiện nâng xung đột quá lớn, thường ngày xích mích lại luôn là không ít. Đối vớiviệc này, Tát Tư có xuất thân không kém hiểu rõ vô cùng.

Thấy bọn Ma Da còn chưa có trở lại, Tát Tư tạm thời quyết định chờ đợi, thuận tiện học hỏi Tề Cách Nhĩ.

Người thú ngay thẳng nhiệt tình khi đối mặt giống cái thì lòng cảnh giác luôn không tự chủ giảm xuống N lần, Tát Tư có nội tâm tỉ mỉ rất dễ dàng đạt được chuyện hắn muốn biết, Lý Mộ Tư không muốn quấy nhiễu bọn họ, đứng xa xa nhìn, chỉ thấy Tát Tư mặc dù trò chuyện không chút để ý, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng sẽ sáng lên, không khỏi âm thầm lầm bầm: "JQ! Có JQ! Tuyệt đối!" Trái tim không khỏi chua chát, lệ rơi đầy mặt nghĩ: gào khóc ngao, đại nhân Sephiroth có đủ xinh đẹp và trí khôn, mối tình đầu vô vọng của cô! Thật sự là vô vọng rồi!

Nhưng, chỉ chớp mắt, thấy Ân Lợi Nhĩ bị Tát Tư khát vọng kiến thức ngầm hạ chỉ thị không cho phép đến gần quấy rầy mà mặt đen thui đứng ở cách đó không xa nhìn chòng chọc hai người, Lý Mộ Tư liền thấy thoải mái: xem anh nhe răng đe dọa tôi, hại tôi bỏ qua đại nhân Sephiroth của tôi!

Cô nói lẽ thẳng khí hùng, không chút nào kiểm thảo mình căn bản là rất sợ chết —— suy nghĩ một chút nếu một ngày nào đó, mình thâm tình nhìn Tát Tư, lấy dũng khí thổ lộ với anh ấy, lại bị anh ấy kinh ngạc trả lại một câu "Mộ Tư! Chúng ta đều là giống cái a!" Lý Mộ Tư đã cảm thấy, tâm linh kiên cường của mình nhất định không chịu đựng nổi một kích trí mạng này.

Nghĩ như vậy, suy nghĩ không nhịn được lại bay xa một chút, ngộ nhỡ ngộ nhỡ! Giống cái nào đó thật có khuynh hướng yêu X thì sao (cư nhiên thành yêu X rồi, có ai đáng thương hơn cô không? Có không?) bị chính mình nhúng tay, rất dễ dàng kích thích lòng khiển trách của đám giống đực vốn cung cầu không thăng bằng này. Lý Mộ Tư run lên, nghĩ đến, nói không chừng, đến lúc đó, mình đang OOXX với ông xã không dễ có được, cửa chính lại rầm một tiếng bị người ta đạp mở ra, một giống đực không thể nhịn được nữa vọt thẳng vào, giành nhau. . . .

Vậy. . . . Vậy thì thật là quá bi kịch! Có thể còn phát triển trở thành trường hợp kinh khủng hai vợ chồng đồng thời bị X, năm sau cùng nhau nắm chặt đôi tay khích lệ nhau cùng sinh con không?

Trái tim đã càng ngày càng không có hạn cuối của Lý Mộ Tư cũng bị cảnh tượng tưởng tượng này đả kích thành từng mảnh. . . . . .

Sắc mặt Lý Mộ Tư trắng nhợt, ôm lấy đầu điên cuồng lắc —— a a a a! Vì sao! Vì sao! Chẳng lẽ đây chính là không có bỉ ổi nhất, chỉ có bỉ ổi hơn trong truyền thuyết sao? Lý Mộ Tư! Làm phái nữ thuần khiết thiện lương, cô nhất định phải cầm giữ!

Lý Mộ Tư ôm đầu ra sức giùng giằng trong lòng, nặng nề nắm quyền.

Chợt trước mặt hiện ra thêm cái tay, phía trên nâng một cái trứng trắng bóng.

Lý Mộ Tư ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Cách Nhĩ cười hì hì nhìn cô: "Nếm thử xem, chính tôi ở trong chỗ sâu sơn mạch tìm trứng của loài nhện Bồ Đào, vô cùng ngon đó!"

