Khí Phi Hồ Sủng

Chương 113: Sắp chết




Editor: Puck - Diễn đàn

“Tử Phong, máu dẫn côn trùng!” Thần công Huyết Linh cần tích lũy máu tươi của một ngàn đứa bé, huyết khí khẳng định rất nồng, mặc dù có kết giới, cũng không thể hoàn toàn che giấu, chỉ có điều con người khẳng định ngửi không thấy, nhưng máu dẫn côn trùng lại có thể, máu dẫn côn trùng thích nhất chính là máu tươi, có máu dẫn côn trùng dẫn đường, bọn họ có thể rất nhanh tìm được Ma Linh rồi.

Diệp Tử Phong nhíu nhíu mày, “Máu dẫn côn trùng thần không mang trên người.”

Hiên Viên Mị trầm ngâm nói, “Về Yêu tộc trước!” Hắn mù quáng mà tìm kiếm như vậy, còn không bằng trở về Yêu tộc để máu dẫn côn trùng dẫn đường tới còn nhanh hơn! 

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Ca ca, huynh đừng luyện công nữa! Chơi với Vãn nhi!” Vãn nhi lôi kéo Ma Linh không để cho hắn đi luyện công.

Ma Linh nhíu nhíu mày, “Vãn nhi…”

“Ca ca, chơi với Vãn nhi có được không?”

Ma Linh hơi nghi ngờ, lúc trước hắn muốn luyện công, mặc dù Vãn nhi vẫn có dáng vẻ miễn cưỡng, nhưng tuyệt đối sẽ không bốc đồng, “Vãn nhi, muội làm sao vậy?”

Vãn nhi sửng sốt một chút, bĩu môi nói, “Ca ca luôn luyện công, đều không chơi với Vãn nhi!”

Ma Linh bất đắc dĩ nói, “Ta muốn luyện công nhanh lên một chút, chúng ta mới có cơ hội đi ra ngoài, bằng không lần sau khi nam nhân kia tới có thể sẽ giết chết ta rồi!”

“Ca ca…” Vãn nhi mím miệng, buông hắn ra, buồn buồn nói, “Vậy ca ca vẫn đi luyện công đi!” Trong lòng hơi tự trách, tại sao nàng có thể tùy hứng như vậy chứ? Nếu như người kia lại tới tổn thương ca ca thì làm thế nào? Nhưng nàng rất muốn ca ca có thể theo nàng!

Nhìn thất vọng trong mắt nàng, Ma Linh thở dài một tiếng trong lòng, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, “Ta cùng muội, vậy được rồi chứ?”

Vãn nhi nhếch miệng cười một tiếng, gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Ca ca vẫn luyện công thì tốt hơn, miễn cho bị người xấu bắt nạt!”

Ma Linh kéo tay của nàng đi ra ngoài phòng, trong miệng nói, “Hôm nay cùng muội!” 

Vãn nhi cười ha ha mà nói, “Ca ca tốt nhất!”

Ma Linh nhíu mày, “Có tốt hơn mẫu thân của Vãn nhi không?”

“Hả?” Vãn nhi sửng sốt một chút, sau đó mặt khổ sở, giống như nghiêm túc nghĩ ai tốt hơn.

Ma Linh nhíu nhíu mày, trong lòng lại hơi không thoải mái vì do dự của nàng, lắc đầu bật cười, hắn không phải đã bị lão đầu thúi đó lây bệnh cho rồi chứ, “Được rồi, không nghĩ ra cũng đừng nghĩ nữa!” di3n~d@n`l3q21y"d0n

“Nha.” Vãn nhi ngoan ngoãn gật đầu một cái, hào hứng nói, “Ca ca, trong sân hoa nở! Rất đẹp, muội dẫn huynh đi xem!” Ma Linh mặc cho nàng lôi kéo đi.

