Khí Phi Hồ Sủng

Chương 36: Thủ đoạn




Hai người có chút chật vật trở về Ngự Thiên Điện, chuyện đầu tiên là kêu người lấy quần áo tới, thật sự là quần áo trên người hai người có chút khó coi, quần áo Hiên Viên Mị bị mất đi 1 ống tay áo, mà quần áo Thuỷ Nguyệt Linh lại bị Hiên Viên Mị kéo tới có chút rách rưới.

“Thuỷ Nhi, ta giúp nàng mặc!” Hiên Viên Mị toàn thân trần truồng, trên tay cầm y phục Thuỷ Nguyệt Linh đến trước mặt nàng..

Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, khẽ cười nói, “Chàng xác định bản thân sẽ không hoá thành sói?”

Hiên Viên Mị không trả lời nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cảm giác da thịt kề nhau làm cho hắn có chút thất thường, nhìn người nàng đầy dấu hôn, con ngươi màu đỏ lại càng đỏ giống như chảy máu, bàn tay to lớn đã tự động di chuyển trên lưng nàng..

Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, bĩu môi, cầm lấy quần áo trên tay hắn, “Hay là để ta tự mặc đi!”

“Uhm, Được!”

Thuỷ Nguyệt Linh bất đắc dĩ nhìn hắn, “Mị, chàng không buông ta ra, làm sao mà ta mặc?”

Hiên Viên Mị không tập trung nói, “Vậy thì đừng mặc nữa!”

“Hiên Viên Mị!” Mặc dù nàng cũng rất hưỡng thụ cảm giác thân mật với hắn, nhưng mà hiện tại nàng muốn đi xem nữ nhân điên kia một chút, đả thương người của nàng, nàng sẽ làm cho nàng ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết!.

Nhìn sát ý trong mắt nàng chợt loé lên, Hiên Viên Mị thở dài một tiếng, cầm lấy quần áo trên tay nàng giúp nàng mặc vào, nhưng mà vẻ mặt tiếc nuối kia, thật sự là…Làm cho người ta rất buồn cười!

“Thuỷ Nhi…!”

“Khụ khụ…Ta không có cười chàng…Ừm…” Trong mắt vẫn mang theo nụ cười như cũ, cánh tay vòng ở cổ hắn, mặc cho hắn hôn..

Ôm thân thể mềm mại của nàng, Hiên Viên Mị thở dài nói, “Như vậy thật tốt!”

Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh mang theo nụ cười, dịu dàng nói: “Mặc quần áo nhanh lên, chúng ta đi xem đoá hoa nát mà ngươi chọc trúng!”

Hiên Viên Mị một bên lấy áo bào màu đen khoát vào người, vừa nói, “Ta thề, trừ nàng ra, ta không có trêu chọc nữ nhân khác!” Đều là do những nữ nhân kia tự mình trêu chọc tới hắn!.

Thuỷ Nguyệt Linh hừ hừ hai tiếng, từ chối cho ý kiến, kéo hắn đi ra ngoài, vừa ra Ngự Thiên Điện đã gặp Vưu Diệc.

Vưu Diệc quét một vòng quanh người Hiên Viên Mị, thấy hắn không có sao mới yên lòng, oán trách nói, “Tại sao các ngươi đi tới mấy ngày mới trở về? Mị, cái đám thần tử kia cũng cho là ngươi bị hồ ly tinh gạt bắt đi!” Vưu Diệc càng nghĩ càng thấy buồn cười, bọn họ chắc chắn không hề nghĩ tới việc thân xác thật của bệ hạ bọn họ là hồ yêu!.

Ánh mắt Hiên Viên Mị lạnh lẽo, Thuỷ Nguyệt Linh thấy thế vỗ lên mu bàn tay của hắn, không để ý nói, “Chàng cứ coi như đó là lời khen đi! Không phải hồ ly tinh toàn là mỹ nhân sao?”

“Cũng có con xấu xí!” Vưu Diệc không biết điều mà chen miệng vào..