Lý Mộ Tư kinh hãi lui về phía sau, nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Mễ Hiết Nh ĩbên cạnh đang hơ một quả trứng trên đống lửa, chuẩn bị đợi lát nữa nướng chín liền đút cho Lạc Nhĩ còn đang hôn mê.

Một màn này. . . . . .

Lý Mộ Tư bắt lấy cánh tay của Mễ Hiết Nhĩ hất cái trứng kia ra: "Chớ ăn!"

Mặt của Tề Cách Nhĩ không tự chủ được thay đổi, chốc lát liền khôi phục như cũ, vô tội nhìn lại Tát Tư.

Tát Tư cũng nắm một cái trứng trong tay, buồn cười nói: "Mộ Tư thử xem, trứng của nhện Bồ Đào xác thực vô cùng ngon. Lần này tuyệt đối không phải là thứ ngổn ngang gì." Nói xong vô tội nhún nhún vai.

Lý Mộ Tư nghiêng đầu, thầm nghĩ trứng! Lại là trứng! Đáng thương mình hai lần nhìn thấy trứng, thì không lần nào có trí nhớ tốt đẹp! Lần thứ nhất thì phát xuân, lần thứ hai . . . trong trứng cư nhiên toát ra con sâu! Đây không phải là phản xạ có điều kiện sao?

Lý Mộ Tư quyết định, ăn thì nhất định phải ăn, dưới điều kiện này, lãng phí là đáng xấu hổ, nhất là cái trứng dinh dưỡng phong phú hơn nữa không thường có, nhưng mà, mình có thể khiến nó không còn hình trừng!

Cô lấy trứng ra, rồi ném tảng đá vào trong đống lửa, sau khi cháy đỏ lên, đặt hai quả trứng lên, nướng ra một viên đá, mới khí định thần nhàn gõ vỏ trứng ra, rải phẳng ở trên tảng đá, nhếch miệng cười một tiếng với mọi người: "Chúng ta ăn trứng chiên!"

Tất cả mọi người chỉ biết nướng và luộc bị dọa, tò mò vây lại, Lý Mộ Tư dương dương hả hê bắt đầu truyền thụ văn hóa ẩm thực mà cô ăn ra được, Tề Cách Nhĩ phía sau đám người nhìn chằm chằm mấy cái trứng tươi nướng xèo xèo lúc trắng lúc xanh, cũng không ai thấy.

Bởi vì chưa từng ăn kiểu này, các người thú cũng đưa đầu ngón tay thận trọng vê một phần nhỏ nếm nếm, sau đó tiến đến cùng một chỗ bàn luận xôn xao: "Cũng không tệ lắm."

"Chẳng qua tôi cảm thấy sống ngon hơn."

"Đúng vậy đúng vậy, thật ra thì tôi cũng cảm thấy vậy."

Lý Mộ Tư chậm rãi quay đầu lại, nhìn đám người thú đang ở sau lưng cô không nể mặt bàn bạc: "Mấy người là đám dã thú ăn tươi nuốt sống!"

Mấy người thú cười he he quay đầu lại nhìn cô, mặt Lý Mộ Tư quả thật liền biến sắc, nằm ở một bên nôn mửa liên hồi —— ăn tươi nuốt sống! Má nó! Cô không để ý liền nhớ lại cảnh tượng kia rồi!

Xem ra, muốn sống chung hài hòa với đám dã thú này, tim của cô còn phải tăng cường!

Tát Tư bên cạnh vội hỏi: "Thế nào? Không thoải mái?" Đưa tay tới sờ Lý Mộ Tư.

Thế giới này hiển nhiên còn chưa có tạo ra phương pháp chẩn đoán bệnh, cho dù là bác sĩ chữa bệnh, trừ phi là biết bệnh nhân, nếu không phần lớn chỉ là bằng kinh nghiệm. Cho nên Tát Tư cũng không khám ra cái gì .

Lý Mộ Tư lau miệng, thầm nghĩ "Hai ngày nay xác thực có chút không thoải mái, chẳng lẽ là mấy ngày qua ấy ấy nhiều quá, hung khí cực dài kia đâm vào dạ dày rồi sao?"

Loại bệnh này. . . . Đánh chết Lý Mộ Tư cũng không nói ra, vì vậy chỉ cười khúc khích, thầm nghĩ OOXX quả nhiên rất tổn thương! Phải tiết chế! Tiết chế!

Chỉ là sau đó liền lệ rơi đầy mặt: nghĩ cô không muốn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.