Hai người ngồi xuống trên thềm đá, nhìn đóa hoa lay động trong viện, Vãn nhi ôm hai chân, đặt cằm ở trên đầu gối, nhìn những hoa tươi xinh đẹp kia, hơi trầm mặc, sau đó không nhịn được nghiêng đầu nhìn Ma Linh, do dự hỏi, “Ca ca, nếu như Vãn nhi đi, ca ca có thể nhớ Vãn nhi không?”

Đi? Ma Linh quay đầu nhìn về phía nàng, không nhịn được nhíu nhíu mày, ánh mắt mang theo tìm tòi kỹ, hai ngày nay Vãn nhi thật sự quá không bình thường.

Ở dưới tầm mắt của hắn như vậy, Vãn nhi không nhịn được rụt cổ một cái, “Ca ca, sao vậy?” Ánh mắt không có nhịn được hơi lóe lên, ca ca phát hiện ra cái gì sao?

Ma Linh đưa tay cầm hai vai của nàng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng hỏi, “Vãn nhi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” 

“Không có… Không có, ca ca, nào có chuyện gì chứ?” Vãn nhi đột nhiên đứng lên, kéo hắn đi vào trong phòng, “Ca ca, huynh chính là trở về luyện công đi! Không cần ở bên cạnh Vãn nhi nữa, Vãn nhi chơi một mình!”

Chân mày Ma Linh nhíu chặt hơn, nhưng nhìn dáng vẻ Vãn nhi giống như hỏi cũng không ra cái gì, gật đầu một cái, “Được, vậy muội chơi một mình!” Hắn thật sự cần trở nên mạnh mẽ, bằng không ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, làm sao có thể bảo vệ Vãn nhi đây?

Vãn nhi nhìn hắn vào nhà, sau đó lại ngồi xuống trên thềm đá, sững sờ nhìn những đóa hoa kia, nước mắt tí ta tí tách rớt xuống đất, cũng không dám khóc thành tiếng, Ma Linh đứng ở cửa lẳng lặng nhìn nàng, không nhịn được siết chặt hai quả đấm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nửa đêm, Vãn nhi đột nhiên tỉnh dậy, đưa tay sờ soạng, sờ thấy Ma Linh mới chậm rãi yên tâm, nhờ ánh trăng, nhìn mặt của Ma Linh, nhẹ giọng nức nở nói, “Ca ca nhất định không thể quên Vãn nhi, bằng không Vãn nhi sẽ đau lòng…”

Đột nhiên đối diện với hai mắt Ma Linh mở ra, Vãn nhi ngẩn người, sau đó hơi kinh hoảng lau nước mắt, “Ca… Ca ca…”

Ma Linh nhìn nàng, trầm mặt hỏi, “Vãn nhi, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”

Vãn nhi lắc đầu một cái, “Không có chuyện gì!”

Sắc mặt Ma Linh trầm hơn chút, “Nói cho ta biết!”

Vãn nhi né tránh ánh mắt của hắn, lắp bắp nói, “Ca ca… Thật sự không có chuyện gì…”

“Vãn nhi!” Ma Linh kích động cầm lấy cánh tay nàng, có chuyện gì không thể nói cho hắn biết? 

Vãn nhi đột nhiên tỏ vẻ khổ sở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đổ ra mồ hôi lạnh, “Ca ca… Đau…”

Ma Linh vội vàng buông nàng ra, ý thức được cái gì, một phát vén tay áo của nàng lên, tròng mắt chợt co rụt lại, chỉ thấy trên cánh tay Vãn nhi có hai lỗ nhỏ đã biến đen, nhìn kỹ còn có thể nhìn ra trên vết thương phiếm một tia sáng tím, nhưng không có dấu vết chảy máu, cũng không thối rữa, “Vãn nhi…” Giọng Ma Linh hơi run rẩy, trong lòng hoàn toàn khủng hoảng, cảm giác thật giống như lúc trước  mẫu thân bị Ly Mặc gây thương tích. 