Thuỷ Nguyệt Linh dựa vào người Hiên Viên Mị, khoé miệng nhếch lên, lười biếng mà quét mắt nhìn hắn, “Làm sao mà ngươi biết? Có ngươi xấu sao?”

“Ta xấu?” Giọng nói cất cao, làm cho Thuỷ Nguyệt Linh có chút ghét bỏ mà nhíu mày.

Vưu Diệc kích động nói, “Ta xấu chổ nào hả? Ta chính là anh tuấn kiệt xuất, khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, tác phong nhanh nhẹn…Này…Đợi ta với!”.

Thuỷ Nguyệt Linh lôi kéo Hiên Viên Mị vừa đi vừa lắc đầu thở dài, “Không cần để ý kẻ điên!” Trực tiếp gạt bỏ tiếng kêu phía sau..

Vưu Diệc bước vài bước đuổi theo, tiếp tục lải nhải, “Ta nói cho ngươi biết, tuy ta không có một bộ dạng yêu nghiệt như Mị, nhưng mà…”

Hắn chưa kịp nói xong, Thuỷ Nguyệt Linh trực tiếp cắt ngang lời nói của hắn, “Coi như là ngươi tự biết mình!”

Vưu Diệc giận tới mức la to, “Ngươi có ý gì?” Người ta nói thế nào cũng là mỹ nam yêu tộc! Nữ nhân này lại không để mặt mũi cho hắn!

Nhìn Hiên Viên Mị vẻ mặt tràn đầy ý cười, vẻ mặt Vưu Diệc càng thêm tức giận, nhưng chỉ hừ hừ hai tiếng, sau đó mệt mỏi đi theo phía sau hai người, ai bảo hắn không có chổ dựa chứ? Thân phận của hắn không sánh bằng Mị, đánh cũng đánh không lại Mị, cho nên hắn làm sao dám ức hiếp nữ nhân của Mị chứ!.

Thuỷ Nguyệt Linh cười cười, hắn có mấy phần giống với Âu Dương Mặc, không phải là nàng vô duyên vô cớ tìm đến hắn gây phiền toái, ai bảo hắn lúc đó không ngăn cản Hiên Viên Mị? Nói thẳng ra là, nàng là giận chó đánh mèo!

Nếu để cho Vưu Diệc biết nguyên nhân, hắn nhất định sẽ kêu oan, hắn sao có thể là đối thủ của Hiên Viên Mị? Làm sao có thể ngăn cản được Mị?.

Lam Phiêu Vũ nhìn thấy Hiên Viên Mị liền kích động đứng lên, “Hiên Viên Mị, mau thả ta ra ngoài! Nếu không phụ hoàng ta sẽ không bỏ qua cho người!”

Thuỷ Nguyệt Linh biết thân phân của Hiên Viên Mị sợ rằng không phải chỉ là một hoàng đế Huyền Quốc, nhưng mà nếu hắn không muốn nói, nàng cũng không hỏi, tới lúc thích hợp thì tự nhiên hắn sẽ nói nàng biết! Nhíu nhíu mày, ngẩng đầu hỏi, “Mị, nếu như ta giết chết nàng ta, chàng sẽ gặp phiền phức sao?”.

Đã có người để ghế tới bên cạnh, Hiên Viên Mị ôm nàng ngồi xuống, ôn nhu nói, “Không sao cả!”

Thuỷ Nguyệt Linh gật đầu một cái, “Vậy chàng phế linh lực của nàng ta trước đi!” Nàng biết tu vi của nữ nhân này trên nàng một bậc, làm như vậy sẽ đảm bảo an toàn!

Hiên Viên Mị thương lượng với nàng, “Thuỷ Nhi, nàng kêu ta làm việc này, có phải nên trả chút thù lao hay không?”.

Vưu Diệc trợn mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu một cái, người này bị quỷ nhập rồi! Hoàn toàn không phải là Hiên Viên Mị mà hắn biết!