“Oa…” Vãn nhi đột nhiên ôm hắn khóc lớn ra tiếng, “Hu hu… Ca ca… Vãn nhi sắp chết…”

“Vãn nhi…” Ma Linh ôm nàng thật chặt, ép buộc mình tỉnh táo lại, “Không có chuyện gì, Vãn nhi sẽ không chết, nhất định có cách!” dieendaanleequuydonn

“Hu hu…” Vãn nhi lắc đầu mà nói, “Ca ca, Vãn nhi bị tử độc xà cắn, nhất định sẽ chết!Độc của tử độc xà không có thuốc giải!” 

“Sẽ không đâu, nhất định sẽ có cách!” Đúng rồi, phụ vương nhất định có cách! “Vãn nhi, bây giờ chúng ta đi ra đi!”

“Đừng…” Vãn nhi kéo hắn không để cho hắn đi, nếu bị người kia phát hiện bọn họ chạy trốn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp hành hạ bọn họ, dù sao nàng sắp phải chết, nàng không thể liên lụy ca ca, chỉ cần ca ca luyện công thật tốt, nhất định không bao lâu nữa sẽ có thể chạy đi rồi.                    

“Vãn nhi…”

“Ca ca… Vãn nhi không muốn đi ra ngoài…”

“Vãn nhi ngoan, đi ra ngoài Vãn nhi sẽ không phải chết!” Hắn nói khẳng định như thế, thật ra thì ngay cả hắn cũng không rõ ràng Hiên Viên Mị thật sự có biện pháp không, tiểu ngu ngốc này, nhất định khi đi tìm thuốc giải cho hắn đã bị thương, lại vẫn không nói cho hắn!

“Ca ca, đừng đi ra ngoài có được không? Vãn nhi không muốn đi ra ngoài!” Nước mắt của Vãn nhi tí ta tí tách rớt xuống đất, nàng không muốn ca ca bị người xấu bắt nạt.

“Vãn nhi…” 

“Ca ca, bây giờ chúng ta không ra được, nếu như bị phát hiện, Vãn nhi sẽ chết nhanh hơn!” Vãn nhi tỏ vẻ kiên quyết, chính là không chịu đi. 

Ma Linh do dự, Vãn nhi nói đúng là không sai, hắn bây giờ vốn không phải là đối thủ của người kia, nếu bị phát hiện, hắn không biết người kia sẽ làm gì! Hơn nữa kết giới kia, hắn vốn không ra được! Hắn thật hận mình sao không thể lớn lên nhanh lên một chút, mỗi lần đều không thể bảo vệ được người mình quan tâm.

“Ca ca, Vãn nhi tạm thời không có việc gì!” Bị tử độc xà cắn còn có thể sống bảy ngày, nàng còn có thời gian bốn ngày.

Ma Linh đưa tay ôm lấy nàng, lúc này chỉ có thể kỳ vọng phụ vương có thể mau sớm tìm được hắn! Ma Linh nhìn Vãn nhi, cảnh tượng ban đầu khi mẫu thân chết lại đang tái diễn trước mắt, hắn giống như có phần hiểu được rõ ràng tâm tình của phụ vương rồi, giống như làm ra quyết định gì, Ma Linh dần dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hôn lên trán Vãn nhi, nhỏ giọng nói ra, “Vãn nhi đừng sợ, ta sẽ cùng với nàng!” Cho dù sống chết!

Vãn nhi lại không hiểu được thâm ý trong lời của hắn, ngoan ngoãn gật đầu một cái, có ca ca bên cạnh nàng sẽ không sợ!

“Ca ca… Huynh không đi luyện công sao?”

Ma Linh đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói, “Đương nhiên cùng Vãn nhi tương đối quan trọng!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, Vãn nhi méo miệng, “Có phải ca ca không thích Vãn nhi không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Hử? Tại sao lại hỏi như thế?”

Vãn nhi uất ức nói, “Vãn nhi sẽ phải chết, ca ca còn vui vẻ như vậy!”

Ma Linh kéo tay của nàng, đi tới viện, khẽ cười hỏi, “Vãn nhi muốn nhìn ta khóc sao?”

Vãn nhi suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, “Ca ca vẫn cười thì tốt hơn!”

“Nha đầu ngốc!”

“Vãn nhi mới không ngốc! Vãn nhi rất thông minh!”

“Sao ta cảm thấy rất ngốc?”

“Ca ca bắt nạt Vãn nhi!”

Ma Linh ngồi trên thềm đá, để Vãn nhi nằm trên đùi hắn, nhẹ nhàng vén tay áo của nàng lên, nhìn trên vết thương cánh tay nàng, cau mày hỏi, “Vãn nhi, đau không?”

Vãn nhi lắc đầu một cái, “Khi bị cắn hơi đau! Sau cũng không đau đớn!”

Một lát sau, Vãn nhi nhìn thẳng về phía hắn, nhẹ giọng hỏi, “Ca ca, huynh có thể quên Vãn nhi không?”

Ma Linh nắm tay nhỏ bé mềm nhũn của nàng, nhẹ giọng nói, “Sẽ không quên Vãn nhi đâu!”                    

Hai mắt Vãn nhi sáng lên, “A, ca ca không thể lừa gạt Vãn nhi! Chúng ta ngoéo tay!” Vừa nói liền kéo tay Ma Linh ngoéo ngón tay.

Ma Linh vén tóc vương trên trán cho nàng, vuốt cái trán của nàng hỏi, “Nếu như Vãn nhi chết rồi, luyến tiếc nhất ai?”

“Ca ca!”

“Vậy còn mẫu thân Vãn nhi?”

“Mẫu thân… Vãn nhi không nhớ nổi dáng vẻ của mẫu thân rồi…”

“Ca ca, huynh nói mẫu thân còn nhớ rõ Vãn nhi không?”

Nhìn ánh mắt chờ đợi của nàng, Ma Linh gật đầu một cái, “Mẫu thân của Vãn nhi nhất định cũng sẽ không quên Vãn nhi đâu!”

Vãn nhi cười cười, nhìn Ma Linh hỏi, “Vậy nếu như ca ca chết rồi, luyến tiếc nhất ai?” Hỏi xong, lại hơi phiền não nhíu nhíu mày, giống như cảm giác mình không nên hỏi chính là vấn đề này.

Ma Linh híp mắt nói, “Luyến tiếc nhất mẫu thân và phụ vương!” 

Khuôn mặt nhỏ bé của Vãn nhi xụ xuống, “Không phải Vãn nhi sao?”

“Đứa ngốc, không phải Vãn nhi đã chết rồi sao? Ta chết sẽ có thể ở cùng một chỗ với Vãn nhi!”

“Đúng vậy! Thế ca ca nhất định phải tìm được Vãn nhi!”

“Ừ.”

Hai đứa trẻ ở chung một chỗ thảo luận vấn đề sống chết, thấy thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái!

Nhìn Vãn nhi ngủ trên đùi, trong mắt Ma Linh mang theo một tia đau lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, nha đầu này, ở trước mặt hắn luôn cười đến rất vui vẻ, lại luôn giấu hắn mà khóc, thật không biết nàng rốt cuộc có thật sự chỉ mới năm tuổi thôi không

“Ha ha…Không nghĩ tới các ngươi còn ân ái như vậy?” Lúc này nam tử áo trắng xuất hiện lần nữa, nhìn dáng vẻ thân mật của hai tiểu hài tử không khỏi cười to lên, Vãn nhi bị tiếng cười kia làm thức tỉnh, rúc vào trong ngực Ma Linh, giống như hơi sợ hắn.

Nam tử áo trắng không có ý tốt nhìn nàng, cười nói, “Tiểu nha đầu, như thế nào? Bị tử độc xà cắn có đau không?” Lại dám tới trộm thuốc giải, hắn thật đúng là nuôi một đứa vô tình vô nghĩa, hắn cho nàng ăn, cho nàng uống, mời xin Lão sư dạy nàng, kết quả nàng lại vì một tiểu tử thúi mà phản bội hắn! Hừ! Dám phản bội hắn, đương nhiên cần phải trả một cái giá cao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.