Thuỷ Nguyệt Linh cũng không ngại ngùng, hôn nhẹ lên môi hắn một cái, dù sao nàng cũng không cảm thấy bản thân bị thua thiệt!.

Nhìn Hiên Viên Mị giương mắt về phía nàng, trong lòng Lam Phiêu Vũ có một trận run sợ, gần như là hét to nói, “Hiên Viên Mị, ngươi không thể làm vậy! Phụ hoàng ta...A...” Lời nói còn chưa dứt, một tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp địa lao, Lam Phiêu Vũ nhếch nhác té trên mặt đất, thân thể không ngừng giật giật.

Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, hài lòng cười cười, “Dẫn nàng ra đây!”.

Lam Phiêu Vũ bị ném xuống đất, mệt mỏi mà co giật, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Thuỷ Nguyệt Linh, giống như là muốn đem ăn tươi nuốt sống nàng.

Thuỷ Nguyệt Linh nở một nụ cười “thân thiện” với nàng, “Lam Phiêu Vũ đúng không? Lúc trước ngươi nghĩ tới việc hành hạ ta như thế nào nhỉ? A...đúng rồi! Có phải ngươi nói phải giúp ta tìm mấy nam nhân tới!”.

Cánh tay bên hông chợt siết chặt, Thuỷ Nguyệt Linh quay lại bắt gặp vẻ mặt mang theo sát ý của Hiên Viên Mị, tay vuốt ve mặt hắn, “Chờ ta chơi đã sẽ cho chàng giết!”

Hiên Viên Mị không có phản bác nàng, chỉ là gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, tầm mắt Thuỷ Nguyệt Linh nhìn về phía Vưu Diệc, sau đó cũng lắc đầu, “Để ngươi tới làm nàng thì thật sự là làm nhục ngươi rồi!”

Vưu Diệc thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ nữ nhân này để cho hắn làm cái gì gì đó! Bởi vì hiện tại hắn biết được ràng cho dù nữ nhân này làm chuyện vô lý cỡ nào, Mị đều ủng hộ vô điều kiện! À! Mị thật sự sa đoạ rồi! Buồn bực quát Tiêu Mạc, “Sao không đi tìm mấy nam nhân? Chẳng lẽ ngươi muốn tự mình tới?”.

Thuỷ Nguyệt Linh ru rú trong lòng Hiên Viên Mị, nhẹ giọng nói thầm, “Người này quá độc ác rồi! Sao có thể nói ra chuyện đau lòng của người ta!” Có biết Tiêu Mạc người ta là thái giám hay không?

Vưu Diệc mới vừa hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút lúng túng, Tiêu Mạc ngược lại không có nhiều phản ứng cho lắm, căn dặn thị vệ bên cạnh dẫn theo mấy phạm nhân ra ngoài!.

“Các ngươi dám!” Lam Phiêu Vũ thật sự sợ! Nhìn mấy nam nhân bẩn thỉu đang đến gần nàng, nàng càng cảm thấy ghê tởm, nhưng mà nàng vừa mới bị phế đi linh lực, bây giờ một chút lực phản kháng cũng không có.

“Tại sao không dám?” Thuỷ Nguyệt Linh nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, vẻ mặt cực kỳ vô hại cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

“Nữ nhân vô dụng này, có bản lãnh thì đừng dựa vào Hiên Viên Mị!” Nếu như không phải có Hiên Viên Mị, nữ nhân này một chút bãn lãnh đụng vào người nàng cũng không có..

Thuỷ Nguyệt Linh dụi dụi đầu vào ngực Hiên Viên Mị, cong mắt cười nói, “Chàng là nam nhân của ta, sao ta lại không thể dựa vào?”

Khoé miệng Vưu Diệc co quắp, đây là lời mà nữ nhân nên nói sao? Nhìn bộ dạng của Lam Phiêu Vũ một chút, Vưu Diệc ý thức được, hai người này rất xứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.